Bốn ngày sau khi sinh Chử Tiểu Du đã có thể xuống giường đi lại, cậu rất muốn đi nhìn đại bảo bối nhưng Trịnh Tranh không cho.
Trịnh Tranh nói cậu mà nhìn thấy đại bảo bối chắc chắn sẽ khóc. Nước mắt rơi là mầm mống của bệnh tật, Chử Tiểu Du luôn miệng cam đoan rằng sẽ không khóc nhưng lời cậu nói bị Trịnh Tranh coi như gió thoảng qua tai.
Chử Tiểu Du làm loạn cũng thành công làm Trịnh Tranh mềm lòng, một hồi lâu mới nói: “Vậy tôi sẽ chụp cho em một bức hình.”
Hằng ngày Trịnh Tranh đều đi thăm đại bảo bối vào giờ cố định, nhưng bị ngăn cách một bức tường thủy tinh thật dày, hơn nữa đại bảo bối lại được giữ ấm trong l*иg ấp, ảnh chụp chỉ thấy một hình hài phúng phính bụ bẫm.
Ngay cả xấu xí bao nhiêu cũng không rõ.
Chử Tiểu Du buồn bực ôm điện thoại của Trịnh Tranh, hắn hôn cậu một cái lấy lại điện thoại, nói: “Ngoan, chờ con chúng ta ổn định chúng ta cùng nhau về nhà.”
Về nhà sao? Trong mắt Chử Tiểu Du hiện lên vô số ngọt ngào nhìn Trịnh Tranh, một tiếng “Vâng” cũng không nghe thấy: “Anh nhất định phải chăm sóc con chúng ta.”
Trịnh Tranh bị cậu làm nũng một cái ngay lập tức yết hầu căng thẳng, trong mắt bốc hỏa.
“Lại đây, có việc cho em làm.”
Trịnh Tranh đỡ Chử Tiểu Du ngồi xuống, ngồi phía sau làm chỗ dựa lưng cho cậu, Chử Tiểu Du yên tâm mà tựa vào l*иg ngực hắn, trong lòng tò mò không biết có việc gì.
Trịnh Tranh nhìn cậu một lúc, từ trong tập văn kiện lấy ra một tờ giấy A4 trắng, lại đưa cho Chử Tiểu Du một cái bút máy, ghé vào tai cậu nói: “Bệnh viên làm giấy chứng sinh cho đại bảo bối, em đặt tên cho nó đi.”
Chử Tiểu Du mắt sáng cả lên.
Tất cả cậu đã nghĩ từ lâu rồi!
Cắn bút một lúc, Chử Tiểu Du sợ Trịnh Tranh không thích, bỗng viết một chữ “Chử” rồi chờ mong quay đầu nhìn Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh nhìn một cái: “Được.”
“Thật sự có thể theo họ em sao?” Chử Tiểu Du kinh ngạc chờ đến khi hắn gật đầu, hưng phấn hôn hắn một cái, một lúc sau mới giữ tờ giấy A4 viết xuống một chữ “Đỉnh”, nhẹ nhàng nói: “Nhũ danh thì gọi là Đỉnh Đỉnh đi.”
Trịnh Tranh vẫn không có bất kì phản đối nào.
Chử Tiểu Du lại viết một chữ “Thiên”, nghiêng đầu lấy lòng nhìn Trịnh Tranh: “Chử Đỉnh Thiên được không? Là một trai tráng đội trời đạp đất.”
Trịnh Tranh: “Tôi thì không sao nhưng tương lai con trai em sẽ hận em.”
Chử Tiểu Du: “…”
Thể xác lẫn tinh thần đều nhận một trận tổn thương, Chử Tiểu Du phản đối nói: “Tuy không dễ nghe nhưng tên này rất ý nghĩa.”
“Con phải sống cuộc đời của nó, không phải là công cụ hoàn thành hy vọng của chúng ta.”
Trịnh Tranh thấy Chử Tiểu Du cụp mắt, biết cậu đã nghe rõ, lại hôn môi an ủi cậu.
