Tiêu Thịnh Vũ nắm rõ từng thói quen của Thư Lan, sáng sớm cậu rất thích dậy trễ, sau đó thuận tiện đi siêu thị mua thức ăn cho cả một ngày, ngày hôm nay anh tới sớm, đoán rằng Thư Lan vẫn chưa rời giường kết quả mình vừa đến không bao lâu thì
nhìn thấy Thư Lan và Chung Kình đang xuống lầu.
Chung Kình nói gì đó vớì Thư Lan, trông Thư Lan có chút quẫn bách sau đó Chung Kình lại còn sờ sờ đầu cậu nữa.
Đệt!
Tiêu Thịnh Vũ nhìn chằm chằm hai người, không khỏi tức giận trong lòng, anh lại nhớ tới lời Thư Lan đã nói với mình vì vậy càng nhìn Chung Kình lại càng hận không thể đem hắn băm thành thịt vụn.
Chung Kình vừa đi, Tiêu Thịnh Vũ liền nhảy ra gọi Thư Lan lại, Thư Lan kinh ngạc nhảy một cái, đoán rằng vừa rồi Chung Kình làm ra hành động thân mật kia với mình là cố ý cho Tiêu Thịnh Vũ thấy, cậu nhìn vẻ mặt đố kị khó nén của Tiêu Thịnh Vũ, trong lòng có chút bất an.
“Anh…Có việc gì sao?”
“Anh đến mời em đi ăn sáng,” Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy giọng nói của mình có chút đông cứng, dừng lại một chút, ung dung nói: “Cùng tới Nhất Phẩm ăn bữa sáng đi, em chẳng phải rất thích bánh bao nhân gạch cua ở đó à.”
Thư Lan rất không dễ chịu chút nào, dù sao mình ngày hôm trước chia tay với Tiêu Thịnh Vũ trong không vui, buổi tối đó còn suýt nữa lại làm với Chung Kình.
“Để nhóc con ở nhà một mình tôi không yên tâm lắm.” Hai người đều đi đến mức
này rồi, lẽ nào Tiêu Thịnh Vũ không cảm thấy mất tự nhiên sao…
“Vậy cùng đi đi.”
“Nó còn chưa rời giường,” Thư Lan nhàn nhạt nói, hàm ý trong lời nói chưa bao giờ rõ ràng hơn thế.
“Vậy em chờ anh chút,” nói xong Tiêu Thịnh Vũ liền chạy chậm rời đi.
Khoảng một tiếng sau, anh mang theo gói lớn gói nhỏ đồ ăn mang về, không nhanh không chậm nhấn chuông cửa nhà Thư Lan.
Thư Lan yên lặng mở cửa cho Tiêu Thịnh Vũ, Tiêu Thịnh Vũ cũng biết Thư Lan không thích anh dây dưa thế này, cậu rất giận mà không dám nói gì, nhưng chính anh lại không khống chế được luôn muốn thân cận với cậu, hi vọng một ngày nào đó có thể quay lại như trước kia.
Bánh bao rất thơm, mùi gạch cua bay tới khiến Thư Cách vốn đang ngủ trên giường phải vực dậy, vui vẻ không thôi, liên tục mở miệng kêu mấy tiếng chú vô cùng ngọt ngào, trong mắt Thư Cách thì cái chú mỗi lần tới đều mang những thứ tốt cho nó nhất định là một người rất tốt, nó vô cùng thích Tiêu Thịnh Vũ, bất quá trong lòng Thư Lan có chút bất bình, đứa nhóc đáng ghét này, người ta mới cho một cái bánh bao mà đã dễ dàng nghe theo vậy rồi sao.
Thư Lan nấu cháo, Tiêu Thịnh Vũ húp cháo đến đầu cũng không nhấc, chờ sau khi thu dọn bát đũa xong thì anh mới lấy ra một văn kiện đưa cho Thư Lan.
“Đây là gì?”
