Nhìn thấy Cừu Thiên Lý, Ngọc Long Uyên như được đại xá, nhưng vừa mở miệng đã bị Cừu Thiên Lý tát một cái.
"Thân là trưởng lão cấp hai mà lại cả gan làm loạn như thế! Dám ra tay muốn chỉ huy sứ ngoài biên chế! Còn ngay trước mặt nhiều người như vậy! Ông có biết hành vi của mình đã ảnh hưởng ác liệt đến Võ Minh thế nào không?"
Bị răn dạy một trận, Ngọc Long Uyên không dám thả cả cái rắm, đành phải liên tục gật đầu nói đúng, nói biết mình có tội, xin Cừu Lão trách phạt.
Về phần trách phạt, trong lòng ông ta cũng biết Cừu Thiên Lý đã xuất hiện thì đại khái là có thể bảo vệ được mình.
"Ai..."
Nhìn Lăng Vũ, Cơ Lăng Tuyết không nói một lời, nhưng vẫn ngó chừng mình, Cừu Thiên Lý lại than nhẹ một tiếng.
Rất rõ ràng, hai người này đang đòi lời giải thích cho Lương Siêu.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cừu Thiên Lý nói: "Ngọc Long Uyên thân là trưởng lão cấp hai nhiều năm, lại từng lập không ít công lao, còn là tộc trưởng tộc Ngọc thị, thân phận đặc thù, gϊếŧ là gϊếŧ không được."
"Về phần biện pháp trước đó Lăng Lão nói cũng quá hoang đường."
"Ý Cừu Lão là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không?"
Cơ Lăng Tuyết lạnh lùng hỏi, mà Cừu Thiên Lý biết cách này cũng không thể làm bà hài lòng nên tiếp tục nói: "Như vầy đi, lão hủ làm chủ, cho cậu trai trẻ này một chút đền bù, cho hắn một tạo hóa, coi như lắng lại việc này, thế nào?"
Tạo hóa?
Cơ Lăng Tuyết, Lăng Vũ và Ngọc Long Uyên đều tò mò, chợt thấy Cừu Thiên Lý chậm rãi mở miệng, phun ra ba chữ: "Kim Lân Trì."
"Lão hủ làm chủ, cho phép Lương Siêu vào Kim Lân Trì ba ngày, còn chuyện có được bao nhiêu cơ duyên tạo hóa thì phải xem bản thân cậu ta, chắc hẳn hai người cũng hài lòng đúng không?"
Hai người liếc nhau, lúc này mới vui vẻ gật gật đầu.
Kim Lân Trì chính là một phúc địa trong Võ Minh, nghe nói có tác dụng kỳ diệu cho Huyền Võ giả, nhất là trong giai đoạn Bán Bộ Kim Đan Kỳ.
Nó có thể tẩy tinh phạt tủy, cải thiện phẩm chất Kim Đan ban đầu của Huyền Võ giả, nếu đủ cơ duyên thì còn có thể giúp Huyền Võ giả Bán Bộ Kim Đan Kỳ thành công ngưng kết ra Kim Đan chân chính, bước vào Kim Đan kỳ!
Nó rất phù hợp cho Lương Siêu trong giai đoạn hiện tại.
Ngọc Long Uyên lại cảm thấy không cam lòng, cảm thấy buồn nôn như nuốt sống mấy trăm con ruồi chết.
Thù của cháu mình không báo được, ngược lại còn cho không đối phương một cơ duyên như thế!
Con mẹ nó thật quá buồn bực!
Việc này coi như xong, Lăng Vũ lập tức đến địa lao đón Lương Siêu ra, trực tiếp đưa hắn đến Kim Lân Trì.
Nhìn qua hồ nước to lớn vạn mét vuông vẫn tỏa ánh vàng lập loè trong đêm tối trước mắt, dù trên đường đã nghe Lăng Vũ nói rất nhiều hiệu quả thần kỳ của nó, nhưng Lương Siêu vẫn hơi choáng váng.
