Đêm khuya.
Lương Nghiên tỉnh lại thấy Lương Siêu đang bôi thuốc mỡ lên mặt mình, theo bản năng nắm chặt tay anh, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
"Anh, vừa rồi mấy người xấu..."
"Không có việc gì, Nghiên Nghiên, người xấu đã bị anh đánh chạy mất, không sợ nữa."
Lúc này Lương Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác được mặt mình rất ngứa, soi gương nhìn thì thấy cả khuôn mặt mình đều đã bị bôi một lớp thuốc mỡ màu xám đen.
"Anh, anh bôi gì cho em vậy? Nhìn xấu quá đi..."
"Hơn nữa mùi vị này... Thật là cay mũi.”
Lương Siêu cười cười, nói: "Thuốc đắng dã tật mà, những thứ này đều là thứ tốt, mỗi ngày bôi một lần, không bao lâu mặt của em sẽ khôi phục như cũ, hơn nữa da thịt còn mịn màng hơn trước nữa.”
"A?"
"Thật là thần kỳ như vậy?"
"Anh có bao giờ gạt em sao? Vài ngày nữa em sẽ thấy hiệu quả, nhưng em phải nghe lời anh, nếu không em sẽ làm con vịt xấu xí suốt đời. ”
Vừa nghe đến đây, Lương Nghiên lập tức hoảng sợ, vội vàng gật đầu thật mạnh.
"Vâng!"
"Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghe lời anh!"
Nói xong nhanh chóng nhắm mắt lại, còn bịt mũi dùng miệng hô hấp, Lương Siêu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ này thì không khỏi bật cười.
Trong khi đó.
Bên trong một biệt thự khác.
Kim Hùng nhìn Thanh Lang xụi lơ trên mặt đất không nói một lời, híp mắt hít sâu từng hơi thuốc.
Tên côn đồ mang Thanh Lang trở về quỳ trên mặt đất run rẩy, nói: "Hùng gia, tên nhóc kia thật sự không dễ chọc, nếu không chúng ta bỏ qua chuyện này đi?”
"Bỏ qua?"
Kim Hùng lạnh lùng nhìn lướt qua hắn một cái: "Ý của mày là tao phải chặt một ngón tay, rồi một bước đi một bước quỳ tới trước mặt hắn cầu xin tha thứ, hai tay dâng lên 500 vạn mới đúng?”
Tên côn đồ lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Kim Hùng đã phất phất tay.
"Kéo xuống, dùng gia pháp."
"Không, đừng mà!"
"Hùng gia tha mạng, tha mạng!"
"A..."
Rất nhanh sau đại sảnh biệt thự đã an tĩnh lại, ánh mắt Kim Hùng chợt lóe, vẻ mặt thâm sâu khó đoán.
Cuối cùng, sau khi do dự gần nửa giờ gã ta mới vỗ vỗ bả vai Thanh Lang: "Cậu yên tâm, nửa đời sau của cậu, đại ca đây sẽ phụ trách hoàn toàn, hơn nữa món nợ này cứ để đại ca đi đòi thay cậu."
Nói xong, gã ta lấy máy gọi một cuộc điện thoại.
"Huyết Ảnh, bây giờ cậu lập tức chạy tới Giang Lăng, có việc làm ăn lớn."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"500 vạn, tôi muốn cậu lấy mạng của một người."
......
Sáng hôm sau.
Hai anh em Lương Nghiên vừa ăn điểm tâm xong thì nghe Trần Tam Tỉnh gọi điện thoại tới.
"Lương thần y, thật sự có lỗi."
"Tôi biết chuyện này hôm qua rồi, thực sự là do bảo vệ của khu biệt thự quá vô dụng, tôi đã ra lệnh rút toàn bộ bọn họ đi, điều động hai đội ngũ vệ sĩ tinh anh từ tập đoàn Trần thị tới, sau này bọn họ sẽ chú trọng đảm bảo an toàn cho ngài và em gái ngài hơn."
"Ừm, để cho Trần tổng bận tâm rồi."
Trần Tam Tỉnh thụ sủng nhược kinh*, vội vàng nói: "Ngài đừng nói như vậy, dù sao chỗ ở hiện tại của ngài là do tôi sắp xếp, để xảy ra chuyện như ngày hôm qua, cũng có một phần trách nhiệm rất lớn của tôi.” (bất ngờ được quan tâm, nên đâm ra lo sợ)
Sau đó Lương Siêu lại hỏi thông tin về tên Kim Hùng kia, biết được gã ta là một tên côn đồ nổi tiếng nhất thành phố Giang Lăng thì cười nhạo một tiếng.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng tên này là nhân vật nào lớn lắm, thì ra cũng chỉ là một tên côn đồ.
Dám động thổ trên đầu Thái Tuế*, lá gan thật không nhỏ. ( Dám động đến người không thể động, thường chỉ người có uy quyền)
"Kim Hùng này thật sự là càng ngày càng to gan!"
Trần Tam Tỉnh đen mặt: "Lương thần y, có muốn tôi sắp xếp thuộc hạ đến bắt Kim Hùng lại cho ngài xả giận không?”
"Không cần."
Lương Siêu lại từ chối ông ta lần nữa, chuyện của mình tự mình làm, không quá mức cần thiết thì cũng không nên nhờ vả người khác, đây là thói quen làm người của hắn.