“Em có thời gian liền mở ra nhìn xem đi, chỉ là chút tư liệu thôi” Tiêu Thịnh Vũ nỗ lực để mình biểu hiện càng ôn hòa, “Bé con cũng đã đến tuổi nên đi nhà trẻ rồi mà em cũng phải đi tìm việc, anh nghĩ em có thể sẽ khá bận cho nên liền giúp em thu thập vài thông tin mấy công ty chuyên nghiệp đang cần tuyển người vả lại cũng rất phù hợp với em, anh nghĩ bằng hồ sơ lí lịch của em cũng không khó để xin vào làm.”
Thư Lan hơi kinh ngạc và nghi hoặc.
Tiêu Thịnh Vũ khẽ cười khổ, “Anh không có ý gì đâu, chỉ là muốn em thoải mái một chút thôi, huống chi em còn ôm thêm con trai nữa nên gánh nặng lại càng nhiều.”
Thư Lan không từ chối, tiếp nhận đống tư liệu rồi cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
“Anh đã sớm làm xong nhưng mãi tới bây giờ mới có cơ hội đưa cho em.”
Tâm trạng Thư Lan lúc này rất phức tạp, Tiêu Thịnh Vũ cũng coi như là có lòng.
“Còn cái này nữa,” Tiêu Thịnh Vũ rút ra mấy tấm vé, Thư Cách lại gần liền duỗi bàn tay bé nhỏ ra bắt lấy, chỉ thấy trên đó là mấy chữ lớn rất đẹp đề sáu chữ “Cừu vui vẻ và sói xám”, bên cạnh đó còn có hình rất nhiều chú cừu và sói xám tô điểm.
Thư Lan: “…”
Tiêu Thịnh Vũ sờ mũi một cái, “Anh nghĩ nhóc con hẳn sẽ rất thích, chúng ta cùng đi chứ.”
Thư Cách tò mò chỉ vào hình vẽ phía trên, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thư Lan: “…”
Tiêu Thịnh Vũ nhìn vẻ mặt mờ mịt kia của Thư Lan một lát, cái đầu tinh ranh xoay một hồi liền nảy ra sáng kiến thuyết phục, vờ giải thích với bé con nhưng thật ra là cố tình nói cho Thư Lan nghe, “Đây là bộ phim hoạt hình vài năm gần đây, đứa trẻ nào cũng thích xem cái này hết.” Tiêu Thịnh Vũ dừng một chút, “Phim kể về việc cừu vui vẻ dùng mưu mẹo để thoát khỏi sói xám.”
“Nhóc con xem không hiểu đâu.” Thư Lan có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm có khi chính Tiêu Thịnh Vũ cũng không biết đây là cái gì, trước đây Tiêu Thịnh Vũ không thích và
cũng chưa từng cùng mình đi xem phim bao giờ.
“Không đâu, Thư Cách nhất định sẽ thích mà.” Tiêu Thịnh Vũ ôm Thư Cách vào lòng, chỉ vào hình ảnh đầy màu sắc kia, dụ dỗ “Bé con có muốn đến xem không nào? Có chú dê con rất lợi hại, lại còn có sói xám nữa.”
Thư Lan: “…”
Lọn tóc sau đầu Thư Cách được buộc thành bím nhỏ, phía trước lại có hơi lộn xộn, đặc biệt trông rất đáng yêu, nó chớp mắt có chút sợ hỏi: “Sói xám sẽ cắn người.”
Tiêu Thịnh Vũ cảm giác như đang ôm phiên bản Thư Lan lúc còn nhỏ, vẻ mặt càng ôn nhu nói “Đừng sợ, có chú đây rồi.”
Thư Lan: “…”
“Nhưng ba ba không muốn đi, làm sao bây giờ.”
Thư Cách vốn rất chờ mong, kết quả là mất hứng, xẹp miệng không nói lời nào, khuôn mặt tỏ ra cáu kỉnh.
Quả nhiên Tiêu Thịnh Vũ xuất hiện ngày nào liền gây loạn ngày ấy, Thư Lan xoa trán, ôm lấy Thư Cách: “Ngoan nào, buổi tối nên ngủ sớm một chút, sau này dẫn con đi có được hay không.”
Hai mắt Thư Cách lập tức lộp bộp rơi mấy hạt đậu, trong lòng Thư Lan hối hận không thôi, thoáng có chút đau lòng.
