"Đừng, đừng."
"Thật ra tôi..."
"Vù!"
Ngay khi Mễ Lặc đang chuẩn bị ra tay gϊếŧ Vạn Sơn, một ngón tay màu vàng từ trong cửa núi lao ra lướt qua Mễ Lặc và lao thẳng về phía Lương Siêu!
Sau khi cảm nhận được đại khái sức mạnh của ngón tay đó, trong lòng Mễ Lặc đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.
Người ra tay chính là trưởng lão tối cao của Vạn Thú tông.
Ông ta là cao thủ Nguyên Anh kỳ nên cho dù chỉ tùy tiện ra một đòn thôi cũng hoàn toàn vượt xa thực lực hiện tại của Lương Siêu.
Nghĩ đến đây, Mễ Lặc lập tức phản ứng lại, hung hăng đá bay Mặc Sơn. Sau khi ông ta bị thương nặng và tạm thời mất khả năng chiến đấu, gã lập tức quay sang giúp đỡ Lương Siêu.
Mễ Lặc chạy hết tốc lực và cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi ngón tay tấn công Lương Siêu. Gã đấm ngón tay tan thành từng mảnh.
"Chủ thượng, ngài không sao chứ?"
Lương Siêu không trả lời mà nhìn vào cánh cổng núi Vạn Thú tông đang từ từ mở ra.
Ngay sau đó, một ông lão mặc áo bào màu vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ông ta cưỡi trên lưng một con hoàng ngưu, râu tóc bạc phơ, trên tay cầm sáo trúc, phong thái phi phàm.
"Lão tổ!"
Mặc Sơn hưng phấn kêu lên, các đệ tử khác của Vạn Thú tông cũng cung kính hành lễ với lão giả: "Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão xuất sơn!"
Vạn Cửu Giang chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn Mặc Sơn đang cực kỳ xấu hổ thì hừ lạnh một tiếng.
"Thân làm tông chủ mà lại bị kẻ khác biến thành bộ dạng này. Thật làm xấu mặt tông môn! Nếu như còn để ngươi lãnh đạo tông môn thì Vạn Thú tông còn mặt mũi nào nữa?"
Vạn Sơn rất xấu hổ vì bị mắng, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
"Lão tổ, ta không khiến tông môn xấu mặt nhưng đối phương..."
"Được rồi, không cần nói nhiều."
"Ta có mắt, ta tự nhìn thấy được!"
Vạn Cửu Giang cũng chỉ là liếc mắt nhìn Lương Siêu một cái không quá một giây như thể đây là một tên nhãi nhép không đáng để vào mắt.
Sau đó, ông ta chuyển ánh mắt sang chỗ Mễ Lặc.
"Ha..."
"Lão già này từng đi khắp giang hồ cũng từng gặp ma cà rồng, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một ma cà rồng tu luyện đến cấp độ Quỷ vương."
"Xét thấy ngươi tu hành cũng không dễ dàng, lão già này có thể cho ngươi một cơ hội để ngươi đỡ phải chịu phiền toái. Hiện tại rút lui vẫn còn kịp."
"Được rồi."
"Cảm ơn sự đánh giá cao của ông."
Mễ Lặc lập tức phản ứng lại và kéo Lương Siêu rời đi nhưng khi Vạn Cửu Giang thấy vậy, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng.
"Đứng lại."
"Ngươi có thể đi nhưng hắn thì không thể."
"Đã gϊếŧ biết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của Vạn Thú tông, thậm chí cả thiếu tông chủ Vạn Khôi. Nợ máu này hắn nhất định phải trả giá bằng tính mạng."
Động tác của Mễ Lặc đông cứng lại. Ánh mắt của gã đột nhiên thay đổi, gã chế nhạo.
"Nói đi nói lại cũng chỉ có vậy."
"Ồ."
Vạn Cửu Giang gật đầu không chút nghĩ ngợi, không chớp mắt nói: "Nếu như ngươi đã kiên trì bảo vệ người này, vậy thật sự không còn gì để nói."
"Ồ?"
Mễ Lặc cười nói: "Này lão già, ông phải suy nghĩ cho rõ ràng. Một khi hai chúng ta đánh nhau, thắng thua không quan trọng nhưng với năng lực của tôi, đám đệ tử tông môn của ông sẽ chết một ít đấy.."
"Khoảng 80%."
Nói xong, gã lập tức chỉ lên trời hét lớn!
"Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền."
Ngay sau đó, cát đá bay tứ tung, thế giới biến sắc!
Khi gió rít lên, dường như có một đám mây lớn màu máu đang lơ lửng trên đầu các đệ tử Vạn Thú Tông khiến những người xung quanh gã đều cảm thấy vô cùng áp bức.
Nhìn đám mây máu khổng lồ chậm rãi lưu chuyển, những bong bóng màu máu nổi lên rồi vỡ ra trông càng giống một vũng máu lớn.
Thậm chí từ khoảng cách xa, cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh ăn mòn đáng sợ ẩn chứa trong nó...