Chử Tiểu Du hưởng thụ khép nửa mắt, chờ Trịnh Tranh kết thúc mới thấp giọng nói: “Vậy phải gọi là gì?”
Trịnh Tranh suy nghĩ một lúc, nắm tay Chử Tiểu Du viết một chữ “Trịnh” đầy hữu lực.
Chử Trịnh – dùng họ của Chử Tiểu Du và Trịnh Tranh, vừa đơn giản vừa bá đạo rất phù hợp với Trịnh Tranh.
Chử Tiểu Du “A” một tiếng, cảm thấy cũng không quá tệ.
Chử Trịnh giống như xuất chinh, rất có tác phong nam nhân.
Chử Tiểu Du cầm tờ giấy chứng sinh lên nhìn, trong mắt sáng lấp lánh gật đầu: “Được rồi.”
“Cộc, cộc, cộc ” Tiếng đập cửa vang lên.
Trịnh Tranh biết đã đến giờ bác sĩ đi thăm bệnh, hắn đỡ Chử Tiểu Du nằm xuống rồi mới đi mở cửa.
Chử Tiểu Du rụt rè nhìn cửa ra vào.
Có hai bác sĩ nam và một nữ, không có y tá đi theo, nhưng ba người cũng đủ làm Chử Tiểu Du khẩn trương. Cũng may bác sĩ chỉ kiểm tra theo thường lệ, huyết áp nhịp tim, cũng không làm thêm gì khác.
Chử Tiểu Du yên lòng, không nghĩ tới có bác sĩ vừa đứng ghi chép vừa hỏi: “Hôm nay có sữa không?”
“A?” Chử Tiểu Du sợ ngẩn người.
Trịnh Tranh như được khai sáng: “Em ấy sẽ có sữa?”
Do Chử Trịnh đại bảo bối vẫn còn giữ ấm trong l*иg ấp, mấy ngày nay vết khâu trên bụng Chử Tiểu Du đau dữ dội, bọn họ cũng không nghĩ tới điều này. Hơn nữa Trịnh Tranh vốn nghĩ Chử Tiểu Du là nam nhân, cũng chưa từng nghĩ cậu có thể mang thai, huống hồ là có sữa.
Hai người làm cha đều mờ mịt.
Bác sĩ biết đôi chồng chồng kì lạ này không có người lớn căn dặn chắc chắn sẽ bỏ qua không ít thứ, đẩy kính ho một tiếng: “Do chúng tôi chưa có trường hợp này bao giờ, nhưng căn cứu theo thời gian cho con bú nên mau chóng để Chử Tiểu Du có sữa thì tương đối tốt.”
Còn cố ý nhấn mạnh: “Sữa mẹ cho rất tốt cho sự phát triển của em bé.”
Chử Tiểu Du đã xem cái này ở trên mạng, vội vàng gật đầu tán thành: “Đúng đúng đúng!”
Trịnh Tranh nhìn Chử Tiểu Du một cái, nhíu mày hỏi: “Nếu như không có sữa phải làm sao?”
“Nếu sữa không ra thì sản phụ sẽ bị căng tức sữa, có khả năng xuất hiện một vài bệnh. Thông thường nếu muốn thuận tiện có thể mua máy hút sữa, nhưng dưới trường hợp sử dụng máy hút sữa, tia sữa bị tắc có thể phản tác dụng, vì vậy xin khuyên hai người làm cha nên đi hỏi ý kiến cha mẹ trong gia đình.”
Chử Tiểu Du không nghe không hiểu: “Là sao cơ?”
Trịnh Tranh phì cười, ghé sát tai cậu thấp giọng nói: “Là tôi hút sữa em chứ sao.”
Chờ bác sĩ đi ra ngoài, mặt Chử Tiểu Du đỏ bừng cả lên, đặc biệt ngóng chờ nhìn Trịnh Tranh.
Đại bảo bối bú sữa mẹ sẽ tăng cường hệ miễn dịch, cậu có thể đi vào trong buồng kính cho đại bảo bối bú.
