Chẳng mấy chốc, một cuộc gọi đến.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Triệu Nhã Chi đã nhấc máy lên, khóe miệng cười lạnh, lập tức kết nối.
“A Lo, là anh Kim Hùng đúng không?”
“Ông đây không có thời gian để nói nhảm với cô!"
"Nói cho tôi biết, bức ảnh cô vừa đăng là có ý gì!"
"Hả??"
Triệu Nhã Chi giả ngu một lúc, lúc đầu còn vờ ngạc nhiên, nhưng sau khi bị đối phương mắng như quát thì mới nói: "Tôi chỉ tình cờ gặp thôi, và tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh để nhắc nhở anh Kim Hùng thôi mà."
"Ôi, tôi thực sự cảm thấy thất vọng thay. Tục ngữ có câu, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, uổng công anh đã si mê Tần Liên. Nghe nói cậu chờ đợi cô ta hai năm qua, chưa từng động qua nữ nhân nào phải không?"
“Nhưng Tần Liên cô ta lại….haizz. Không ngờ cô ta lại thích kiểu như vậy, không thích kiểu giống như anh Kim Hùng bá khí và độc đoán, mà cô ta thích kiểu con trai tiểu thịt tươi trắng nõn như bún độc nhất vô nhị này.”
“A!”
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một trận tiếng rống giận.
Ngay sau đó Triệu Nhã Chi liền nghe được đầu điện thoại bên kia bắt đầu có tiếng phân phó: "Tra! Tra ngay cho tôi!"
"Trong vòng ba ngày tôi phải biết được tất cả tư liệu liên quan đến tên mặt bột trong hình.”
"Một tên nhãi dám đến và giật phụ nữ từ tao sao? Tao nhất định phải bắt mày cho thắp đèn trời!"
"Anh Cẩm Hùng à! Không cần điều tra đâu!"
Triệu Nhã Chi vội vàng nói: "Tiểu tử kia tên là Lương Siêu, vừa hay trước đó tôi có quen biết hắn ở khu biệt thự chỗ bọn tôi ở!”
"Lát nữa tôi sẽ gửi cho anh số nhà cụ thể của hắn ta, còn về phần tiếp theo nên làm gì, tất cả là do anh quyết định."
"Được!"
Đối phương trầm giọng đáp: "Lần này tôi nợ cô một ân tình, sau này nếu cần gì, cô cứ việc nói.”
“Nào nào, anh Kim Hùng không cần khách khí làm gì, tôi gửi cho anh ngay đây, cúp trước nhé!”
Bởi vì Triệu Nhã Chi đã bật loa ngoài trước đó cho nên Tề Tuyết có thể nghe rõ cuộc trò chuyện, ngay sau đó cô liền nhìn về phía mẹ mình giơ ngón tay cái lên!”
"Mượn đao gϊếŧ người, mẹ à, chiêu này cao đấy!”
“Kim Hùng mà xuất mã thì tên nhóc lỗ mang kia sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai đâu!”
Triệu Nhã Chi thật sâu gật đầu: "Ừ, đó là đương nhiên."
...
Trong xe taxi, Tần Liên cùng Lương Siêu tùy ý trò chuyện, trong lúc đó Lương Siêu cũng hỏi danh tính của cô, nhưng dường như đối phương không muốn tiết lộ nên cũng không hỏi nữa.
Nửa tiếng sau, hai người vừa xuống xe, Tần Liên liền đưa Lương Siêu đến một khách sạn năm sao, lúc đầu Lương Siêu còn có chút mơ hồ, cho đến khi bị người kéo đến trước quầy lễ tân. Sau khi nghe cô nói muốn thuê một căn phòng xong, tim lại bắt đầu nhộn nhạo sửng sốt.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Bởi vì dãy phòng này không bình thường, thực ra là dãy phòng tìиɧ ɖu͙© đặc biệt mà khách sạn này chuyên phục vụ!
“Cái đệt!”
“Anh đây tuy ngọc thụ lâm phong nhưng cách chơi của mỹ nữ này không phải gắt đến vậy chứ?”
Sau khi lẩm bẩm một mình xong, Lâm Mạc vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Tần Liên, lui về phía sau hai bước.
Tần liên quay đầu lại nhìn hắn, cô bị hàng loạt những động tác này của hắn khiến cho bối rối.
"Anh làm gì thế?"
Làm gì á?
Người đẹp à, vấn đề này hắn là người hỏi mới đúng chứ?
Sau khi thầm phàn nàn Lương Siêu nói: "Chỉ là khám bệnh mà thôi không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ cần tìm một quán cà phê yên tĩnh bên đường, một quán ăn hay đại loại như vậy là được."
Quán cà phê?
Quán ăn?
Tần Liên bĩu môi, thầm nghĩ nếu đến những nơi đó thì sao có thể gọi cháu gái bảo bối của mình tới đây được?
Lần này cô đã quyết tâm rồi, thậm chí còn có ý gạo nấu thành cơm!
