Sau khi bị con gái mắng mỏ một hồi, Phương Vân Sơn nhất thời không kìm chế được cơn tức giận, ông ta tức giận tát cô ấy một cái thật mạnh.
"Mày đứng đây tỏ ra cao quý với tao làm gì, giả bộ cái rắm!"
"Mày tưởng rằng tao không biết cái tâm tư nho nhỏ của mày hay sao? Mày thích thằng nhãi Lương Siêu này từ lâu rồi đúng không? Mày đã muốn ngủ với nó từ lâu rồi phải không?"
"Bây giờ ông đây thành toàn cho mày mà mày lại giả vờ giả vịt hả?"
Phương Vân che mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ chán ghét.
Mặc dù từ nhỏ cô ấy không quá gần gũi với Phương Vân Sơn nhưng cô ấy vẫn luôn tôn trọng ba mình.
Thế nhưng cô ấy lại không ngờ ba mình lại là người hèn hạ và vô liêm sỉ đến mức như vậy!
"Ba thật lố bịch."
Sau khi lạnh giọng nói xong mấy câu, Phương Vân đứng dậy rồi đỡ lấy Phương Lệ run rẩy chậm rãi đi từng bước: "Tuy rằng anh trai hung ác nham hiểm nhưng anh ấy vẫn có khí phách."
"Anh ấy còn tốt hơn nhiều so với ba!"
"Hỗ láo!"
Phương Vân Sơn tiếp tục mắng chửi, ông ta bước tới rồi đá Phương Vân ngã xuống đất.
"Tao nói cho mày biết! Nếu như đêm nay mày không rời khỏi đây thì cho dù tao có phải trói, cũng phải bắt mày ra khỏi đây!"
"Ông đây với Phương gia cưng chiều mày suốt 20 năm nay, bây giờ là lúc mày phải cống hiến vì gia tộc!"
"Lại còn dám nói tao không bằng anh trai của mày? Nếu như để nó làm chủ Phương gia thì hiện tại nhất định Phương gia đã bị diệt sạch rồi!"
Sau khi mắng chửi xong, sự tức giận và ức chế bị kìm nén của Phương Vân Sơn bùng phát. Và rồi ông ta lấy Phương Lệ, một người đã chết làm đối tượng trút giận.
Ông ta bước tới đá mạnh vào người anh ta, tức giận chửi bới: "Tất cả đều là tại thằng nghịch tử này! Thằng khốn!"
"Một mình chết cũng chẳng sao, lại còn liên lụy đến..."
"Ba điên rồi!"
Phương Vân hét lên và đẩy ông ta ra nhưng sau đó cô ấy bị tát mạnh đến nỗi ngã xuống đất và bị chảy máu mũi.
Vào lúc này, mắt cô ấy đỏ hoe!
Như thể bị mất trí, cô ấy đột nhiên đứng dậy với con dao và đi về phía trước như ma xui quỷ khiến.
"Gϊếŧ ông ta, gϊếŧ ông ta đi..."
Vào khoảnh khắc tiếp theo.
"Phụt!"
Ánh sáng chợt lóe, Phương Vân giơ thanh đao lên rồi đâm xuống!
Cô ấy đâm từ phía sau Phương Vân Sơn, cô ấy thực sự muốn chặt đầu ông ta!
"Leng keng..."
Máu bắn tung tóe khắp mặt mới khiến Phương Vân trong nháy mắt tỉnh lại, con dao vừa đâm xong liền rơi xuống đất.
Vào lúc này, một tràng cười nham hiểm đột nhiên truyền đến. Sau đó một đám sương mù đen len lỏi vào tầng hầm. Sau khi sương mù đen tan đi, một người thần bí mặc áo choàng đen lặng lẽ xuất hiện.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ có thể nhìn đại khái người đó cao khoảng hai thước, vóc người cao lớn nhưng rất gầy.
Phương Vân giật mình, thân thể run rẩy.
"Ông, ông là ai?"
Người đàn ông mặc đồ đen không trả lời câu hỏi của cô ấy. Hắn ta rời mắt khỏi đầu của Phương Vân Sơn và gật đầu với vẻ hài lòng.
"Cô gái à, cô làm tốt lắm."
"Thật không ngờ ở Phương gia lại có thể sinh ra hạt giống tốt như cô. Người tôi để mắt tới là anh trai của cô, hiện tại xem ra cô còn tốt hơn cả anh trai mình."
"Có lẽ hiện tại cô không còn lưu luyến gì Phương gia nữa. Đi theo tôi đi, tôi có thể cho cô sức mạnh để báo thù, thế nào?"
"Báo thù?"
Người áo đen gật đầu: "Đúng, báo thù."
"Mặc dù anh cô có thủ đoạn gϊếŧ người nhưng dù sao cậu ta vẫn rất chiều chuộng cô. Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho cậu ta sao?"
Dường như lời nói của người đàn ông mặc đen có một sức mạnh ma thuật khiến cho Phương Vân vô thức gật đầu.
"Đúng, tôi muốn..."
"Báo thù."
Thế nhưng nghĩ tới sự chênh lệch quá lớn giữa mình và Lương Siêu, sắc mặt Phương Vân tái nhợt.
Thấy vậy, người đàn ông mặc áo đen biết cô ấy đang lo lắng. Hắn ta lập tức duỗi một ngón tay ra.
"Chậm nhất là một tháng, tôi có thể cho cô sức mạnh báo thù."
Phương Vân chậm rãi gật đầu không chút do dự.
"Được, tôi đi với ông."