Chuyện xảy ra sau đó quả thật nằm ngoài dự đoán của Tô Nam Tinh.
Nhưng mà nói như thế nào nhỉ, chuyện đó lại khiến cô cảm thấy hơi vui.
Bởi vì trong lúc ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lâm Lộc đứng dựa vào chiếc xe Ferrari ở dưới lầu, Chu Dịch ở trong phòng làm việc đã gửi một tin nhắn WeChat cho cô, nói với cô: 【Tối nay có một bữa ăn, em đi theo với anh chứ? Có Hứa vui vẻ và một người bạn.】
Tô Nam Tinh nhìn thấy tin nhắn WeChat này thì hơi ngạc nhiên, ngón tay của cô gõ lên bàn phím Sudoku* vài chữ rồi xóa đi, cuối cùng lại gõ một câu: 【Em đi có thích hợp không?】
*Bàn phím Sudoku: ý chỉ bàn phím có chín ô vuông, giống như trong trò chơi Sudoku (xem hình). Bàn phím Sudoku sẽ thuận tiện hơn cho những người chỉ sử dụng một tay để gõ.
Bàn phím Sudoku (hình minh họa)
Chu Dịch trả lời lại: 【Sao lại không thích hợp?】
Tô Nam Tinh nói: 【Dù sao…】
Dù sao cái gì?
Dù sao thì cũng có một người mà nghe nói đó là bạn gái đã ở bên Chu Dịch nhiều năm.
Chu Dịch trả lời: 【Anh hi vọng em sẽ đi chung với anh.】
Anh lại nhắn thêm một tin: 【Lấy thân phận là bạn gái của anh.】
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng của Tô Nam Tinh bỗng cảm thấy rất ngọt ngào. Ngay lúc này, cô rất muốn nhìn thấy Chu Dịch, thậm chí là muốn hôn anh.
Cô lập tức đứng dậy, tiện tay cầm lấy một tập tài liệu trên bàn rồi gõ cửa đi vào phòng làm việc của Chu Dịch. Chu Dịch đang cầm điện thoại nhắn tin WeChat cho cô, kết quả là thấy Tô Nam Tinh đi về phía anh.
Cô đi về phía Chu Dịch, sau đó ôm lấy cổ anh rồi trực tiếp hôn lên môi anh.
Chu Dịch hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nam Tinh thể hiện hành động thân mật ở trong công ty, hơn nữa còn là trực tiếp hôn môi.
Tô Nam Tinh liếʍ và hôn lên bờ môi của anh giống như một con mèo nhỏ, hôn đến nỗi làm cho trong lòng Chu Dịch cảm thấy vừa ngứa ngáy, vừa mềm mại. Sau khi cô liếʍ vài cái thì muốn rời đi, thế nhưng làm sao Chu Dịch sẽ để cô đi chứ? Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, tiện thể để cô ngồi lên trên đùi mình, nụ hôn càng sâu hơn.
Răng môi của bọn họ dây dưa với nhau, ngọt ngào, mềm mại và trơn bóng. Trong miệng cô giống như chứa mật ngọt khiến Chu Dịch càng muốn cướp lấy nhiều hơn.
Vòng eo mảnh khảnh và mềm mại, bộ ngực đầy đặn nắm bằng một tay không hết, thậm chí cả nụ hôn chủ động hiếm hoi đó đều làm cho Chu Dịch quyến luyến không muốn buông tay.
Thế nhưng bọn họ vẫn còn có lý trí, cuối cùng lúc buông nhau ra, Tô Nam Tinh đứng dậy và đứng bên cạnh anh, trong tay còn cầm tập tài liệu đã bị nhăn một góc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sự ngọt ngào trong đôi mắt chỉ có đối phương mới biết được.
Chu Dịch giống như còn lưu luyến, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Tối nay về nhà anh còn muốn như thế nữa.”
Tô Nam Tinh cũng cảm thấy mình đã quá kích động, thế nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, giọng nói vừa dịu dàng, vừa êm ái, “Đừng có mơ!” Thế nhưng ai cũng biết trong lời nói đó có bao nhiêu sự ngọt ngào giữa hai người yêu nhau.
Bàn tay ở dưới bàn của Chu Dịch nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cô, lại đưa ra lời mời thêm một lần nữa: “Buổi tối đi chung chứ?”
Tô Nam Tinh mới gật đầu, trả lời: “Được.”
Cho nên cô sẽ đi gặp mặt bạn gái trước của Chu Dịch là Lâm Lộc.
Nhưng cuối cùng lại có sự thay đổi không báo trước. Sau khi tan sở, Tô Nam Tinh đi về nhà và thay một chiếc đầm màu đỏ tươi tắn, mang đôi giày cao gót hiệu Jimmy Choo. Lúc đi xuống lầu, Chu Dịch thấy cô mặc một chiếc đầm màu đỏ nhún ngực, chỗ nhún ngực đó làm cho khe ngực lộ ra ngoài như ẩn như hiện. Chiếc đầm dáng ôm đã ôm lấy cặp mông như quả đào ngọt của cô, vô cùng quyến rũ.