"Lăng Lão, thương tích của tôi còn chưa điều dưỡng tốt, hiện tại đi vào có ảnh hưởng hiệu quả không?"
Lăng Vũ không kiên nhẫn mà lắc đầu: "Sẽ không, thương tích của cậu căn bản không nhằm nhỏ gì, đi ra sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi. Đúng rồi, Chung Kình lần trước huyết chiến một trận với cậu sau đó cũng không điều dưỡng thương thế mà đến đây luôn, đến bây giờ còn chưa ra, xác nhận đang đột phá lên Kim Đan kỳ."
"Hả... Ở lâu trong ao như vậy không nghẹt thở chết à?"
Lăng Vũ: "..."
Nếu là đám ranh trong Long Đường nhận được cơ duyên lớn như thế thì đã sớm không chờ được nhảy vào, mà tên này còn lải nhải cả ngày sợ đầu sợ đuôi, thật là đáng giận!
Thấy Lương Siêu mở miệng muốn hỏi nữa, Lăng Vũ triệt để không nhịn được mà tung một chân đá hắn xuống dưới.
"Cậu nghĩ ông đây là Mười vạn câu hỏi vì sao à? Chờ cậu đi vào tự trải nghiệm đi! Hai ngày sau cậu sẽ tự động bị Kim Lân Trì này đưa ra, tập trung trải nghiệm sự huyền diệu trong đó, đừng uổng phí cơ duyên tạo hóa này!"
Hôm sau, trong lúc Lương Siêu dốc lòng tĩnh tu dưới đáy ao Kim Lân, Vạn Khôi trước đó luôn ẩn núp chưa lộ mặt rốt cục cũng xuất hiện ở gần biệt thự Lương Siêu.
Hắn ta đã nhận được tin tức, Lương Siêu bị Võ Minh tạm thời giam giữ, ba năm ngày sau căn bản không ra được.
Về phần Miller có thực lực tầm cỡ Nguyên Anh kỳ thì nghe sai bảo của Lương Siêu vẫn luôn hầu hạ bên người Thượng Quan Nguyệt, đang ở đại học Đế Kinh cách đây trăm dặm.
Trong biệt thự không còn ai uy hϊếp được hắn ta.
Một lát sau.
"Kẽo kẹt..."
Cánh cửa biệt thự mở ra, Vạn Khôi đi vào, đúng lúc đối mặt với Lương Nghiên đang muốn ra sân tưới hoa.
"A? Anh ơi, anh là ai vậy? Sao anh có chìa khoá nhà em?"
Lương Nghiên hoài nghi hỏi, Vạn Khôi ngồi xổm xuống vuốt ce cái đầu nhỏ của cô bé, cảm nhận được khí tức tỏa ra toàn thân Lương Nghiên và hắc châu trong ngực hắn ta nóng rực lên, Vạn Khôi kích động đến tột đỉnh.
"Linh thể, quả nhiên là linh thể! Hơn nữa còn là một linh thể cực kì đặc thù!"
"Anh ơi, anh đang lẩm bẩm gì vậy? Sao chưa trả lời câu hỏi của em?"
"A." Vạn Khôi tỉnh táo lại, lập tức cười nói: "Anh vào cửa có thể không cần chìa khoá. Em gái ngoan, đi với anh nào, anh dẫn em đi một chỗ thú vị, đảm bảo em..."
"Không!"
Lương Nghiên bỗng đẩy Vạn Khôi ra rồi lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trở nên rất cảnh giác.
Giờ phút này dáng vẻ và mấy câu nói của Vạn Khôi thật sự y như bọn buôn bán trẻ con trên TV! Cô bé lập tức lao vào phòng bếp quát to lên!
"Chị dâu Khuynh Tuyết! Chị dâu Tử Yên! Người xấu tới rồi! Đánh người xấu!"