Ánh mắt của nàng dại ra nhìn lên vòng cổ của tượng đá, rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Nhưng cho dù nó là tiên thiên bát quái, nhưng không phải là đã bị thất truyền từ lâu rồi sao, thế sao huynh có thể nhận ra được?"
Trương Thanh Phong đáp:"Đơn giản thôi, đó là vì ta đã từng đọc qua trong điển tịch, muội biết mà Long Hổ Sơn, Mao Sơn, cùng các tông phái khác cùng nhau phát triển trong suốt hàng ngàn năm qua bởi vậy việc các bậc trưởng bối ghi chép chuyển thừa cho hậu nhân là rất bình thường.".
"Tiên thiên bát quái thật ra nó vẫn luôn tồn tại chỉ là đồ hình của nó không với hậu thiên bát quái mà thôi. Trong truyền thuyết Hồng Quân lão tổ không phải là thu đi đồ hình của tiên thiên bát quái, mà chỉ là thu lại pháp môn suy diễn."
Trương Thanh Phong bình tĩnh nói "Hậu thiên bát quái đã ảo diệu vô cùng, thế nhưng Tiên thiên bát quái còn ảo diệu hơn gấp nhiều lần, Tiên thiên bát quái có thể tạo nên 64 quẻ, cái gọi là học Đạo thuật, trước khi học bát quái thì phải học khẩu quyết, đây là thường thức của đạo môn.
Tiên thiên bát quái so với hậu thiên bát quái thi diễn biến số nhiều hơn, tạo ra vô cùng biến hóa, nếu không hiểu được công thức quy tắc của nó, thì không thể nào học được.
Khúc Phi Yên nghe xong, liền ngơ ngẩn cả người, nhìn hắn "Đến cả Thanh Phong ca cũng không thể giải được ư?"
"Muội muội ngốc!". Nói rồi Trương Thanh Phong dơ ngón tay chỉ chỉ vào mặt ngọc của chiếc vòng "Chỗ này, là nơi đạo văn của tiên thiên bát quái hội tụ lại, mọi người có nhìn ra được cái gì không?".
khúc Phi Yên ngó nghiêng một hồi sau đó thốt lên "Là thiếu một mặt ngọc!"
"Nhìn bộ dáng các ngươi có vẻ giống pháp sư bất quá chỉ là hai đứa nhãi ranh tới đây ra vẻ cao nhân đắc đạo hay sao, Ồ Chẳng phải tiểu cô nương này nói là nó thiếu mất mặt ngọc hay sao, có phải là tiểu tử ngươi lấy không đó mau nộp ra đây nếu không ta sẽ bắt về đồn tra khảo.". Tên cảnh sát khinh thường nhìn Trương Thanh Phong nói.
Khúc Phi Yên không nói gì chỉ Hừ lạnh một tiếng sau đó trực tiếp vung tay áo lập tức có ba bóng màu lam xuất hiện vây quanh tên cảnh sát làm cho hắn hoảng sợ mà hét toáng lên.
"Phong Ca chúng ta nên quay về chuẩn bị một số thứ thì vẫn tốt hơn!". Khúc Phi Yên nói với Trương Thanh Phong.
"Ta cũng đang muốn trở về chuẩn bị một số thứ đây, đi chúng ta quay về quay lại chỗ này sau!". Nói rồi Trương Thanh Phong ra hiệu cho Khúc Phi Yên thu lại ba nữ quỷ sau đó rời đi.
Trên đường trở về Khúc Phi Yên hỏi:"Thanh Phong ca muội thấy huynh có đề cập đến mặt ngọc của bức tượng vậy là có ý gì?".
Trương Thanh Phong mỉm cười trả lời: "muội có để ý mặt ngọc của bên bức tượng bên đối diện không?".
Khúc Phi Yên bừng tỉnh đại ngộ thốt lên:"Ý huynh là....".
"Đúng vậy theo ta suy đoán chín phần nó là phần còn thiếu của bức tượng đá kia.". Nói rồi Trương Thanh Phong xoa xoa đầu của Phi Yên sau đó nhanh chân bước đi.
Về đến nhà tên Đạt Nhĩ liền hỏi về cổ mộ, bị tên gia hoả này hỏi lên hỏi xuống cuối cùng Trương Thanh Phong cũng phải bất đắc dĩ kể toàn bộ khám phá của mình ở cánh cửa cổ mộ cho hắn nghe.
Hắn nghe xong thì cũng phải giật mình kêu lên:"Lâu Lan Cổ mộ sao?".