"Đây là chuyện giữa tôi và gã ta, tôi sẽ tự xử lý tốt, Tổng Giám đốc Trần không cần phải bận tâm nữa."
"Được rồi."
Trần Tam Tỉnh gật gật đầu, sau đó giọng nói ông trầm xuống.
"Lương thần y, tôi còn có một chuyện cầu xin ngài giúp đỡ."
"Hôm qua, một người bạn của tôi đang kiểm tra tại công trường thì đột nhiên bị thanh thép rơi từ trên cao xuống đập trúng đầu, đến nay vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện."
"Theo chẩn đoán sơ bộ của nhiều chuyên gia trong bệnh viện, mặc dù có thể cứu được một mạng, nhưng chỉ sợ nửa đời sau phải làm người thực vật, cho nên… tôi muốn nhờ ngài ra tay.”
Lương Siêu nhíu nhíu mày, nhìn Lương Nghiên đang ngồi xếp bằng xem phim hoạt hình trên sô pha.
Thật sự hiện tại hắn không muốn rời khỏi Lương Nghiên, nhưng mà hắn còn nợ Trần Tam Tỉnh một nhân tình, hiện tại người ta có việc cầu xin, hắn cũng không tiện từ chối lắm.
Thấy Lương Siêu hồi lâu cũng không trả lời, Trần Tam Tỉnh cũng không miễn cưỡng nữa.
"Không sao, nếu Lương thần y ngài không tiện thì quên đi, tôi sẽ tìm một ít chuyên gia khác xem còn cách nào khác không."
"Có thể đưa bằng hữu của ông đến chỗ tôi không?"
Trần Tam Tỉnh cười khổ lắc đầu: "Sợ là không thể rồi, mấy chuyên gia nói tình huống hiện tại của ông ta không thể di chuyển nữa, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng..."
"Được rồi, gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến xem thử một chút."
"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ kêu xe đến đón ngài!”
"Không cần, tôi tự chạy tới sẽ nhanh hơn một chút."
Trần Tam Tỉnh: "..."
Không hổ là cao nhân, quá là trâu bò!
"Nghiên Nghiên, bây giờ anh phải đến bệnh viện thăm bệnh nhân, anh..."
Vốn tưởng rằng Lương Nghiên sẽ làm nũng đôi chút, nhưng ai ngờ mình còn chưa nói hết, cô đã gật gật đầu: "Anh, anh mau đi đi, chữa bệnh không thể chậm trễ.”
"Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ai gõ cửa cũng sẽ không mở, anh không cần lo lắng cho em đâu."
Lương Siêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Cô nhóc này vẫn giống như lúc trước, luôn biết suy nghĩ vì người khác.
"Ngoan."
"Anh sẽ mau chóng trở về."
Nửa tiếng nữa.
Lương Siêu chạy tới bệnh viện số 1 Giang Lăng, nhưng vừa mới đi vào đại sảnh đã gặp được Hàn Húc bó thạch cao trên cánh tay, đang bắt chuyện với một cô y tá trẻ tuổi.
Vốn dĩ hắn không muốn để ý tới tên này nữa, nhưng tên này lại rất tinh mắt, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy hắn vừa đi vào.
Kẻ thù gặp mặt, không ai vừa mắt ai.
"Tên họ Lâm kia!"
Hàn Húc tức giận hét lớn một tiếng, không còn tâm tình tán gái nữa, đẩy cô y tá trẻ đang mập mờ với mình ra, sau đó giơ tay chỉ về phía Lương Siêu.
"Ông đây đang muốn tìm mày tính sổ đây, không ngờ chưa gì mày đã nạp mạng tới tận nơi rồi!"
"Người đâu! Bao vây tên này lại mau!”
Cộp cộp cộp!
Rất nhanh, ba vệ sĩ đi theo Hàn Húc đã xông đến, chia ra bao vây xung quanh Lương Siêu.
Lương Siêu cười cười, giơ ngón cái lên, ra vẻ chọc tức Hàn Húc.
"Rất tốt, xem ra cậu tiếp thu rất nhanh, ra ngoài biết dẫn theo người rồi này."
"Bớt nói nhảm đi!"
Hàn Húc nóng nảy quát: "Còn ngây người ở đó làm gì? Đánh đi!”
"Nhanh xông lên đánh hắn cho tôi! Đánh có chết thì ông đây chịu!”
Ba vệ sĩ kia nghe vậy cũng muốn ra tay, nhưng ngay lúc này, một người trung niên mặc âu phục đi giày da vội vàng bước vào, sau khi bảo vệ sĩ dừng tay lại thì nhíu mày nhìn về phía Hàn Húc.
"Con không ngoan ngoãn nằm ở phòng bệnh đi, ra ngoài làm cái gì?"
"Còn nữa, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ba, ba tới rồi!"
Hàn Húc vội vàng đi qua, một tay kéo cánh tay người trung niên, tay kia giơ lên chỉ vào Lương Siêu.
"Hôm qua là tên này đã đánh gãy tay con, còn làm cho con tiểu tiện không tự chủ, xấu hổ trước mặt con dâu tương lai của ba!”
"Bây giờ Nhược Đồng không nói chuyện với con nữa, ba nhất định phải ra mặt làm chủ cho con!"