Chương 353: Vạn Thú tông mau ra lĩnh án tử đi!

Sau khi Mễ Lặc lên xe, gã vỗ tay và cười toe toét với Lương Siêu: "Chủ nhân, đã xong rồi ạ."

"Tôi đã tiêm huyết độc vào cơ thể của hai lão già kia khiến cho một nửa tu vi của bọn họ bị hủy bỏ, thực lực của bọn họ cũng bị lùi ngược về cảnh giới Thiên Tượng. Sau này cho dù có giải trừ được huyết độc, cả đời này bọn họ cũng sẽ không thể đột phá được nữa."

"Ừm."

Lương Siêu gật đầu, bài học này không quá nhẹ cũng không quá nặng, rất vừa phải.

Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành sửng sốt một hồi. Trong lòng cô ta thầm than hai lão già kia đến thật không đúng lúc, kết cục như vậy chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo mà thôi.

Suốt cả chặng đường, không ai nói lời nào.

Nửa ngày trôi qua, sắc trời dần tối, cuối cùng Diệp Khuynh Thành cũng đã tới thành Huy Sơn.

Lúc này, Lương Siêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Hắn hỏi: "Khuynh Thành, chắc hẳn cô rất ít tiếp xúc với giới võ đạo phải không?"

"Nếu như chưa từng có tranh chấp gì với Vạn Thú tông, làm sao cô biết được cửa vào đó ở đâu?"

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Khuynh Thành có chút mất tự nhiên.

Sau đó, cô ta chỉ đơn giản trả lời: "Tôi chỉ nghe mọi người nói thôi."

"Ồ."

Lương Siêu gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa. Thủ tịch cung phụng của Diệp gia cũng có thực lực ở Kim Đan kỳ cho nên việc biết về Vạn Thú tông và nói với Diệp Khuynh Thành cũng là chuyện bình thường.

Hai tiếng sau, Diệp Khuynh Thành đã lái xe đến chân núi. Lương Siêu xuống xe và vẫy tay với cô ta.



"Cô quay về đi, xong việc tôi sẽ về sau."

Nói xong, hắn và Mễ Lặc quay người rơi đi. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã biến mất trong màn đêm dày đặc.

Bên trong xe, mặc dù bề ngoài Diệp Khuynh Thành tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đôi bàn tay ngọc ngà run rẩy nắm chặt vô lăng. Có thể thấy lúc này cô ta đang căng thẳng đến mức nào.

Cuối cùng, sau một hồi dằn vặt, cô ta xuống xe rồi chạy theo lên núi.

Tuy nhiên chưa đi được bao xa, cô ta đã nghe thấy tiếng gào rống rung chuyển núi rừng.

"Lương Siêu tới bái núi!"

"Vạn Thú tông mau ra lĩnh án tử đi!"

Vào khoảnh khắc tiếp theo.

"Gào gào!"

Tiếng gầm của hàng vạn con thú vang vọng khiến cho toàn bộ Vạn Thú tông giống như một con quái thú khổng lồ thức dậy!

Đầu tiên, vài con hổ kim giáp xuất hiện nhe nanh trợn mắt gầm lên vài tiếng rồi xông lên.

Thế nhưng bọn chúng không có cơ hội đến gần Lương Siêu bởi vì Mễ Lặc đã chắn trước bọn chúng.

"Thưa ngài, làm sao chúng ta có thể đối phó với loại động vật vô hồn này?"

Lương Siêu không cần suy nghĩ mà nói thẳng một chữ.

"Gϊếŧ."



"Tuân lệnh."

Vừa dứt lời, Mễ Lặc tùy tiện búng tay một cái, mấy con hổ kim giáp đang lao tới lập tức nổ tung thành sương máu.

Sau đó, hàng trăm đệ tử của tông môn khi nghe được tin tức đã lao ra ngoài. Khi đối mặt với Lương Siêu và Mễ Lặc trước cổng núi, trong lòng họ có những suy nghĩ khác nhau.

Một trong số họ ngưỡng mộ sự can đảm của Lương Siêu và thầm ủng hộ hắn. Một số khác thì sợ hãi danh tiếng của Lương Siêu nên không dám động đậy, thậm chí còn không dám lên tiếng giống như những người khác.

Đương nhiên cũng không thể thiếu những thành phần đệ tử bắt đầu la mắng. Bọn họ cho rằng chửi mắng càng to thì lại càng có cơ hội được những người cấp cao trong tông môn tán thưởng, từ đó thu được chút lợi ích.

Còn có loại người tàn nhẫn hơn đó là bọn họ chẳng nói chẳng rằng triệu hồi hung thú, liên thủ với nhau gϊếŧ chết Lương Siêu!

Mắng chửi có tác dụng gì?

Còn chẳng bằng cứ hành động!

Mặc dù những đệ tử kia biết rằng một mình không phải là đối thủ của Lương Siêu nhưng nếu như bọn họ liên thủ lại với nhau, liều mạng khiến cho Lương Siêu bị trọng thương một chút thôi, nhất định sẽ được tông môn khen thưởng!

Mặc dù phải đối mặt với mười mấy đệ tử dũng mãnh xông lên cùng với hung thú nhưng Lương Siêu chẳng hề có động tác gì, thậm chí hắn chỉ cụp mi xuống, không buồn nhìn bọn họ.

Thấy vậy, Mễ Lặc liếʍ đôi môi đỏ tươi, tiến lên vài bước rồi giậm mạnh chân xuống đất!

Ầm!

Một vũng máu đỏ sẫm được tạo ngay dưới chân của hơn chục đệ tử và hung thú của bọn họ khiến cho bọn họ không thể di chuyển.