Mặc dù có khả năng không quá hiệu quả nhưng Chử Tiểu Du lại hay xấu hổ, vì đại bảo bối mà bất kì mọi thứ đều phải làm.
Trịnh Tranh thấy cậu hào hứng như vậy, thở dài trong lòng.
Thật ra lúc Chử Tiểu Du mang thai, Trịnh Tranh cũng giúp cậu hút sữa, ham muốn quá cũng chỉ làm một trận là nghỉ. Hiện giờ Chử Tiểu Du vừa sinh xong, hắn còn phải nhẫn nhịn thêm ba tháng nữa.
Hai tháng trước nhẫn nhịn không phải là vấn đề.
Nếu khoảng thời gian đấy không làm, Chử Tiểu Du kêu đau lại càng làm nũng thì càng muốn hắn đi chết. Trịnh Tranh cân nhắc xong, cho người đi mua bình sữa tiệt trùng, nhiều đồ linh tinh này nọ, kéo Chử Tiểu Du lại gần chăm chú nhìn nơi cho con bú.
Nói chung, muốn có nhiều sữa thì vừa phải hút vừa phải nắn.
Trịnh Tranh sợ bị thân thể tiểu yêu tinh câu dẫn, kéo hết rèm đóng kín cửa, còn tắt cả đèn, phòng bệnh to như vậy lập tức tối om.
Sợ đè phải vết thương trên bụng Chử Tiểu Du, Trịnh Tranh chỉ cởi vài cái cúc áo Chử Tiểu Du, lộ ra vùng ngực trắng muốt, Trịnh Tranh cúi đầu ngậm vào.
Chử Tiểu Du cảm giác ngứa ngứa tê tê, ngực có hơi đau, hơi mẫn cảm. Nhưng cậu không thể mãi thẹn thùng được, muốn tự tay nắn ngực cho kim chủ hút, nhưng lại cảm thấy hơi đau.
Chử Tiểu Du giật giật người, Trịnh Tranh lập tức ngẩng đầu nhìn cậu: “Không thoải mái?”
Chử Tiểu Du không muốn hắn lo lắng, lắc đầu nói: “Không có, rất thoải mái.”
Trịnh Tranh suýt chút nữa chảy máu mũi.
Không thể không nói Trịnh Tranh học rất nhanh, vừa nhìn qua đã hiểu, hút sữa còn dễ hơn dỗ trẻ con ăn cơm. Lúc bắt đầu Chử Tiểu Du cảm giác như mất hồn, phía dưới cảm giác như bị hút đến co lại.
Chử Tiểu Du không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tranh ở trên người cậu làm loạn, nhưng so với trước kia, hiện giờ trong lòng cậu càng thêm ấn tượng và sắc nét hơn.
Kim chủ thật tốt, cậu muốn dâng mình cho hắn.
Có thể nỗ lực cố gắng ở chung với kim chủ làm Chử Tiểu Du có cảm giác thật thành công, cảm giác thật thân mật. Quan hệ giữa cậu và kim chủ ngày càng thêm khăng khít.
Đột nhiên, Chử Tiểu Du “A” một tiếng, cảm giác sữa non trong người cậu toàn bộ đều tiết ra, chảy vào miệng kim chủ.
Chử Tiểu Du mặt đỏ bừng: “Xin lỗi…”
Trịnh Tranh ngẩng đầu, con ngươi đen sẫm nhìn Chử Tiểu Du, không nói một lời liền chặn miệng cậu, hung hăng hôn, giống như muốn ăn cả cậu. Chử Tiểu Du mềm nhũn ngoan ngoãn mở miệng cho hắn càn quấy, trong miệng có vị tanh của nước bọt.
Mùi vị thật khó ăn ><
Đại bảo bối phải ăn cái này thật đáng thương.
