Nghe vậy, tài xế bỗng ngẩn người. Nếu câu này không phải do Thẩm Hân Duyệt nói, anh ta nhất định sẽ không hề do dự mà bước tới tát người này vài bạt tai.
Hắc Hùng là cao thủ xếp thứ hai của Hội Hải Đông, chỉ đứng sau Ngô đại sư. Nghe nói trước đây từng thắng hai mươi mốt lần liên tiếp trên một võ đài quyền anh ngầm ở Việt Nam. Sau đó được Thẩm Ngạo bỏ một số tiền lớn mời về, một người như vậy mà lại bị một tên nhóc thối yếu ớt giải quyết bằng một chiêu.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tài xế cảm thấy đó là vốn liếng để ngạo mạn vô lễ của Tô Vũ.
Lúc Tô Vũ đi đến phía dưới lầu, anh nhìn thấy một chiếc Mazda màu trắng đậu ở ngoài cầu thang, cửa mở rộng nhưng trong xe lại không có ai.
Tô Vũ nhanh chóng chạy lên lầu. Khi anh vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy trước cửa nhà mình bừa bộn, đồ đạc trong nhà bao gồm quần áo, một số vật dụng sinh hoạt, ga trải giường các loại đều vương vãi khắp sàn, trông có vẻ như bị đuổi ra khỏi nhà vậy.
Lúc này, cả người Mã Hiểu Lộ ướt như chuột lột, ngồi xổm nhặt từng thứ trên mặt đất, bên cạnh còn có một chàng trai đang lặng lẽ giúp đỡ cô.
Tô Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh vừa đi đến đó, chàng trai liền chỉ vào mặt Tô Vũ và mắng chửi: “Anh là đồ vô tích sự, bây giờ biết trở về rồi à. Hiểu Lộ đi theo anh đúng là xui xẻo tám đời. Anh cũng không tiểu một bãi rồi soi mặt mình xem, anh mà xứng à?”
Tô Vũ không trả lời, cứ như không nghe thấy vậy. Anh đi đến bên cạnh Mã Hiểu Lộ, một cánh tay nhẹ nhàng đặt sau lưng cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo, có điều Mã Hiểu Lộ nhanh chóng dùng sức vùng ra, tiếp tục động tác nhặt đồ.
Chàng trai đó tiếp tục nói: “Chuyện như vậy chỉ có nhà họ Tô các người mới có thể làm ra được. Ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói mà thẳng thừng xông vào nhà, vứt những thứ này ra ngoài, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao hả? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy? Có còn chút cốt khí nào không, anh có biết ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được không?”
“Nhà họ Tô sao?” Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tô Vũ.
Không cần nhiều lời, lần trước Tô Thiếu Uy từng nói rằng muốn lấy lại căn nhà này. Mấy ngày nay Tô Vũ lại quên mất chuyện này, có điều anh không ngờ rằng đối phương lại quá đáng như vậy.
Có lẽ người nhà họ Tô ném đồ ra ngoài mới thông báo cho Mã Hiểu Lộ. Nhìn thấy dáng vẻ Mã Hiểu Lộ đáng thương quỳ trên mặt đất, Tô Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nhà họ Tô phải không? Tôi nghĩ tôi nhớ kỹ rồi.” Tô Vũ nhìn bóng lưng của Mã Hiểu Lộ với ánh mắt kiên định, thầm quyết định trong lòng.
Sau đó, Tô Vũ ngồi xổm xuống cầm lấy tay Mã Hiểu Lộ, cảm giác ấm áp truyền đến, Mã Hiểu Lộ quay đầu lại bất lực nhìn Tô Vũ với đôi mắt tràn đầy nước mắt, mũi chua xót nhào vào bả vai Tô Vũ khóc nức mở.
Tô Vũ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vươn tay vỗ về lưng Mã Hiểu Lộ. Đây là một người phụ nữ số khổ, trước đây nhà họ Mã muốn một chút mối quan hệ kinh doanh với nhà họ Tô mà tàn nhẫn tặng con gái của mình như vật hy sinh.
Còn nhà họ Mã vì vậy mà nhận được một ít cơ hội. Mặc dù không đến mức thăng quan tiến chức nhanh chóng nhưng vẫn sống thoải mái. Nhưng Mã Hiểu Lộ là vật hy sinh lớn nhất trong giao dịch này lại có được gì chứ?
Cô vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một công ty tầm thường. Bây giờ ngay cả một nơi nương thân cũng bị tước đoạt một cách vô tình.
“Tất cả mọi người nợ em, anh sẽ khiến họ trả gấp bội.” Lúc nói những lời này, ánh sáng màu tím khó bị nhận ra lóe lên trong mắt Tô Vũ, sau đó biến mất ngay lập tức.
Tô Vũ dìu Mã Hiểu Lộ đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên, Mã Hiểu Lộ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơn lạnh sau lưng ập đến, đau lòng quá mức cộng với việc bị ướt mưa khiến người phụ nữ mạnh mẽ ngất xỉu.
