Mạnh Kiều Dịch không phủ nhận, trong nụ cười tà quen thuộc có chút bất lực: “Càng căng thẳng càng kỳ vọng nhiều”.
“Ưm?” Dương Thục Nghi nhìn Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, trông biểu hiện của bà như ẩn chứa trò đùa cợt.
Anh đi đến bên Vạn Tố Y, đưa tay lên vai cô và vừa nói vừa cười nụ: “Mẹ ơi, con đã lỡ mượn nó lâu rồi, con có nên trả lại không?”
Bà hiểu ý nghĩa của việc gì ắt sẽ đến với con trai mình, cười rất bất lực: “Ừm, mẹ sẽ không ngăn cản con nữa! Con cứ về phòng nghỉ ngơi cho sớm, nhưng ngày mai, con nhất định phải có tinh thần tốt.”
Mạnh Kiều Dịch đồng ý với bà, Vạn Tố Y đứng cạnh Mạnh Kiều Dịch xoay người cười.
Tối nay, anh vẫn ở trong phòng ngủ của cô, và cô không quá để tâm.
Khi anh đi tắm, cô ngồi trước bàn trang điểm và,tay động vào dụng cụ trang điểm của mình. Cô tự hỏi làm thế nào có thể chăm sóc bà tốt hơn.
Cô ngồi một lúc rất lâu, anh tắm xong, cô vẫn ngồi đó.
“Có căng thẳng không?”
Cô ngoảnh lại và nhìn anh. Khuôn mặt Bạch Chiết xông đang cười, nhưng biểu cảm của anh có vẻ phức tạp: Tôi chỉ tự hỏi liệu ngày mai tôi có nên trang điểm hay không.!
“Không, trông em ổn rồi.” Trong mắt của Mạnh Kiều Dịch, cô sợ mình không đàng hoàng. Anh cảm thấy điều đó thật tốt. Bản thân anh không biết tại sao lại có đánh giá cao về cô như vậy.
Cô ấn đầu vào tủ quần áo, cô nghĩ về điều đó, rồi gật đầu mỉm cười: “À, ra là vậy.”
Miễn là anh hài lòng, cô không quan tâm nhiều đến quan điểm của người khác. Lý do cô ấy băn khoăn có trang điểm hay không là vì cô lo ai đó nhận ra cô ấy là Dương Chi Thủy ngày hôm đó.
Bây giờ, không phải là lúc để mọi người biết danh tính thực sự của cô ấy.
Khi Vạn Tố Y trở lại thực tại, Mạnh Kiều Dịch đã đứng cạnh cô, anh gập người xuống, áp sát vai cô, nhìn cô chính diện, nhìn thật gần. Môi anh chạm vào má cô.
Tiềm thức như mách bảo cô né tránh, cô hơi chột dạ, theo bản năng rụt cổ lại e dè.
“Lúc đầu, cha mẹ nói rằng đính hôn là chuyện lớn, sẽ khiến em nhiều áp lực. Lễ đính hôn vẫn ngưng lahi. Khi chúng tôi tổ chức đám cưới, anh sẽ tổ chức một đám cưới hoàn hảo.” Mạnh Kiều Dịch nhẹ giọng hỏi, như thanh âm của ma thuật, một từ một câu lọt vào tai Vạn Tố Y, khiến cô không thể không run rẩy.
Tay cô hạ xuống từ từ siết chặt góc áo, nội tâm ngọt ngào, nhưng lo lắng anh đã ở quá gần mình: “Được.”
Chuyện đính hôn hay kết hôn, Vạn Tố Y không có ý kiến gì, không phải vì cô không mong đợi những điều này, nhưng cô biết rằng dù ở hình thức nào, Mạnh Kiều Dịch sẽ không làm cô thất vọng.
Chấp nhận ngưng lại, ít nhất, Vạn Tố Y không cần phải tiếp xúc với mọi người, gánh nặng tâm lý của cô cũng ít hơn. Đây cũng là cơ hội tốt cho cô để từ chức.
Mạnh Kiều Dịch ôm cô từ phía sau nắm lấy tay cô: “Quá muộn rồi, mai phải dậy sớm, ngủ đi.”
Vạn Tố Y thuận theo vị trí đứng dậy, đôi mắt rời khỏi gương, nhưng hương vị đặc biệt của anh vẫn đọng lại quanh Vạn Tố Y, khiến cô vô thức căng thẳng.
Cảm giác khẩn trương này không tệ, thậm chí là tuyệt vời, nó dường như là bầu không khí ngọt ngào khi mới yêu, sợ hãi xảy ra nhưng lại muốn muốn xảy ra điều gì đó.
Mạnh Kiều Dịch muốn có chút gì đó vào tối nay. Nhưng làm vậy, ngày mai sẽ rất khó khăn với cô.