Mà chuẩn bị cho đại bảo bối ăn lại bị cắt ngang như thế này…
Chử Tiểu Du nhăn mũi. Trịnh Tranh kết thúc nụ hôn, con ngươi đen nháy có vẻ đã dễ chịu hơn nhiều, chế nhạo nói: “Trên mạng nói sữa lần đầu không thể ăn, dần dần sẽ có vị ngọt ngọt. Hay hai ngày nữa rồi chúng ta lại thử?”
Chử Tiểu Du lập tức hét lên với hắn: “Đây là đồ tốt, không phải cho anh!”
Trịnh Tranh cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Nhưng ai cũng không được ăn.
Ba bốn ngày qua thân thể Chử Tiểu Du tốt hơn nhiều, có thể tự mình vắt sữa, tuy Trịnh Tranh cũng không ngừng nỗ lực nhưng kết quả không như ý, Chử Tiểu Du ít sữa vô cùng, ít đến mức chỉ ở mức đáy chai, đến cả lắc cũng không nổi.
Nhưng mỗi ngày cậu đều khăng khăng muốn được vắt sữa, cảm thấy đại bảo bối có thể uống được một chút, có lẽ khả năng hệ miễn dịch sẽ được tăng cường.
Trịnh Tranh híp mặt nhìn mèo con trốn ở trên giường nắn nắn bóp bóp ngực mình, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Một lúc sau Chử Tiểu Du cảm giác không thể kiên trì thêm được nữa, cậu cầm bình sữa giơ cao lên để nhìn, phát hiện ra một chút dính bình cũng không đủ.
Chử Tiểu Du hơi chán nản mà thất vọng, bỗng nhớ ra Trịnh Tranh nói sữa mẹ có vị ngọt, lập tức lấy tay vuốt ngực còn dính một ít sữa, cho vào miệng.
Quả nhiên có hơi ngọt (▼皿▼#)
Trịnh Tranh buồn cười, chân dài đi đến chỗ cậu, nhanh chóng ngậm lấy ngón tay của Chử Tiểu Du, hai người dính cùng một chỗ, Trịnh Tranh hỏi: “Có muốn chụp ảnh không?”
Tuy không nhìn rõ mặt đại bảo bối nhưng Chử Tiểu Du vẫn đầy khát vọng muốn nhìn thấy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trịnh Tranh: “Muốn!”
Trịnh Tranh “Ừ” một tiếng, nhân lúc Chử Tiểu Du chưa mặc lại áo, trực tiếp hôn lên ngực cậu một cái: “Ngoan ngoãn chờ tôi quay về.”
Đi mất nửa giờ còn chờ cái gì.
Chử Tiểu Du đỏ mặt gật đầu, không quên lớn tiếng bàn giao nhiệm vụ: “Mau đưa bình sữa cho y tá!”
Cảm thấy trách nhiệm gánh vác nhiệm vụ gian khổ, Trịnh Tranh nặng nề cầm bình sữa đi ra khỏi phòng.
Từng này thì ăn thế nào…
Chờ Trịnh Tranh đi rồi Chử Tiểu Du mới cúi đầu nhìn ngực cậu, mặt càng đỏ hơn. Cậu mặc lại quần áo, nằm ở trên giường bắt đầu tưởng tượng Trịnh Tranh đi vào thang máy.
Đại bảo bối đã chào đời được một tuần nhưng Chử Tiểu Du vẫn chưa được nhìn thấy mặt con trai, nói không khó chịu là nói dối. Chử Tiểu Du nghĩ đến đại bảo bối tâm rất đau, cảm thấy đại bảo bối được giữ ấm trong l*иg áp chắc chắn quẫy đạp rất khó chịu, nhưng cậu không giúp được gì.
Hôm nay Trịnh Tranh đi hơi lâu, dựa theo thời gian vào thăm khoảng nửa giờ là Trịnh Tranh đã quay về. Chử Tiểu Du nhìn đồng hồ đã qua một tiếng nhưng Trịnh Tranh vẫn chưa quay về.
Chử Tiểu Du có dự cảm không ổn, giãy dụa đứng lên mặc áo khoác, gọi đám bảo tiêu đứng ở ngoài.