“Hiểu Lộ, cô làm sao vậy?”
Chàng trai ở bên cạnh tên là Hoàng Lỗi, là chủ quản của công ty Mã Hiểu Lộ. Người trong công ty đều biết anh ta thích Mã Hiểu Lộ, anh ta cũng từng bày tỏ tình cảm của mình với Mã Hiểu Lộ trong công ty nhiều lần.
Nhưng Mã Hiểu Lộ đã từ chối và có cả sự tồn tại của Tô Vũ nên anh ta chỉ đành phải làm người lặng lẽ bảo vệ Mã Hiểu Lộ.
Mà lần này xảy ra chuyện như vậy cũng vì Tô Vũ không có điện thoại, không thể thông báo cho Tô Vũ ngay lập tức. Mã Hiểu Lộ ma xui quỷ khiến mới tìm Hoàng Lỗi, nhờ anh ta giúp mình chuyển nhà.
“Xe của tôi ở dưới lầu, nhanh chóng đưa Hiểu Lộ đến bệnh viện đi.” Hoàng Lỗi hơi lo lắng nói với Tô Vũ.
“Không cần anh quan tâm.” Tô Vũ lạnh lùng từ chối Hoàng Lỗi.
Sau đó nhanh chóng lấy điện thoại mà Thẩm Hân Duyệt vừa đưa cho từ trong túi nhanh chóng gọi đi.
“Alo, anh có gì dặn dò sao?” Thẩm Hân Duyệt nhanh chóng nghe điện thoại mở miệng nói.
“Chuẩn bị cho tôi một căn phòng yên tĩnh ngay bây giờ.” Giọng điệu của Tô Vũ mang theo mệnh lệnh không được từ chối.
“Được, tôi sẽ bảo tài tài xế đến đón anh ngay.” Thẩm Hân Duyệt vô cùng sảng khoái đồng ý.
Thẩm Hân Duyệt biết rằng đây là một cơ hội. Đối phương chủ động đưa ra yêu cầu, quan trọng hơn cả việc bản thân Thẩm Hân Duyệt chủ động tặng thẻ vàng nhiều. Điều này chứng tỏ đối phương đang cần gấp bây giờ.
Còn lúc đối phương cấp bách yêu cầu, người ngay lập tức nghĩ đến là cô ta, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Thẩm Hân Duyệt hít vào một hơi sâu và mỉm cười nói với tài xế: “Bây giờ anh lập tức quay lại chỗ đó, đưa vị tiên sinh đó đến khách sạn Thần Hi, phòng có cảnh biển tốt nhất.”
Tài xế gật đầu, đến gần ven đường để Thẩm Hân Duyệt xuống, sau đó quay đầu xe.
Tô Vũ bế Mã Hiểu Lộ cả người lạnh như băng xuống đứng dưới lầu, không khỏi lắc đầu nói: “Thân thể thật sự quá kém, tại sao trước đó mình lại không phát hiện ra chứ?” Tô Vũ suy nghĩ, trong lòng không khỏi tự trách.
“Tô Vũ, bây giờ không phải là lúc lề mề, chúng ta nhanh chóng đưa Hiểu Lộ đến bệnh viện đi, nếu chậm trễ thì sẽ xảy ra rắc rối đấy.” Hoàng Lỗi ở bên cạnh không ngừng thúc giục.
“Tôi đã nói rồi, không cần anh quan tâm.” Tô Vũ lại lạnh lùng từ chối.
Lúc này, Hoàng Lỗi thầm mắng chửi trong lòng: Hiện giờ biết cô ấy là vợ anh rồi à? Muộn rồi, đừng tưởng rằng tôi không biết hai người đang ly hôn, sớm muộn gì Hiểu Lộ cũng là của tôi.
“Chẳng lẽ anh còn định chờ mưa tạnh à?” Hoàng Lỗi tiếp tục nhắc nhở Tô Vũ, xe của anh ta ở trước mặt, nhưng Tô Vũ lại muốn chờ mưa tạnh mới có thể đi ra ngoài.
Lúc Hoàng Lỗi vừa nói dứt lời, một chiếc xe Mercedes màu đen xé toang màn mưa lao tới. Tài xế nhanh chóng che ô đi ra ngoài, khom lưng nói với Tô Vũ: “Thưa anh, mời anh lên xe.”
Sau đó tài xế che ô cho Tô Vũ bế Mã Hiểu Lộ lên xe.
Nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng biến mất trong màn mưa lớn, Hoàng Lỗi sững sờ: “Hóa ra không phải đang chờ mưa tạnh mà là chờ xe.”
Điều này khiến Hoàng Lỗi cảm thấy hơi lúng túng. Có điều anh ta không cho rằng chiếc xe này là của nhà họ Tô, anh ta suy nghĩ một lát rồi cho rằng đó hẳn là xe của nhà mẹ đẻ Mã Hiểu Lộ.