"Bất quá Thanh Phong ca vậy huynh dự định như thế nào?". Phi Yên có chút lo lắng hỏi Trương Thanh Phong.
Nội tâm của Trương Thanh Phong cũng có chút lo lắng, nghe Phi Yên hỏi đành phải trả lời cho có lệ:"Nếu như không có tà vật cương thi trong đó thì tốt nhưng cái ta đang lo ngại là cơ quan bên trong nó còn nữa trong điển tịch có nói đến lời nguyền Lâu Lan , tuy ta nghĩ nó cũng chỉ là một giai thoại của các bậc tiền bối nhưng vạn nhất nó có thật thì ta cũng nên chuẩn bị một số thứ!".
"Như vậy đi bây giờ chúng ta đi chuẩn bị ngày mai sẽ vào cổ mộ, huynh thấy như thế nào?". Khúc Phi Yên hỏi.
"Được! Cứ như vậy đi". Nói rồi Trương Thanh Phong để cho Pho Yên đi chuẩn bị.
"Này Trương huynh đệ vậy còn ta?". Đạt Nhĩ chỉ vào mình hỏi.
"Huynh á! Nên ở nhà đi. Hoặc nếu huynh không sợ mất mạng thì đi theo bọn ta một lần cho biết, nhưng đệ nói trước trong đó có thể rất nguy hiểm vạn nhất gặp tình huống khẩn cấp là bọn ta khó bảo đảm sự an toàn cho huynh đấy!".
Đạt Nhĩ do dự một hồi lâu sau đó vỗ ngực nói:"Huynh phải đi chứ, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ được đệ hehe".
Nói xong hắn bảo hai người cứ tiếp tục chuẩn bị còn hắn đi chuẩn bị cho bữa trưa.
Bữa trưa xong Khúc Phi Yên nói mình cần ra ngoài thị trấn mua thêm một số thứ pháp khí chuẩn bị cho ngày mai.
Khoảng chừng ba canh giờ sau nàng trở về đem theo một đống vật dụng bao gồm cả pháp khí và vật dụng cần thiết cho việc vào cổ mộ. Đang tính kêu Trương Thanh Phong qua giúp kiểm tra lại số pháp khí mà nàng vừa mua thì thấy Trương Thanh Phong đang chăm chú đọc một cuốn điển tịch nào đó cho nên nàng cũng không muốn quấy rầy, đành quay trở lại tự mình kiểm tra.
Một lúc sau Trương Thanh Phong bước ra thấy Khúc Phi Yên đang sắp xếp pháp khí cho nên liền bước tới phụ nàng một tay.
"Những thứ này để muội bày trận hả?". Trương Thanh Phong vừa giúp Nàng sắp xếp vừa hỏi
Khúc Phi Yên trả lời:"Đúng vậy Mao Sơn tông nói chung và dưỡng quỷ chi bọn muội nói riêng ưa sử dụng phù lục và dưỡng quỷ do bản thân nuôi dưỡng để tạo lợi thế trước đối thủ cũng giống như Long Hổ Sơn các huynh thế mạnh là dùng pháp ấn và thể thuật huyền diệu để áp đảo đối phương!".
Trương Thanh Phong gật đầu:"đúng vậy, hôm đó nếu như muội kiên trì thi triển kết hợp cả hai thì chắc là huynh thảm dưới tay muội rồi!".
Khúc Phi Yên tủm tỉm cười:"Hôm đó từ lúc huynh dùng linh phù phản kích lại muội muội đã nhận ra chỉ có thể là huynh!".
"Tại sao muội lại nghĩ đó là ta?"
Khúc Phi Yên trả lời:"Người trẻ tuổi mà có thể thi triển cùng lúc mấy linh phù màu tím chỉ có thể là người đạt bài vị thiên sư mới có thể làm được, hốn chi lại là người trẻ tuổi vậy không phải là huynh thì còn là ai?".
"Hôm đó ta còn tưởng rằng muội là người của Mao Sơn Bắc tông, suýt chút nữa thì đã...". Trương Thanh Phong cười ngượng ngùng nói.
Khúc Phi Yên hừ lạnh nói:"Suýt chút nữa thì sao?".
Trương Thanh Phong gãi gãi đầu:"cái này...".
"Xong việc lần này muội sẽ tới núi Long Hổ nói với lão gia hoả nhà huynh để cho lão xử lí huynh!".
Nghe nàng nói vậy khoé miệng của Trương Thanh Phong giật giật trong đầu thầm nghĩ:"thôi xong lần này toang thật rồi...Nàng với lão gia hoả sư phụ mình coi như cha con vậy, hốn chi lần này mình còn động thủ với nàng, nếu nàng nói đùa thì không sao vạn nhất nàng làm thật thì...".
