Mấy phút sau.
Mọi người vây quanh chỗ máy tính một lúc liền tra ra tin tức của chủ nhân chiếc thẻ đen này, ảnh chủ nhân trên máy giống nhau như đúc với Lương Siêu, mà số dư còn lại trong thẻ......
Năm tỷ tám ngàn tám trăm bảy mươi chín vạn!
Nhìn một chuỗi con số thật dài kia, rồi lại nhìn một thân quần áo bẩn bẩn của Lương Siêu, mọi người triệt để há hốc mồm.
"Này, các người xong chưa?"
"Không biết có cái gì có thể tra, hắn chính là bạn học cùng trường cấp 3 với tôi, tôi biết rất rõ về hắn, do gia đình sa sút, bây giờ mới trở thành dân lao động bình thường đấy!"
"Cô câm miệng!"
Lúc này một nhân viên bán hàng quát to một tiếng, nghiêm mặt nói: "Từ giờ trở đi, nếu như cô còn nói năng lỗ mãng gì với vị tiên sinh này, chúng tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ đuổi cô đi đấy!"
"Cái gì?"
Đột nhiên Kim Ngọc Đình bị nhân viên bán hàng trở mặt mắng đến ngây người: "Các người… Các người dám nói chuyện với tôi như vậy à!"
"Có phải đã quên lúc nãy mấy người mới phục vụ tôi như phục vụ tổ tông như thế nào rồi không!"
Tổ tông?
Mấy nhân viên bán hàng nhao nhao lắc đầu, xì mũi coi thường Kim Ngọc Đình.
Tổ tông bây giờ chính là vị thiếu gia tên Lương Siêu này mới đúng!
Ở trước mặt hắn, người đàn bà thúi chỉ cầm một cái thẻ vàng bình thường như vậy thì tính là cái rắm gì?
Không đúng, phải nói tới cái rắm cũng không bằng!
Chẳng muốn đôi co với Kim Ngọc Đình nữa, mọi người lập tức vây quanh Lương Siêu, người thì rót cà phê, người thì xoa bóp vai, hết sức ân cần phục vụ.
Trong đó còn có hai nữ nhân viên bán hàng cố gắng hạ thấp thân thể, đưa tới trước mặt Lương Siêu, dường như chỉ sợ phong cảnh nơi ngực áo kia lộ không đủ nhiều.
"Lương tiên sinh tôn kính, ngài muốn chiếc Mercedes này đúng không? Giờ chúng tôi làm thủ tục cho ngài nhé."
Trở mặt tốc độ ánh sáng?
Lương Siêu cười cười, thầm nghĩ Tiêu Thi Nhã đúng là thú vị, chuẩn bị cho mình tấm thẻ này thật trâu bò.
"Xe này tôi chuẩn bị tặng cho bạn gái, có thể giao đến chỗ bạn gái tôi luôn được không?"
"Không thành vấn đề!"
Mấy người liên tục gật đầu, ân cần nói: "Hôm nay ngài lái xe của ngài đi trước, ngày mai chúng tôi sẽ phái chuyên gia đến giao chiếc xe này đến chỗ bạn gái ngài."
"Này, mấy người có ý gì!"
Kim Ngọc Đình không nhịn được nữa, nhưng mà cô ta cũng nhìn ra cái thẻ đen kia không tầm thường, nên bắt đầu lấy chuyện mình đã đặt cọc ra nói.
"Các người muốn lấn át khách hàng đúng không? Tôi cũng không phải người dễ khi dễ! Cái tiền đặt cọc kia..."
"Ồn ào quá."
Một nữ nhân viên bán hàng lập tức liếc cô ta một cái, không nể mặt mà khua tay nói: "Chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng, trả lại gấp đôi số tiền cho cô."
"Đi, cầm 20 vạn đưa cho cô ta, để cô ta đi nhanh lên."
"Được."
Lúc này có một người chạy tới két sắt đựng tiền lấy ra 20 vạn tiền mặt, sau đó ném hòm tiền đến trước mặt Kim Ngọc Đình, nói: "Tranh thủ thời gian, kiểm lại cái rồi đi đi."
Kim Ngọc Đình: "......"
Tình cảnh này làm cô ta cảm thấy mình như là ăn mày bị người ta dùng tiền tùy ý đuổi đi...
Lương Siêu từ đầu đến cuối vẫn không thèm liếc nhìn cô ta thêm cái nào, vừa vui vẻ vỗ vỗ chiếc Mercedes kia, vừa nói: "Bớt được khoản tiền bồi thường, không tồi."
"Anh!"
Kim Ngọc Đình hung ác cắn răng, oán hận gật gật đầu, nói: "Được lắm, họ Lương kia, phần sỉ nhục hôm nay tôi nhớ kỹ, anh chờ đó cho tôi!"
"Bây giờ tôi cũng không phải là một nữ sinh cấp 3, mà anh tùy ý điều khiển như trước nữa!"
Quăng lại một câu cay nghiệt, Kim Ngọc Đình không ở lại tìm khó chịu nữa, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Vài phút sau.
Hoàn thành xong thủ tục, salon xe liền phái một chuyên gia lái Mercedes chạy đến biệt thự của Lương Siêu trước, còn Lương Siêu sẽ đến địa điểm tiếp theo.
Cửa hàng Porsche.
Lương Siêu vừa mới đi vào, liền để mắt tới một chiếc Pame.
"Nhân viên, tôi muốn mua chiếc Pame này."
Vừa dứt lời, đám người đang vây quanh Kim Ngọc Đình liền nhìn lại.
Nhìn thấy Kim Ngọc Đình, mày kiếm của Lương Siêu cũng không khỏi nhảy lên, Miller thì thấy mấy người này đang đàm phán giá cả với Kim Ngọc Đình thì nở một nụ cười trêu tức...
"Chậc chậc..."
"Không phải cô ta cũng muốn mua chiếc Pame này đấy chứ?"
"Đúng vậy."
Một người nhân viên bán hàng gật gật đầu, lại nói: "Hơn nữa chiếc Pame này, chỉ còn một chiếc này."
"Ah, thật là trùng hợp."
Lương Siêu gật gật đầu, lập tức móc ra cái thẻ đen centurion quơ quơ.
"Tôi muốn nó."