Chương 377: Lại là Tập đoàn Thánh Tây?

"Mày nói láo!"

Ngô Hải còn chưa kịp mở miệng, Kim Ngọc Đình đã lên tiếng chửi bới.

"Tên họ Lương kia, sao anh dám nói chuyện với chồng tôi như vậy? Anh có tin là chồng tôi có thể khiến anh mất hết tất cả chỉ trong tích tắc chỉ bằng một cú búng tay không?"

"Chồng của cô?"

Lương Siêu lắc đầu, cười với vẻ khinh thường: "Cô chỉ là một tiểu tam, gọi người ta bằng chồng có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Trước đây cô luôn gọi đối phương qua điện thoại là gì?"

"À, tôi nhớ ra rồi, cô gọi đối phương là chủ nhân, tự xưng là nô gia*."

"Anh!"

"Anh đang nói linh tinh gì vậy!"

Kim Ngọc Đình tức giận nhưngg cô ta nhanh chóng nhận ra bản thân không còn thời gian để biện bạch. Những người đứng xem bắt đầu chỉ trỏ vào cô ta.

Có những người nhổ nước bọt xuống đất và lẩm bẩm ghê tởm.

"Tôi đã sớm nhìn ra người phụ nữ này chẳng tốt lành gì!"

"Hừ, làm gì có người vợ nào đi ăn tối cùng chồng lại ăn mặc khiêu gợi như vậy? Lại còn trang điểm rõ đậm! Nhìn qua trông chẳng khác nào một con hồ ly tinh!"

"Chủ nhân, nô gia, nghe qua có vẻ như người phụ nữ này khá biết cách chơi đấy!"

"Xì, nếu như cô ta không biết chơi thì làm gì có ai bao nuôi cô ta. Loại người chỉ biết dựa vào kỹ năng vào bán mông để kiếm tiền từ đàn ông. Không biết trước đây đã cặp kè với bao nhiêu người rồi."

"..."

Mỗi người nói một câu, lời sau càng khó nghe hơn lời trước. Kim Ngọc Đình đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô ta muốn tìm cái hố nào đó để chui vào.



Có điều trước khi chui vào thì phải thở một hơi mới được!

"Anh yêu, anh ta chính là người bắt nạt em đêm qua!"

"Bây giờ gặp lại nhau, em muốn anh trả thù giúp em ngay bây giờ!"

"Được."

Ngô Hải đáp lại, vỗ nhẹ vào tay cô ta để trấn an. Sau đó, ông ta tiến lên một bước thể hiện phong độ bản thân.

"Nghe thấy bảo bối của tao nói chưa, mày có thẻ đen Centurion không?"

"Đúng là có chút năng lực nhưng mày có biết tao là ai không?"

Lương Siêu: "..."

Nhìn thấy tên này đang ra vẻ, Lương Siêu cũng lười đáp lại. Hắn quay sang hỏi Cung Vũ: "Em dùng con mắt chuyên nghiệp của mình nhìn xem tên gia hỏa này là diễn viên à?"

"Hơn nữa, tên này còn chuyên phụ trách vai mua nước tương* hoặc là vai nam 7, nam 8 phản diện dẫm lên mặt nam chủ trong một bộ phim cổ trang giả tưởng."

*Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".

"Không phải."

Cung Vũ lắc đầu, nói với vẻ chuyên nghiệp: "Biểu cảm khoa trương, ánh mắt láo liên, cùng lắm chỉ là thích khoe khoang trước mặt người khác..."

"Một đoạn dây treo."

Nghe xong, những người xem xung quanh bật cười!

"Ha ha, lời bình phẩm của nữ thần quốc dân không thể sai được!"

"Hừ, chỉ lái một chiếc xe thương vụ mà còn giả làm đại lão. Giả cái đầu ông ta!"



"..."

Ngô Hải lập tức tức giận hét lên: "Câm mồm! Tao là người của tập đoàn Thánh Tây!"

"Tao là thư ký cuả ngài Miyamoto, chủ tịch của tập đoàn Thánh Tây!"

Lại là tập đoàn Thánh Tây?

Khi nghe những lời này, sắc mặt của Lương Siêu và những cô gái khác tối sầm lại. Tiếng cười giễu cợt xung quanh đột nhiên yếu đi hẳn.

Rõ ràng mọi người đã từng nhìn thấy cái tên tập đoàn Thánh Tây trên nền tảng mảng xã hội khác nhau và biết được công ty có vốn nước ngoài này bá đạo như thế nào.

Trông thấy thái độ của mọi người thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt của Ngô Hải vui mừng. Còn Kim Ngọc Đình lập tức cảm thấy phấn chấn và sảng khoái. Cô ta bắt đầu kéo tay Ngô Hải và nịnh nọt ông ta.

"Chồng ơi, anh lợi hại quá!"

"Anh chỉ nói ra chức vị thôi mà đã đàn áp được tất cả bọn họ. Nếu như anh lập tức gọi điện báo cáo ngay cho chủ tịch Miyamoto thì tất cả bọn họ sẽ sợ chết khϊếp mất."

"Bảo bối à, sợ tè ra quần có hơi khoa trương nhưng anh chắc chắn có thể dọa bọn họ bỏ chạy. Có điều..."

Thanh âm vừa đổi, Ngô Hải lại chỉ tay vào Lương Siêu.

"Mày không chạy thoát đâu."

"Không sai."

Kim Ngọc Đình lên tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Lương Siêu, cô ta tưởng hắn đang sợ hãi. Vì thế lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.

"Tên họ Lương kia, sao anh không khoe cái thẻ đen tồi tàn của mình như tối qua đi?"

"Anh cho rằng cái thứ rác rưởi đó có giá trị gì trước mặt chồng tôi sao? Bây giờ anh đang nghĩ đến việc giao người phụ nữ của mình cho chồng tôi để cầu xin sự thương xót à?"