Lương Siêu im lặng không nói gì, Khương Văn Hiên thấy thế thì nhỏ giọng nói: "Liễu Huy Hoàng cũng được tính là ông lớn trong Thiên Hải chúng ta, có số lượng bất động sản đứng đầu trong giới địa sản."
"Tuy cha tôi là hội trưởng thương hội Thiên Hải, nhưng nếu bàn về thực lực tổng hợp thì vẫn thua kém Liễu Huy Hoàng một chút."
"Không ngờ một Tần gia nho nhỏ lại có quan hệ với Liễu Huy Hoàng."
Bên này Khương Văn Hiên đang nói, bên kia Tề Tuyết cũng tò mò hỏi: “Cậu họ, cậu quen biết Liễu Huy Hoàng từ lúc nào?"
"Ha ha, nói ra thì rất dài dòng." Trên mặt Tần Thiên Hải tràn ngập đắc ý, cười ha hả và nói: "Phải kể đến từ mấy năm trước, cậu có đến Thiên Hải du lịch, trong lúc vô tình tham gia một buổi tiệc rượu cao cấp."
"Trùng hợp là trong tiệc rượu cậu và ngài Liễu đã kết bạn, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ, đêm đó uống thật nhiều rượu, say rượu nổi hứng, còn nói muốn dập đầu kết thành anh em nữa!"
"Lợi hại vậy sao? !"
Tần Nhược Đồng sùng bái, Khương Văn Hiên chó má gì, bạch mã hoàng tử chó má gì, thì ra cuối cùng ghê gớm nhất đàn ông nhất vẫn là cha già dấu yêu!
"Cha, vậy sao cha không nói sớm chứ?"
"Nếu giới kinh doanh Giang Lăng sớm biết cha có người anh em lợi hại như vậy thì, hừ, cho dù là Trần Tam Tỉnh cũng phải ngoan ngoãn nhường vị trí tỷ phú giàu nhất cho cha rồi!"
Trần Tam Tỉnh nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, chẳng qua cũng không nói gì, dù sao tập đoàn địa sản Thiên Đạt mạnh hơn tập đoàn Trần thị quá nhiều, nếu như hôm nay Liễu Huy Hoàng thật sự đến trợ giúp Tần Thiên Hải...
Vậy thì chuyện của Lương Siêu thật sự không dễ lo liệu lắm.
"Lương Thần Y, làm sao bây giờ?" Khương Văn Hiên cũng có chút không nắm chắc, trước mặt Liễu Huy Hoàng, người hậu bối là anh ta cũng không có quyền lên tiếng.
Lương Siêu nhìn anh ta một cái, lại nhìn Trần Tam Tỉnh, Kim Hùng, sau đó bật cười.
"Không sao."
"Tôi nhận tấm lòng giúp đỡ trước đó của các vị, nhưng tiếp theo các vị cũng không cần trợ giúp, dù sao đây cũng là chuyện của tôi, cho nên lời giải thích này..."
"Tôi muốn tự mình đòi lại."
"Phi!" Lúc này Tần Nhược Đồng xì một tiếng, lại bày ra dáng vẻ nữ thần, công chúa cao ngạo trước đó, nói: "Cả Liễu gia của Thiên Hải cũng là chỗ dựa của họ Tần, anh còn có tư cách gì ngang ngược với chúng tôi!"
"Lát nữa chú Liễu đến, có tin một đầu ngón tay của chú thôi cũng có thể nghiền chết thứ nghèo hèn là anh không!"
"Không sai!" Tề Tuyết cũng hả giận mà hùa theo: "Họ Lương, thời gian mày ngang ngược càn rỡ đã kết thúc!"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Thật sự nghĩ rằng thu phục một đống lính tôm tướng cua, một đám thấp kém thì có thể đối nghịch với cậu họ của tao à? Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Được rồi."
Tần Thiên Hải đưa tay cắt ngang lời của hai cô gái, đắc ý mà nhìn Lương Siêu, ra vẻ huênh hoang mà nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi của tôi, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này."
"Lương Siêu, cậu nghe kỹ cho tôi."
"Tôi không cần cậu sợ hãi xin lỗi, hiện tại quỳ xuống, bò thẳng ra khỏi khách sạn ngay trước mặt mọi người cho tôi!"
"Chỉ cần cậu làm theo, tôi còn có thể nể mặt lúc trước sư phụ cậu đã cứu cụ nhà tôi một mạng mà không so đo cậu mạo phạm, cũng coi như tôi tích đức làm việc thiện."
"Họ Tần khốn nạn!" Rốt cuộc Trần Tam Tỉnh nghe không vô nữa mà mắng to lên tiếng, mà Lương Siêu thì đưa tay ngăn ông ta lại, lập tức cười ha ha nhìn Tần Thiên Hải.
