Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truyền Nhân Thần Y

Chương 52: C52: Tục ngữ có câu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng với tình hình trước mắt, ngay cả một số người trước đây có quan hệ khá tốt, bây giờ cũng đã mượn gió bẻ măng, vì ba phần lợi ích của mình mà đứng về phía Từ Thiên Thành.

Chỉ còn lại một mình ông ta, có thể nói là một bàn tay không vỗ nên tiếng.

Ngoài mặt hôm nay là buổi tụ họp, Từ Thiên Thành đang bàn hợp tác với Thẩm Ngạo. Nhưng trên thực tế, rõ ràng đã triệu tập mọi người, lấy danh nghĩa của ông Diêm để bức vua thoái vị.

Bảo Thẩm Ngạo ngoan ngoãn giao nộp hoạt động và quyền lực ở thành phố Tân Hải, từ nay về sau mãi mãi rời khỏi sân khấu này. Mà đối với Thẩm Ngạo, Hải Đông Hội là mạng sống của ông ta, làm sao ông ta có thể dễ dàng buông tay như vậy?

Tục ngữ có câu người chết vì tiền chim chết vì ăn, khi buông xuống cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà thì thỏ cũng bắt đầu cắn người.

Tốt xấu gì du thuyền rách nát này cũng có ba cân sắt. Nếu hôm nay Từ Thiên Thành thật sự quá đáng, cho dù ông ta liều hết vốn liếng nhiều năm cũng phải cắn một miếng thịt trên người Từ Thiên Thành.

Côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn giãy giụa. Trừ phi hôm nay Từ Thiên Thành khiến ông ta không thể bước xuống chiếc thuyền này.

Thấy mấy người khác đều không có ý kiến gì, Thẩm Ngạo lại giận tím mặt. Từ Thiên Thành giả vờ ngạc nhiên, miệng còn nhả khói cau mày nhìn Thẩm Ngạo nói.

“Ồ, ông chủ Thẩm bất đồng ý kiến về bản hợp đồng này à? Mọi người có ý kiến gì về nó không?”

Lúc này sắc mặt Thẩm Ngạo đã tái mét. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, ông ta đã băm Từ Thiên Thành này thành nghìn mảnh rồi.

Thấy Thẩm Ngạo không có ý định lên tiếng, Từ Thiên Thành đã đứng dậy dang hai tay nói với mọi người: “Mọi người có ý kiến gì không?”

Ngoại trừ Thẩm Ngạo thì mấy người khác đều không bị tổn thất về mặt lợi ích.

Cùng lắm bọn họ cũng chỉ ăn cơm từ nhà này thì nhà khác mà thôi. Nếu nói khó nghe thì bình thường một số người còn có quan hệ khá tốt với Thẩm Ngạo.

Thậm chí có rất nhiều người đều do một tay Thẩm Ngạo đề bạt lên.

Nhưng bây giờ hậu quả khi đứng ra có ý kiến với Từ Thiên Thành, ngoại trừ sau này không kiếm được tiền, khả năng cao còn không giữ được mạng.

Phải biết rằng bây giờ Từ Thiên Thành không dám làm gì Thẩm Ngạo, hoàn toàn là vì nể mặt ông Diêm. Còn bọn họ thì khác, tùy ý gϊếŧ rồi ném xuống biển cũng chẳng có ai nói đỡ cho bọn họ.

“Ha ha, tôi thấy bản hợp đồng này không có vấn đề gì cả. Tốt lắm, tốt lắm, tôi mặc kệ mấy người có thái độ gì, tôi ký tên vào đó trước đây.”

Lúc này một tay sai của Thẩm Ngạo lúc trước đã phản bội lại ông ta.

“Tên chó chết ăn cây táo rào cây sung...” Thẩm Ngạo hung ác trừng mắt mắng kẻ đó một câu.

Mặc dù bây giờ Thẩm Ngạo coi như là hổ rời khỏi rừng sâu rơi xuống một vùng đất bằng phẳng, nhưng dù sao cũng là hổ. Chỉ với một ánh mắt cũng dọa người khác sợ mất mật.

Kẻ đó cúi đầu nhanh chóng ký tên lên bản hợp đồng. Thấy có người lấy lòng trước, mấy người còn lại cũng không nhiều lời, đồng loạt ký tên lên bản hợp đồng.

Cuối cùng đến lượt Thẩm Ngạo, ông ta đã bẻ cây bút trong tay làm đôi, rồi ném mạnh xuống sàn.

“Từ Thiên Thành, đừng có mà hϊếp người quá đáng. Thủ đoạn ném đá giấu tay, giậu đổ bình leo này là cái thá gì?”

“Bốp bốp bốp!”

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên, Từ Thiên Thành đứng dậy vỗ tay nói: “Quả nhiên là ông chủ Thẩm, khí thế này thật phi phàm. Thôi được rồi, nếu ông đã nói tôi ném đá giấu tay, vậy thì hôm nay chúng ta hãy làm sáng tỏ đi. Dựa theo quy tắc làm việc của ông Diêm mà quyết định, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều không có ý kiến gì chứ?”

Dứt lời, Từ Thiên Thành vái lạy về phía ghế bành trống trơn kia, biểu hiện vô cùng tôn kính.

Tô Vũ ngồi bên cạnh hơi khó hiểu, chẳng lẽ đám người này đang tôn kính thần linh nào đó? Nhưng theo lý mà nói, trong bang phái này của bọn họ, dù là ngoài miệng cũng nên lấy trung thành làm đầu, vậy thì lạy Quan Công là thích hợp nhất rồi.

Còn “ông Diêm” nào đó này, Tô Vũ tự hỏi trong ký ức cũng không có nhân vật nào có tên như vậy.

Nghe thấy Từ Thiên Thành muốn dựa theo quy tắc làm việc của ông Diêm để định đoạt, khóe miệng của Thẩm Ngạo khẽ giật, còn Thẩm Hân Duyệt và A Tứ thì đều siết chặt nắm đấm.

Trước đây ông Diêm đã đặt quy tắc, đó là dù là bất kỳ bang phái nào đều phải lấy người có tài làm đầu. Nói cách khác là ai có thực lực thì nghe lời người đó.

Mà thực lực ở đây không phải là thực lực tổng hợp, mà là vũ lực. Cũng chính vì có liên quan đến quy tắc này, cho nên trước đây Hải Đông Hội có Ngô Tú Phong trấn giữ, Từ Thiên Thành mới không dám xuống tay.

Càng xem Tô Vũ càng cảm thấy thú vị. Chắc chắn ông Diêm là nhân vật lớn mà hai con hổ này không dám đắc tội. Bằng không sẽ chẳng bao giờ có chuyện đối phương còn không có mặt ở đây mà vẫn tôn kính như thế.

Mà nếu dùng quy tắc làm việc do ông Diêm đặt ra thật thì trong số những người mà Thẩm Ngạo dẫn đến ngày hôm nay, ai cũng trông hơi giản dị, có lẽ chỉ có một mình A Tứ là có chút sức lực chiến đấu.
« Chương TrướcChương Tiếp »