Tiêu Thịnh Vũ ở một bên nhỏ nhẹ nói: “Đừng khóc, ba ba con nhất định dẫn con
đi.” Nói xong nhìn về phía Thư Lan, trong mắt tràn đầy ôn nhu và mong đợi.
Thư Lan trừng Tiêu Thịnh Vũ, “Anh đừng có bày trò tính kế với con trai tôi.”
Tiêu Thịnh Vũ hô to oan uổng, “Anh đây không phải tính kế nó, đau lòng còn không kịp nữa là.”
“Buổi tối tôi… Có việc.” Thư Lan do dự một chút nói.
“Bận ở cạnh Chung Kình sao?” Khuôn mặt Tiêu Thịnh Vũ lập tức trông khó coi.
“…Anh đừng như vậy,” Thư Lan sợ nhất là khi Tiêu Thịnh Vũ nổi giận, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ muốn phản kích, “Coi như tôi và Chung Kình ở bên nhau thì cũng không liên quan tới anh…” Nói ra rồi sẽ không sao đó chứ.
Thư Lan bất an ôm Thư Cách, chỉ vì mấy lời vừa rồi mà bầu không khí hòa hợp phút chốc liền bị đánh tan, Tiêu Thịnh Vũ hít sâu một hơi, nỗ lực biểu hiện mình không phải tên đàn ông chỉ biết đố kị nhưng vẫn không ngăn được bi ai trong lòng.
“Anh không biết hắn có phải thật lòng yêu em không nhưng anh chắc chắn rằng anh đối với em là thật tình, anh cũng không muốn khiến em chán ghét, chỉ là muốn em hiểu rõ rằng em còn có thể lựa chọn anh một lần nữa, anh nhất định sẽ đợi.”
Thư Lan có thể hiểu rõ cảm giác thống khổ của Tiêu Thịnh Vũ, bởi lẽ tình cảnh chờ đợi đó cũng chẳng khác gì cậu năm xưa.
“Cho dù tôi đã không còn yêu anh?”
Tiêu Thịnh Vũ trầm mặc gật gật đầu.
Thư Lan tự cảm thấy mỗi câu nói của mình tàn nhẫn đến mức có thể vẽ nên mấy vết máu trong lòng đối phương, niềm tuyệt vọng vì mong mà không được từ từ lan khắp đôi mắt Tiêu Thịnh Vũ, đến nỗi Thư Lan không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
“Hai người đến xem đi, anh thì không đi được.” Tiêu Thịnh Vũ nói xong câu đó rồi xoa xoa đầu Thư Cách, “Chú đi đây.” Thả mấy tấm vé lên bàn, lại vừa vặn đúng ba tấm, Tiêu Thịnh Vũ chưa
đi mà nói tấm vé dư ấy cậu cứ cho Chung Kình đi.
Thư Lan cảm thấy mình đã quá cứng rắn, mà dù sao việc rời xa một người cũng không chỉ cần mỗi dũng khí, vậy cũng tốt, bọn họ cứ day dưa thế này cũng không phải lựa chọn tốt…
Buổi tối Chung Kình mời cậu đi ăn món cay Tứ Xuyên, Thư Lan còn chưa nói về chuyện vé xem phim kia với Chung Kình, dù sao thì lúc dùng xong cơm cũng đã quá giờ chiếu phim rồi.
Thư Lan cự tuyệt việc
Chung Kình muốn đưa cậu và con trai về nhà, một mình ôm lấy Thư Cách từ từ tản bộ trên đường, khí trời lúc này không nóng cũng chẳng lạnh nên khá là thoải mái khiến cậu không tự chủ liền đi tới trước cửa rạp chiếu phim, Thư Lan nhìn đồng hồ, cảm thấy đã không còn cần thiết phải vào nữa nhưng vẫn thấy tiếc cho mấy tấm vé.
Kết quả một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng bên cạnh cậu, cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thịnh Vũ.
Thư Lan kinh ngạc không ngậm được mồm.
Tiêu Thịnh Vũ kiềm nén niềm sung sướиɠ trong lòng, ôn nhu nhìn Thư Lan và nhóc con, nói “Lên xe.”