Chương 342: Thương lượng chút đi, tôi có thể đầu hàng được không?

Sau tràng cười, Vạn Khôi và con rắn khổng lồ quấn lấy Lương Nghiên rời đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết tái nhợt. Bọn họ muốn đuổi theo ra ngoài nhưng một người bị sương độc làm cho tê liệt, đau đầu dữ dội, vật lộn một lúc thì ngất đi.

Lần trước vừa bị Ngọc Thiên Bá đánh trọng thương còn hiện tại lại bị trúng 1 cước của Vạn Khôi, Hạ Tử Yên vừa mới bò ra được khỏi cửa thì lại phun một ngụm máu rồi ngất đi…

Vào buổi tối cùng ngày, sau khi Cung Vũ, Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan cùng nhau trở lại, bọn họ nhìn thấy Hạ Tử Yên nằm ngoài cửa, miệng đầy máu còn Mộ Khuynh Tuyết thì bất tỉnh. Bọn họ sợ hãi tới mức vội vàng đưa hai cô gái tới bệnh viện, sau đó liền gọi điện thoại cho Lương Siêu.

Gọi điện thoại muốn cháy máy mà không thấy ai bắt máy, các cô thấp thỏm lo lắng.

Mặc dù vết thương của hai cô gái không tới mức tử vong nhưng sự biến mất của Lương Nghiên lại là điểm chí mạng!

Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Khuynh Tuyết và Hạ Tử Yên tỉnh lại, bọn họ nói rằng Lương Nghiên đã bị một tên biếи ŧɦái bắt đi. Sau khi nghe xong, trái tim của các cô gái như vọt ra khỏi họng tới nơi!

Là người thân ruột thịt duy nhất còn lại trên đời này của Lương Siêu, vị trí của Lương Nghiên trong lòng hắn chắc chắn không thể nghi ngờ.

Nếu như Lương Siêu biết tin thì cơn thịnh nộ của hắn chắc chắn sẽ làm đảo lộn toàn bộ đế kinh!

“Khuynh Tuyết, Tử Yên, hai người nghĩ kỹ lại xem ai là người bắt Lương Nghiên đi?”

“Đúng vậy, mục đích của đối phương khi bắt Nghiên Nghiên đi là gì?”

Hạ Tử Nghiên lắc đầu. Còn Mộ Khuynh Tuyết sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy nói: “Hình như người kia tự xưng là thiếu tông chủ, có vẻ như anh ta đến từ một môn phái nào đó.”

“Hơn nữa, có vẻ như đối phương còn có năng lực khống chế dã thú.”

“Đúng!”



Hạ Tử Yên vội gật đầu, nói: “Hắn ta có thể điều khiển một con rắn trông rất cổ quái! Tôi có thể cảm nhận được từ hơi thở của con rắn đó, đoán chừng sức chiến đấu của nó có thể sánh ngang với cao thủ cảnh giới Thiên Tượng!”

Các cô gái nhìn nhau rồi lại tiếp tục gọi cho Lương Siêu nhưng hắn không nghe máy.

Cuối cùng, bọn họ nghe từ Khương Nhu thì biết rằng hắn đang bế quan nên không nghe máy được. Điều này lại càng khiến cho các cô gái lo lắng hơn.

“Đừng quá hoảng loạn.”

“Bây giờ tôi sẽ phái toàn bộ người của Cổ Hiên Trai tỏa đi khắp nơi tìm tung tích của Nghiên Nghiên.”

Mấy cô gái đều gật đầu đồng ý, đó là cách duy nhất mà bọn họ có thể làm được bây giờ.

Vào buổi tối cùng ngày, tại Kim Lân Trì ở trụ sở Vũ Minh.

Một tiếng “bùm” vang lên, một cột nước phóng thẳng lên trời. Sau đó, một bóng người lao ra từ cột nước rồi đáp xuống bờ.

Đó chính là Lương Siêu.

Chỉ có hắn biết được lợi ích từ việc tu luyện suốt 2 ngày ở Kim Lân trì.

Trên thực tế, sau khi sắp hoàn thành khảo nghiệm, hắn có thể lợi dụng sức mạnh của Kim Lân để đột phá trong lần tới và ngưng tụ ra một viên Kim Đan để trở thành một cao thủ Kim Đan chân chính. Thế nhưng cuối cùng, hắn do dự một hồi, lựa chọn từ bỏ.

Biến toàn bộ sức mạnh của Kim Lân thành sức mạnh của riêng mình để Kim Đan trong đan điền của hắn trở nên vững chắc hơn. Mà đường hoa văn trên đó ngày càng thần bí, ánh vàng dày đặc tỏa ra xung quanh cũng trở nên mờ ảo hơn và quý giá hơn.

“Ra ngoài rồi?”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới. Lương Siêu quay đầu lại thì nhìn thấy Chung Kình. Trên người gã ta đeo súng bạc, mặc đồ trắng nhìn hắn chằm chằm.



“Mẹ kiếp, suýt hù chết bản ông đây rồi!”

“Sau này có thể đánh tiếng trước khi nói chuyện được không? Bằng không người khác còn tưởng là ma đấy.”

Chung Kình không trả lời. Khẩu súng sau lưng gã ta rời khỏi lưng và rơi vào tay gã ta.

Mũi súng chĩa thẳng về phía trước, hừng hực khí thế chiến đấu…

“Biết ngay là anh lại tới Kim Lân trì mà. Tôi đã chờ anh ở đây nửa ngày rồi, tôi muốn hỏi anh một chút…”

“Chiến thêm một trận nữa đi.”

“Vẫn muốn đánh tiếp hả?”

Lương Siêu trợn tròn mắt, lập tức giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.

Lần trước hắn bị tên này lừa đánh một trận tử chiến, hiện tại hắn không hiểu lý do đánh nhau tiếp là gì.

“Ừm, chúng ta thương lượng chút đi, tôi muốn đầu hàng được không?”

“Tôi không muốn làm chỉ huy phi tham mưu. Nếu như anh muốn vị trí này thì chỉ cần người trong Vũ Minh đồng ý là được.”

Chung Kình cau mày, nheo mắt nói: “Anh sợ à?”

“Anh nhát gan như vậy, sao có thể khiến Khuynh Thành hạnh phúc được?”

“Tên nhát gan!”