Chương 27: C27: Ưng đạp bộ

Anh vừa dứt lời, bụi cỏ bên cạnh ghế trong công viên đột nhiên rung lên, sau đó có một bóng người nhảy từ bên trong ra ngoài.

Ngay sau đó, một đám người khác từ phía sau bụi cỏ chạy đến, tạo thành thế bao vây, vây quanh Tô Vũ, người cầm đầu chính là Ngô Tú Phong.

“Lá gan cũng không nhỏ, thế nào rồi? Tay của ông còn đau không?” Tô Vũ khinh thường liếc nhìn Ngô Tú Phong, lạnh lùng nói.

Ngô Tú Phong vô thức giấu tay phải ra sau lưng, vừa rồi bị Tô Vũ siết chặt, tay của ông ta lúc này vẫn còn chưa thể nắm chặt lại.

Tuy rằng vừa rồi ông ta khoe khoang trước mặt Thẩm Ngạo rằng bản thân có khả năng đối phó với Tô Vũ, nhưng trong lòng ông ta biết rõ hơn ai hết, chỉ sợ bản thân chiến đấu một mình không phải là đối thủ của Tô Vũ, cho nên mới lợi dụng lúc này Tô Vũ bị trúng độc, diệt trừ mối tai họa này.

Lúc trước ông ta đã biết Tô Vũ là một người tu luyện nội gia, nhưng trong mắt Ngô Tú Phong, Tô Vũ còn trẻ, trình độ chắc chắn chưa thể đạt đến đỉnh cao.

Nhưng cho dù có là người tu luyện nội gia vĩ đại nhất, khi đối mặt với họng súng hiện đại thì chắc chắn vẫn không thể chống đỡ được.

Ngô Tú Phong dùng tay trái lấy ra một khẩu súng lục màu đen, đắc ý cười với Tô Vũ: “Hừ, thằng nhóc con, mày có biết không, vốn dĩ từ ngày hôm nay trở đi mày có thể sống giàu sang sung sướиɠ. Nhưng bởi vì mày quá kiêu ngạo tự cao, tất cả những chuyện này đều do mày gieo gió gặt bão, hy vọng mày sẽ không trách tao!”

“Đùng!”

Ngô Tú Phong vừa nói dứt lời liền bóp cò, họng súng lóe lên tia lửa, viên đạn bay ra ngoài với tốc độ cao.

Chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên phía trên băng ghế, trong khoảnh khắc, tia lửa lóe lên, Tô Vũ vốn dĩ đang ngồi trên băng ghế giống như hòa tan vào trong đêm tối, âm thanh giòn tan vang lên, bên trên tấm ván gỗ vỡ vụn của băng ghế xuất hiện một dấu bàn chân.

“Ưng đạp bộ!”

Đây là kỹ năng cơ bản thường được các đệ tử ngoại môn của Thần Vực Tông sử dụng khi leo núi hái thuốc, tiêu hao rất ít linh lực.

Ngô Tú Phong lập tức giật mình kinh hãi: “Người đâu?”

Những người còn lại đều lắc đầu, mặc dù bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào băng ghế, nhưng cũng không một ai nhìn thấy Tô Vũ đã rời khỏi băng ghế từ lúc nào, dùng cách gì.

“Thật sự có người có thân thủ nhanh hơn cả đạn bắn sao?” Lúc này trên trán Ngô Tú Phong đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu đổi lại là ông ta, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù có làm thế nào thì cũng đã bị bắn chết dưới họng súng.

“Xoẹt!”

Hơn mười chiếc lá cắt ngang qua bầu trời đêm, giống như hơn mười lưỡi dao sắc bén, im hơi lặng tiếng cắt ngang cổ họng những người đó.

Máu tươi từ trong cổ họng phun ra, hơn chục người lần lượt ngã xuống đất, người duy nhất còn lại trong số bọn họ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn đồng bọn gục xuống mặt đất, ngay cả cơ hội hét lên cũng không có, khuôn mặt bị dọa sợ đến mức trắng bệch.

Ngay vào lúc ông ta không biết phải làm sao thì Tô Vũ từ trên trời bay xuống giống như thiên thần, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn dáng vẻ chết không nhắm mắt của Ngô Tú Phong, thản nhiên nói: “Có lẽ ông mãi mãi không thể biết được bản thân đã đối đầu với ai đâu.”

Nói xong, anh trực tiếp bước qua thi thể của Ngô Tú Phong, đi về phía người duy nhất còn đang đứng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng nước chảy, người nọ sợ đến mức tiểu ra quần.

Trong mắt người nọ, Tô Vũ chẳng khác nào thần chết gϊếŧ người không chớp mắt.

“Có biết tại sao tôi giữ cậu lại không?”

Người nọ run lên bần bật, giọng nói run rẩy: “Thưa... thưa ngài, có gì dặn dò, tôi... tôi có chết cũng không từ chối.”

“Quay về nói với ông chủ của các người, bảo ông ta rửa sạch cổ chờ tôi đến.” Tô Vũ nói xong thì vươn tay đến vỗ nhẹ lên vai người nọ, tuy rằng sức lực không mạnh, nhưng lại đánh tan hoàn toàn phòng tuyến tâm lý cuối cùng của người nọ, khiến anh ta ngã rầm xuống đất.

