Chương 5: C5: Không biết đang đối mặt với ai

Tranh cãi trong phòng khách khiến Tô Vũ chú ý.

“Sao có thể có chuyện đó được chứ? Căn nhà này...” Mã Hiểu Lộ có chút kinh ngạc, cô nghĩ mãi mà không rõ vì sao đột nhiên muốn lấy lại căn nhà.

Nhìn thấy biểu cảm Mã Hiểu Lộ hiện tại, Tô Thiếu Uy có chút đắc ý cười nói: "Không sai, căn nhà này bây giờ đã là của tôi. Nhưng mà tôi không ngại cô tiếp tục ở nơi này, thế nhưng thân phận cần điều chỉnh một chút, ha ha hai"

Ý của Tô Thiếu Uy là gì, trong lòng Mã Hiểu Lộ đương nhiên biết rõ: "Tô Thiếu Uy, anh là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ”

Tô Thiếu Uy không hề xấu hổ mà còn tự hào về câu nói này, nhướng mày nói: "Ti tiện vô liêm sỉ cũng là một đức tính tốt, đây đều là học từ nhà mấy người, cô cưới tên phế vật đó vì việc kinh doanh của nhà mình, chẳng lẽ sẽ không đê tiện sao? Nhưng mà tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu, chỉ cần cô theo tôi, tôi tin chuyện làm ăn nhà các cô nhất định sẽ đạt đến một †ầm cao hơn, mặc dù cô không đồng ý, nhưng chỉ cần tôi tự mình mở miệng cho ông cụ nhà cô, tôi nghĩ chỉ cần dựa vào. thân phận đại cổ đông bất động sản Thiên Tường thì ông cụ nhà cô hẳn là sẽ không từ chối tôi đâu?

Từng câu từng chữ của Tô Thiếu Uy khiến Mã Hiểu Lộ càng cảm thấy ghê tởm con người này.

Lúc trước là do ông nội lấy cái chết ra ép buộc nên cô mới chịu uất ức gả cho Tô Vũ, mà quả thực cũng nhờ cuộc hôn nhân này mà công ty gia đình lúc đó đang trên bờ vực phá sản mới có thể tồn tại cho đến bây giờ.

Mà hôm nay, nếu nhà họ Tô thật sự hoàn toàn từ bỏ Tô

Vũ, Mã Hiểu Lộ lại trở mặt với Tô Thiếu Uy thì công ty nhà họ Mã nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Chỉ cần vào lúc này, Tô Thiếu Uy tìm nhà họ Mã và lấy Mã Hiểu Lộ ra làm điều kiện thì cô tin ông nội nhất định sẽ không chút do dự nào.

Lúc này Mã Hiểu Lộ đỏ mặt nhìn Tô Thiếu Uy, nhưng lại không thể làm gì được.

“Mùi gì thế? Có phải đồ ăn bị cháy không?” Tô Vũ đi từ trong phòng ra, cau mày ngửi ngửi nói.

Mã Hiểu Lộ lập tức nhận ra còn đang nấu đồ ăn. Cô xoay. người chạy vào phòng bếp, để lại Tô Thiếu Uy và Tô Vũ đối mặt nhau.

"Thì ra tên phế vật mày cũng ở đây à, tao còn tưởng rằng mày giống như rùa đen rụt đầu không dám đi ra đâu, vừa lúc cũng đỡ được phiền toái của tao, tao muốn nói cho mày biết... Vốn dĩ Tô Thiếu Uy muốn tự tin nói cho Tô Vũ biết, căn nhà này hiện tại là của anh ta, bảo Tô Vũ lập tức dọn đi.

Nhưng không ngờ, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Tô Vũ đã mở miệng trước: "Tao cũng có chuyện muốn nói với mày.”

Tô Thiếu Uy sửng sốt, chợt cười nói: "Mày muốn tao để lại nhà cho mày đúng không? Tao nói cho mày biết, không có. cửa đâu”

Căn nhà? Tô Vũ thân là một đời tiên tôn sẽ vì một căn nhà mà cầu xin người khác sao? Cung Huyền Vũ nguy nga lộng lẫy mà Tô Vũ cũng chưa từng để ở trong mắt chớ đừng nói gì là một căn phòng.

Ngược lại hiện giờ Tô Thiếu Uy muốn lấy lại căn nhà này cũng có nghĩa là nhà họ Tô hoàn toàn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tô Vũ: Gia tộc hạng ba thành phố Tân Hải nho nhỏ cũng không có gì phải lưu luyến. Vừa vặn có thể chấm dứt những quan hệ đáng ghét này để yên tâm tu luyện.

“Còn nhớ tao đã nói gì với mày không?” Tô Vũ bình thản nói với Tô Thiếu Uy.

“Tao mặc kệ mày đã nói cái gì? Bây giờ tao chỉ biết là mày lập tức cút đi cho tao.”

“Ha ha, nếu như mày không nhớ rõ thì tao có thể nhắc nhở mày. Lần trước mày tới tao đã nói, để cho tao nhìn thấy mày thì mày sẽ là một người ch ô Vũ lạnh lùng nhìn Tô Thiếu Uy với vẻ mặt giận dữ nói.

“Chỉ dựa vào mày thôi sao, mày dám không? Tao đưa cổ ra trước mặt mày, mày có dám không?” Tô Thiếu Uy tiếp tục khıêυ khí©h.

Hai người đi cùng Tô Thiếu Uy cũng cười mỉa không thôi.

“Vô tri, có lẽ cả đời này mày cũng sẽ không biết mình đang đối mặt với ai đâu.” Tô Vũ nói xong, anh dùng tốc độ cực. nhanh điểm hai huyệt vị then chốt sau lưng Tô Thiếu Uy.