Vì tương lai của cháu gái bảo bối và hạnh phúc của cả nhà họ Trần trong thời gian tới, cô không nghĩ được nhiều nữa.
“Thôi nào! Đàn ông các anh sao mà nũng nịu thế chứ?”
“Hơn nữa tôi cũng có ăn anh đâu, anh cứ nghe theo tôi đi, mới cả không phải đám đàn ông đều thích loại phòng gợi cảm tình thú này sao? Cũng có thể đặt lịch hẹn để điều trị bệnh của mình ở đây, và hiệu quả chữa bệnh chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều đúng không?
Lương Siêu: "..."
Lúc hắn nhìn thấy mấy người lễ tân của khách sạn và nhiều người qua qua lại lại đều ngó đến dùng ánh mắt hoặc là khinh bỉ hoặc là ngưỡng mộ nhìn hắn, hắn liền kiên quyết lắc đầu.
"Không cần thiết chút nào, tôi vừa nhìn sắc mặt của cô, không có vấn đề lớn gì."
“Có điều lúc mỗi tháng tới ngày đèn đỏ sẽ rất đau, lượng máu quá nhiều mà thôi, nhưng mấy điều này đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ, châm cứu là xong.”
Roẹt!
Tần Liên lập tức đỏ mặt, đặc biệt là khi cô ta cảm thấy rất nhiều người đàn ông đang lui tới nhìn cô ta với nụ cười xấu xa cùng với ánh mắt trêu thức, lúc này cô ta ngại tới mức muốn tìm cái lỗ để chui vào!
Tình cảnh này đừng nói tiếp tục thuê phòng, cô ta hiện giờ cũng không muốn ở lại nơi này nửa giây!
Chỉ trong nháy mắt, cô ta che mặt chạy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn Lương Siêu đằng sau nghiến răng nghiến lợi và dậm chân giận dữ.
“Anh, anh là đồ không biết xấu hổ!”
"Hở?"
"Tại sao tôi không biết xấu hổ chứ? Tôi đang nói sự thật mà"
Tần Liên hoàn toàn không nói nên lời. Cô phát hiện ra rằng Lương Siêu là một tên trai thẳng không biết gì hết! Là một người đàn ông thẳng thắn như thép!
Nếu là người khác đừng nói là còn đứng đây để ý hắn, chắc hẳn là cho ăn một cái tát cho vẹo đầu đi mới hả dạ.
Nhưng ...
Thôi quên đi, ai bảo người ta là truyền nhân của thiên y chứ, cứ tạm nhịn đã!
"Cho dù những gì anh nói là hoàn toàn đúng thì anh cũng không được nói với ta chuyện riêng tư ấy trước mặt nhiều người như vậy chứ? Lại còn lớn tiếng oang oang ra, muốn mặt con gái nhà người ta mất sạch sao?”
“À ờ..."
Lương Siêu nghĩ nghĩ, cười xin lỗi.
Cuối cùng, hai người đạt được thỏa hiệp, đến một quán trà vào phòng riêng.
Sau khi ngồi khoanh chân xuống, Lương Siêu bắt mạch cho Tần Liên xong liền yêu cầu cô nằm xuống.
Ngay khi cô chuẩn bị thực hiện châm cứu, cô nhận ra rằng bộ kim châm hắn thường mang theo bên mình đã rơi ở biệt thự, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ta quên mang theo kim châm cứu, hay xoa bóp cho cô?"
“Xoa bóp á?”
Tần Liên mày liễu hơi co lại, cô ta lớn tầm tuổi này rồi nhưng chưa từng cho người khác giới đυ.ng vào người, trước giờ người xoa bóp cho toàn là con gái.
Nhưng lần này cô ta đáp lại một cách kỳ lạ như quỷ thần xui khiến.
“Ừ, được."
"Nhớ nhẹ một chút, thân thể của ta cũng không quá cứng."
"Ta nhận ra điều đó rồi, cô yên tâm."
"Hơn nữa chỉ cần đấm bóp cho cô một lần triệu chứng đau nhức khi đến tháng và khí huyết ra nhiều kia cũng sẽ cải thiện rất nhiều. Lần sau lại xoa bóp thì sẽ trị được tận gốc.”
"Hả?"
"Lại xoa bóp lần hai ư?"
Lương Siêu chân thành gật đầu: "Ừm, tôi luôn làm mọi việc từ đầu đến cuối, vì vậy tôi phải giúp bạn hoàn thành chữa khỏi."
"Yên tâm đi, thứ hai mát-xa này là tôi tặng miễn phí, không tính phí."
Tần Liên: "..."
Anh quan tâm tiền sao?
Buồn cười!
Sau một khắc.
Sau khi nghiêng người cúi xuống theo yêu cầu của Lương Siêu, Tần Liên vội vàng lấy điện thoại ra, đầu tiên là gửi địa điểm cho Tần Nhược Đồng, sau đó là một tin nhắn:
"Có việc gấp, mau tới đây!"