Chờ đến khi anh ta khôi phục lại tinh thần thì Tô Vũ đã biến mất trong màn đêm.

Tô Vũ bắt một chiếc taxi rời khỏi công viên Sâm Lâm, trở về nhà của Chu Triết.



Nhìn thấy Tô Vũ đi vào, Mã Hiểu Lộ vội vàng đặt quả táo trong tay xuống, đi tới, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tô Vũ cười nói: “Anh chỉ đi xem bệnh cho người khác thôi, có thể xảy ra chuyện gì được, sao trễ thế này rồi còn chưa ngủ?”

Xem bệnh? Nếu như Mã Hiểu Lộ biết kết quả của chuyện “xem bệnh” mà Tô Vũ nói chính là khiến hơn chục người ngã gục xuống đất, mãi mãi không thể đứng lên được nữa, nói không chừng cô sẽ bị dọa đến ngất xỉu.

Mã Hiểu Lộ xoa bụng của mình, vừa đi vào trong vừa nói: “Không biết tại sao, nhưng từ hôm qua đến giờ em luôn cảm thấy mình rất đói, giống như ăn bao nhiêu cũng không no.”

Nói xong, Mã Hiểu Lộ cầm quả táo đang ăn dở trên bàn trà lên, bắt đầu cắn.

Tất nhiên Tô Vũ biết rất rõ về tình huống lúc này của Mã Hiểu Lộ. Tối hôm qua, anh giúp Mã Hiểu Lộ vận hành “Huyền Môn thập cửu châm”, còn uống một viên “Tiểu Trúc Cơ Đan”, nên tốc độ trao đổi chất trong cơ thể của cô trở nên nhanh hơn trước rất nhiều, do đó cũng dễ đói hơn.

Tô Vũ đưa tay giật lấy quả táo trong miệng Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói: “Anh làm gì vậy?”

“Em có bệnh dạ dày nghiêm trọng, trước khi ngủ không được ăn hoa quả.”

Mã Hiểu Lộ sửng sốt: “Anh... sao anh biết?” Đương nhiên Mã Hiểu Lộ biết bản thân có bệnh dạ dày, trước kia căn bệnh dạ dày này đã hành hạ cô rất nhiều. Nhưng sau đó bác sĩ trong bệnh viện đã nói, bệnh dạ dày không thể điều trị dứt điểm trong một thời gian ngắn, chỉ có thể điều dưỡng từ từ, chế độ ăn uống phải điều độ.

Trước đây Mã Hiểu Lộ sống cùng với Tô Vũ, làm sao có thể ăn uống điều độ được?

“Anh đã nói rồi, anh là bác sĩ.” Tô Vũ ném quả táo Mã Hiểu Lộ ăn dở đi.

“Ồ, nhưng mà em đói bụng, anh nấu mì cho em đi.” Mã Hiểu Lộ bĩu môi tỏ vẻ cam chịu.

Lúc này, Chu Triết và Triệu Phi Phi ở bên cạnh bị màn thể hiện từ cảm từ khi Tô Vũ vừa xuất hiện này làm cho xấu hổ không thôi, nếu còn muốn tiếp tục nấu mì thì cũng không biết đến khi nào.

Chu Triết vội vàng cười ngại ngùng nói: “Anh Tô, chị Hiểu Lộ, em đã dọn dẹp phòng ngủ chính cho hai người rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bọn em không quấy rầy hai người nghỉ ngơi.”

Nói xong, Chu Triết liền kéo Triệu Phi Phi đi ra ngoài.

“Hai người đi đâu vậy?” Mã Hiểu Lộ nghi ngờ hỏi.

“Bọn em ra ngoài ở.” Chu Triết li3m môi nói.

Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ, cô biết chuyện này đều là vì Tô Vũ. Nhưng nơi này là nhà của Chu Triết, khách vừa đến đã đuổi chủ nhân ra ngoài, sao lại có thể như vậy được chứ?

“Nhà hai người lớn như vậy, cũng không phải không thể ở được.” Mã Hiểu Lộ đi về phía trước, kéo tay Triệu Phi Phi. Nếu Triệu Phi Phi và Chu Triết rời đi, Mã Hiểu Lộ sẽ cảm thấy rất áy náy.

Chu Triết nhìn Tô Vũ, không biết nên nói cái gì.

Tô Vũ dang tay ra: “Nếu đã vậy, hai người cũng ở lại đi.”

Nói xong, Tô Vũ trực tiếp đi vào phòng bếp, không bao lâu sau lại bưng một bát mì nước nóng hổi ra ngoài, bên trên còn có trứng vàng óng.

Tô Vũ đưa đũa cho Mã Hiểu Lộ: “Đói thì ăn đi.”

Mã Hiểu Lộ cũng không khách sáo, cầm đũa lên bắt đầu ăn, hoàn toàn không để ý tới hình tượng mỹ nữ của mình. Chu Triết và Triệu Phi Phi đứng ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi nuốt nước bọt, như thể đây là một món mỹ vị trần gian nào đó.