Kết quả là sau khi cô chưng diện thật đẹp, cũng chuẩn bị tốt tâm lý để gặp mặt Lâm Lộc thì nhóm công ty bỗng gọi điện thoại tới yêu cầu gửi bản báo cáo, số liệu đó còn là do phó tổng giám đốc Vu – chủ quản ngành tích hợp hệ thống yêu cầu, Tô Nam Tinh phải quay trở về công ty để tăng ca làm bản báo cáo.
Sau đó hai người cũng không có đi ăn.
Tô Nam Tinh trở về công ty trong bộ quần áo xinh đẹp khiến bảo vệ công ty phải nhìn chằm chằm vào cô, suýt nữa thì không nhận ra người đẹp đó lại là tổng giám sát Tô khiêm tốn ngày thường. Bảo vệ còn hỏi: “Tổng giám sát Tô ăn mặc xinh đẹp như thế là muốn đi đâu sao?”
Tô Nam Tinh đáp: “Vốn dĩ có cuộc hẹn với bạn trai của tôi, kết quả là bỗng dưng bị gọi về tăng ca.”
Bảo vệ nói: “Anh ta sẽ thấy hối tiếc khi không được nhìn thấy cô ăn mặc đẹp như vậy.”
Tô Nam Tinh nhếch miệng cười. Đợi một lúc sau, Chu Dịch cũng giả vờ trở về tăng ca, ngồi vào chỗ làm việc bên cạnh Tô Nam Tinh, anh nói: “Bạn trai của tổng giám sát Tô sẽ không thấy hối tiếc, bởi vì anh ta đã thấy được dáng vẻ ăn mặc xinh đẹp của cô ấy.”
Tô Nam Tinh liếc mắt nhìn Chu Dịch, hỏi anh: “Tại sao không đi ăn?”
Chu Dịch đáp: “Đi ăn một bữa cơm với bọn họ thôi mà, sao lại quan trọng bằng em chứ?”
Câu nói đó đã lấy được lòng Tô Nam Tinh, cô cười ngọt ngào và nhích lại gần Chu Dịch, xem như là làm nũng trong lúc làm việc.
Điện thoại của Chu Dịch vang lên, Hứa vui vẻ gọi tới thúc giục, Chu Dịch nói thẳng: “Không ăn, hai người ăn đi, tôi bị gọi về tăng ca.”
Hứa vui vẻ ở đầu dây bên kia xỉa xói Chu Dịch: “Lương một năm chưa tới một triệu tệ mà liên tục nói phét là bận rộn kiếm tiền.”
Câu nói đó đã chọc Chu Dịch tức giận, lương một năm chưa tới một triệu tệ đã là cái gai không thể nhổ trong lòng Hứa vui vẻ!
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì cười liên tục, ở đâu ra mức lương hàng năm của tổng giám đốc là hàng triệu tệ chứ. Mức lương mỗi năm một triệu tệ quả thật là không nhiều, có điều Hứa vui vẻ thật đúng là không biết cách ăn nói.
Chu Dịch hoàn toàn phớt lờ cậu ta, trực tiếp cúp máy, lúc cúp máy còn nghe thấy Hứa vui vẻ ở đầu dây bên kia kêu “này này này” vài tiếng, sau đó Hứa vui vẻ lại gọi tới, Chu Dịch chỉ nói: “Cứ để cô ấy đợi.” Rồi cúp máy.
Tô Nam Tinh nghĩ rằng có lẽ Hứa vui vẻ nói là Lâm Lộc đang đợi Chu Dịch nên Chu Dịch mới trả lời như vậy.
Chu Dịch thấy Tô Nam Tinh đang lắng nghe thì đưa tay ra xoa đầu cô, nói: “Tối nay về nhà, anh sẽ nói hết chuyện trước đây với cô ấy cho em nghe. Thật ra cũng không có gì quá phức tạp, tóm tắt đơn giản là anh đã từng ở bên cô ấy năm năm, đến năm thứ năm thì do chuyện đi ra nước ngoài nên đã chia tay. Lúc đó anh bị người trong nhà sắp xếp đưa vào làm việc trong Hoa Tín, anh cũng đã từng phản kháng, nhưng do ông nội của anh phải nhập viện nên cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp. Anh không muốn làm ông bà nội đã nuôi dưỡng anh đau lòng, vì vậy về chuyện ra nước ngoài, cuối cùng cô ấy tự đi một mình.”
“Sau khi cô ấy đi ra nước ngoài không lâu thì đã ở bên một cậu ấm theo đuổi cô ấy. Thậm chí lúc bọn anh chia tay cũng chưa từng nói ra câu chia tay, chỉ là bỗng dưng không liên lạc với nhau nữa. Thông qua một người bạn học ở đó, anh mới biết được chuyện cô ấy đã ở bên người khác.”
“Anh vẫn không muốn nói cho em biết, thứ nhất là anh nghĩ đó đã là chuyện của quá khứ, không có liên quan gì đến hai chúng ta, nói ra chỉ làm tăng thêm phiền não. Thứ hai là dù sao người bị ‘cắm sừng’ cũng là anh, chuyện này xem như là quá khứ đen tối, vì vậy anh cũng không muốn nói ra.”
“Anh và cô ấy đã xa nhau 5 – 6 năm, cô ấy lại trở về đây. Lần trước là do Hứa vui vẻ dẫn cô ấy tới, anh nể mặt Hứa vui vẻ nên không nói gì, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, ăn xong thì đi về.”