Ngay khi hai người kia chuẩn bị giúp đỡ, Tô Vũ đã tập trung toàn bộ linh khí đá thẳng Tô Thiếu Uy ra ngoài.

"Tô Vũ, mày dám ra tay với tao, chúng mày còn đứng nhìn cái gì? Còn không xông lên cho tao? Tao muốn mày... a.." Tô Thiếu Uy vừa nói được một nửa, nhất thời cảm thấy bụng rất không thoải mái.

Mà ngay lúc hai người kia vừa muốn ra tay, Tô Thiếu Uy vội vàng quỳ rạp trên mặt đất kêu lên: "Trở về... Mau trở về.”

Chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, Tô Thiếu Uy không khống chế được đi đại tiện ngay tại chỗ. Còn hai người anh ta mang đến không hẹn mà cùng bịt kín mũi.

Tô Vũ tựa vào cửa, nhìn Tô Thiếu Uy quỳ rạp trên mặt đất như chó rơi xuống nước, nói với hai người còn lại: Không muốn giống anh ta thì cút ngay.

Hai người này bình thường đi theo Tô Thiếu Uy khắp nơi làm nhiều việc ác, bây giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỗ dựa đã năm úp sấp trên mặt đất. Bọn họ làm sao còn dám tiến lên, chỉ đành nhanh chóng đưa Tô Thiếu Uy xuống lầu.

Mã Hiểu Lộ bưng một đ ĩa thức ăn cháy khét đi ra, thò đầu ra ngoài cửa nhìn: "Anh ra tay đánh anh ta à?"

Tô Vũ nhún vai, cũng không trả lời.

Anh chẳng qua là động tay động chân trên người Tô Thiếu Uy, làm rối loạn kinh mạch của anh ta, ăn cái gì j cái đó, không bao lâu nữa hẳn là cũng chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống trong bệnh viện.

Mã Hiểu Lộ máy móc đặt cái đ ĩa trong tay xuống, nếu như nói lần trước giận dữ mắng mỏ Tô Thiếu Uy là bởi vì Tô Vũ uống rượu tăng thêm can đảm thì lần này đây lại là chuyện gì xảy ra?

“Vậy anh ta không có việc gì chứ?” Mã Hiểu Lộ có chút lo lắng hỏi. Kỳ thật cũng không phải Mã Hiểu Lộ đang lo lắng cho Tô Thiếu Uy sẽ như thế nào, mà cô đang lo lắng Tô Vũ đắc tội với Tô Thiếu Uy thì sau này cuộc sống của anh cũng sẽ không dễ chịu.

Bởi vì sau khi ly hôn, Mã Hiểu Lộ có thể về nhà, nhưng Tô Vũ thì sao? Anh nên đi đâu?

Mà trên thực tế, mặc dù hôm nay Tô Vũ không có ra tay với Tô Thiếu Uy thì hành động lấy lại nhà của Tô Thiếu Uy cũng đã cho thấy sau này anh ta sẽ không để cho Tô Vũ sống tốt.

Chỉ là một Tô Thiếu Uy, một nhà họ Tô tầm thường, làm sao Tô Vũ để vào mắt chứ? Sau hôm nay e rằng Tô Thiếu Uy cũng không rảnh, đương nhiên cũng không có thời gian đọ sức với Tô Vũ. Mà Tô Vũ không trực tiếp lấy mạng Tô Thiếu Uy đã xem như rất nhân từ rồi.

Bởi vì Tô Vũ biết trước kia Tô Thiếu Uy làm đủ loại việc xấu, thậm chí anh ta còn lấy đi mấy mạng người, người như vậy trong mät anh chết không đáng tiếc.

Lúc này Tô Vũ cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào khác bởi vì vừa rồi Tô Thiếu Uy khıêυ khí©h, dường như chuyện như vậy đối với anh mà nói căn bản là không đáng nhắc tới, mà trên thực tế cũng quả thật không đáng nhắc tới.

“À, không có nguy hiểm đến tính mạng, ăn cơm đi, đừng nói những chuyện ghê tởm như vậy nữa.” Tô Vũ nói xong liền cầm đũa lên trước.

“Ồ?"

Mã Hiểu Lộ trả lời đơn giản rồi bắt đầu ăn.

Tuy rằng hiện tại căn nhà này sẽ nhanh chóng bị Tô Thiếu Uy lấy đi, nhưng Mã Hiểu Lộ lại lần đầu tiên cảm thấy nơi này giống như một gia đình, bởi vì lần đầu tiên Tô Vũ có thái độ cứng rắn bảo vệ gia đình này, cô có một loại cảm giác được bảo vệ, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

"Cháy rồi, đừng ăn." Bởi vì thức ăn đã cháy nên Tô Vũ chỉ ăn một miếng rồi đoạt lấy đôi đũa trên tay Mã Tiểu Lộ và bưng một đ ĩa thức ăn đi vào phòng bếp.

Mã Hiểu Lộ ngẩn người cũng đi theo vào, lúc này Tô Vũ lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả cà chua, còn có hai quả trứng gà, nói với Mã Hiểu Lộ: "Trong nhà còn mì không?”

Mã Hiểu Lộ gật đầu, cô lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một nằm mì sợi. Sau đó rất tự giác lui tới bên cạnh, lắng lặng nhìn Tô Vũ nghiêm túc nấu mì.

Giờ phút này, mỗi một động tác của Tô Vũ ở trong mắt Mã Hiểu Lộ giống như là đang quay chậm, nhìn sườn mặt gầy gò của Tô Vũ, cô đột nhiên có một loại cảm giác, nếu Tô Vũ vẫn như vậy, cô sẽ nguyện ý sống với người này.