"Nghĩ rằng dựa vào một Liễu gia thì các người có thể gà đất biến Phượng Hoàng, tùy tiện giẫm lên tôi sao?"
"Được!"
"Vậy hiện tại tôi nói ngay chỗ này, đừng nói là Liễu gia Thiên Hải gì đấy, hôm nay cho dù là tỷ phú giàu nhất cả nước, nhất thế giới đến thì cũng không bảo vệ được ông!"
"Tôi nhất định phải lấy được lời giải thích với Thiên Y và em gái tôi!"
"Không biết sống chết!" Tần Thiên Hải mắng to một tiếng, mà đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc u phục giày da, thân thể mập mạp vội vàng bước vào.
Cho dù dáng người rất tệ, nhưng bên trong lại lộ ra cảm giác uy nghiêm.
"Liễu đại ca!" Hai mắt Tần Thiên Hải tỏa sáng, trong đầu hiện ra chút ấn tượng.
Tuy đã không nhớ ra dung mạo của đối phương, nhưng vẫn lập tức bày ra bộ mặt cực kì thân thiết mà bước nhanh đến nghênh đón, cứ đi đang đến đón người anh ruột thịt cùng mẹ sinh ra.
Ông ta đi đến trước mặt Liễu Huy Hoàng, nắm chặt tay rồi lại ôm chầm một cái.
"Đại ca, không ngờ anh lại trọng tình nghĩa như vậy!"
"Đã qua mấy năm mà còn nhớ người anh em này, tiểu đệ thật quá cảm động!"
Con mẹ nó đây rốt cục là cái gì thế này?
Liễu Huy Hoàng ngơ ngác, mình từng nhận tiểu đệ này từ lúc nào?
Sao mình không biết?
Ông ta vội vàng đẩy ra Tần Thiên Hải, thấy bộ mặt cảm động đến rơi nước mắt kia, Liễu Huy Hoàng ngượng ngùng cười hỏi: "Anh Tần, trước đó chúng ta... Rất thân à?"
"A?"
Tần Thiên Hải hơi sững sờ, nhìn đám người đã lộ ra vẻ mặt nghi ngờ thì vội vàng nói: "Anh cũng đừng nói đùa, lần trước trong buổi tiệc rượu cao cấp ở Thiên Hải đấy, anh quên sao?"
"Sau khi uống rượu xong chúng ta còn dập đầu kết bái nữa! Bằng không sao hôm nay đại ca lại tới tham gia tiệc thọ năm mươi của tiểu đệ?"
Uống rượu xong kết bái?
"A!" Liễu Huy Hoàng nhịn không được cười lên một tiếng, nghĩ thầm sao người này hề hước như vậy?
Bộ chưa từng nghe nói say rượu nói bậy à? Huống chi tôi thích uống rượu như thế, mang trên người đầy hơi thở giang hồ, người uống rượu xong dập đầu kết bái huynh đệ với tôi nhiều vô số kể, tôi có thể nhớ hết được sao?
Còn chuyện tới tham gia tiệc thọ thì cũng không phải vì anh bạn đâu, cả quà tặng cũng là một bức họa pha ke trước đó thu được, tặng ra đơn thuần là muốn mặt mũi càng đẹp một chút, chỉ thế thôi.
"À chuyện này, anh để qua một bên trước đi."
Liễu Huy Hoàng lười trò chuyện với Tần Thiên Hải, lập tức đẩy ông ta ra rồi đảo mắt khắp cả sảnh, khi thấy Lương Siêu đứng ngay giữa sảnh thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng đi tới.
Lúc này Lương Siêu cũng xoay người, lạnh lùng nhìn Liễu Huy Hoàng đang đi tới, trực tiếp trở mặt với ông ta.
"Tôi không biết ông và Tần Thiên Hải có quan hệ gì, nhưng ông ta nợ tôi một lời giải thích, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại, tốt nhất ông đừng lo chuyện bao đồng, nếu không, tôi cũng làm cho ông..."
"Con rể cưng, con nói mê sảng cái gì vậy?"
"Ai, tạm thời đừng nói mấy chuyện nhảm nhí đó, con rể bảo bối của cha, xem như cũng tìm ra con! Mau để cha vợ nhìn xem!"
Lương Siêu: "..."
Đám người: "..."
Con rể cưng?
Cái này là quỷ gì!
Nhìn Liễu Huy Hoàng vẻ mặt kích động nắm chặt tay mình, khóe miệng Lương Siêu giật giật.
"Tôi cũng không nhận ra ông, ông có nhận lầm người không?"