Hôm sau, Vạn Tố Y dậy sớm chuẩn bị. Lễ phục và giày, diệp mộ phối hợp rất đẹp, cô không có ý định sẽ ăn mặc cẩn thận, nhưng vẫn trang điểm nhẹ, để cả người cô thoạt nhìn trông điềm tĩnh, khi đánh phấn lên trông có vẻ hồng hào hơn, nhưng đối với ngũ quan của bản thân đều cần phải trang điểm.
Lễ đính hôn dự kiến sẽ được tổ chức tại khách sạn, nhưng khách sạn quá nhỏ và cuối cùng đã được đặt ở nhà. Mạnh Kiều Dịch không thích người lạ bước vào phòng khách, và chỉ đơn giản là sắp xếp địa điểm tiếp tân trong vườn.
Bạn thân của Vạn Tố Y, Nhạc Nhất Lạc cũng biết về các vấn đề của cô. Hôm qua, cô ấy nhận được thư mời từ Vạn Tố Y, mà dọa Nhạc Nhất Lạc một phen. Cô ấy nghĩ rằng Vạn Tố Y bị điên, vừa nhảy ra khỏi hố lửa, và giờ lại nhảy vào hố lửa khác!
Nhạc Nhất Lạc cứ kiên quyết hỏi hỏi tại sao cô đột nhiên đính hôn, người kia là loại người gì,... Vạn Tố Y không biết và không có câu trả lời. Tâm trạng của Nhạc Nhất Lạc không được tốt lắm, nhưng vẫn tới địa chỉ trên thư mời.
Ngay khi bước vào khu Hải Viên, Nhạc Nhất Lạc đã bị sốc.
Ngôi nhà này đáng giá rất nhiều tiền. Cô ấy là một cảnh sát. Cô ấy chưa nghe nói về nơi này. Cô ấy có thể sống ở đây. Nó cơ bản là của một nam nhân giàu có trị giá hàng trăm triệu.
Nhạc Nhất Lạc cảm thấy mình chắc đã rơi vào ‘hố lửa’. Đây là một hố lửa, rõ ràng là đang rơi vào tổ phượng hoàng!
Nhạc Nhất Lạc lo lắng rằng mình tìm sai địa điểm. Cô đã xác nhận địa chỉ trên thư mời và xác định rằng không có lỗi. Khi cô vào Hải Viên, cô vẫn không chắc chắn về tên của Vạn Tố Y, hy vọng được gặp.Vạn Tố Y.
Khi người hầu đi đến phòng khách nói với Vạn Tố Y rằng có một vị Nhạc tiểu thư muốn gặp cô, Vạn Tố Y ngay lập tức để Nhạc Nhất Lạc đi vào.
Nhạc Nhất Lạc nhìn thấy cô trong phòng ngủ đã khá là sốc. Cô ấy đã quá vội vàng khen ngợi Vạn Tố Y:”Tố Y, cậu thật đẹp.”
“Cảm ơn.” Vạn Tố Y thỏa mãn mỉm cười chấp nhận lời khen ngợi của Nhạc Nhất Lạc.
Nhạc Nhất Lạc nhận ra gì đó, khuôn mặt cô ấy tỏ vẻ cảnh giác: “Sao đột nhiên cậu đính hôn? Người đó là ai vậy?”
Nếu cậu có thể sống ở đây, có lẽ tên tuổi không nên nhỏ. Nếu Vạn Tố Y phải chịu đau buồn thì Nhạc Nhất Lạc sẽ không đồng ý!
“Cậu không nhìn tên à?” Vạn Tố Y mỉm cười bất lực, chỉ vào lá thư mời trong tay.
Thư mời của lễ đính hôn ghi rõ tên của nhà trai thế mà cô ấy không biết.
Nhạc Nhất Lạc rất bất cẩn. Khi nghe Vạn Tố Y nhắc nhở cô ấy mới nhận ra điều này, cô ấy ngay lập tức mở lời mời: “Tớ chỉ tức giận việc cậu đột nhiên đính hôn, không có thời gian để xem tên, tôi tưởng...... “
Ánh mắt của Nhạc Nhất Lạc dừng trên giấy mời. Lời chưa kết thúc, cả người sững sờ vì cô nhìn thấy tên Mạnh Kiều Dịch.
“Mạnh Kiều Dịch” Nhạc Nhất Lạc hét lên và nói ba từ này, giống như bị bắn vào mông nóng bỏng: “Mạnh Kiều Dịch này là Mạnh Kiều Dịch mà tôi biết!”
Nhạc Nhất Lạc nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, Vạn Tố Y không hề thở dài vui sướиɠ và có phản ứng như vậy. Lúc đó, cô biết rằng chồng mình là Mạnh Kiều Dịch, phản ứng bên trong của cô chắc cường điệu hơn Nhạc Nhất Lạc. Chỉ là cô không để lộ nó ra ngoài.
Vạn Tố Y chậm rãi gật đầu trước mặt Nhạc Nhất Lạc, Nhạc Nhất Lạc ngay lập tức nắm lấy hai tay Vạn Tố Y, ngạc nhiên nói: “Mẹ tôi ơi, điều này thật đáng sợ!”