Khúc Phi Yên lại cười khúc khích nói:"Gớm chông sắc mặt của huynh kìa gặp tà ma quỷ quái còn không sợ ấy thế mà lại sợ một tiểu nữ nhân như ta, huynh thật là thú vị á".
Thì ra là nàng nói đùa, lúc này Trương Thanh Phong mới buông được cục đá trên vai, lí do mà khiến cho Trương Thanh Phong sợ là bởi vì ngày trước khi còn trên núi có vài lần nàng tới ở lại chơi Khi đó Mỗi khi bản thân Trương Thanh Phong hễ làm sai cái gì cũng đều bị nàng mách với sư phụ khiến Hắn cho đến bây giờ vẫn còn bị ám ảnh về khoản này.
"Ta biết là muội tốt với ta nhất mà, bỏ qua bỏ qua không nói tới nữa!". Trương Thanh Phong tay khoác lên bả vai Khúc Phi Yên cười hắc hắc.
"Thôi nói về chính sự đi, huynh chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi?".
"À...Ừm ta vẫn chưa có gì cả, nếu như muội nguyện ý thì ta...".
"Bụp" Khúc Phi Yên dùng hết sức đấm một quyền vào ngực Trương Thanh Phong khiến cho Hắn ôm ngực kêu lá oái oái.
"Muội nói là huynh chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi chứ muội không có hỏi huynh về cái vấn đề kia, huynh muốn chết hả?". khúc Phi Yên cả giận nói.
Trương Thanh Phong ôm ngực đau đớn nói:"Ay dà ta vẫn chưa có gì cả!".
Lại một quyền nữa đánh tới, lần này Trương Thanh Phong đã có chuẩn bị liền né tránh vội vàng nói"ấy không không ta nói thiếu chữ "chuẩn bị"".
Khúc Phi Yên lúc này nổi trận lôi đình vơ từ đống pháp khí ra một cây tảo mộc kiếm chẳng nói chẳng rằng lập tức bổ tới đầu Trương Thanh Phong.
Biết không thể né tránh Trương Thanh Phong miễn cưỡng đành giơ hai tay kẹp lấy thân kiếm mà thanh minh:" ây muội muội ta nói ta chưa chuẩn bị được gì đâu có nghĩa là ta không chịu chuẩn bị, muội không nên tỏ ra hung hãn như thế!".
Khúc Phi Yên hừ lạnh một tiếng rồi thu dọn pháp khí cùng vật dụng đã sắp xếp. Thấy vẫn còn sớm Trương Thanh Phong liền rủ nàng đi dạo một vòng. thấy cũng không còn việc gì để làm nên nàng đồng ý đi cùng.
Đi dạo một vòng quanh thôn trở về người Trương Thanh Phong mồ hôi thấp ướt cả áo, thở hồng hộc tức tối nói:"Mẹ nó chứ biết vậy ta ở nhà đánh một giấc cho khoẻ người, cái nơi này ngoài cát và nóng ra thì chẳng có cái gì!.
Khúc Phi Yên đá cho Trương Thanh Phong một cái nói:"Là huynh rủ ta đi còn kêu cái gì?".
Nói rồi nàng lấy điện thoại ra gọi điện, đợi cho nàng cúp máy Trương Thanh Phong mới hỏi.
Khúc Phi Yên đáp:"trước khi muội đến đây, sư phụ có nói nếu có thể biết chắc chắn nơi này có cổ mộ thì phải gọi điện về báo lại cho sư phụ để người sắp xếp đưa thêm trợ thủ tới!".
Nghe nàng nói vậy Trương Thanh Phong gật gù nói:"cũng tốt có thêm trợ thủ thì sẽ bớt đi nguy hiểm. Vậy bao giờ thì họ tới?".
Khúc Phi Yên trả lời:"có lẽ sáng sớm ngày mai thì họ tới!".
Nghe nàng nói vậy Trương Thanh Phong gật đầu sau đó trở về phòng hoạ phù. Đến tận tối mới trở ra lúc này Đạt Nhĩ cũng đã về thấy Trương Thanh Phong đi ra hắn hớn hở khoe hôm nay gian hàng của hắn bội thu, toàn bộ số vải hắn đã bán được hết.
Trương Thanh Phong gật đầu cho có sau đó mang đồ đi tắm lúc quay lại thấy Khúc Phi Yên đang ngồi trên ghế đeo tai phone nghe nhạc chăm chú, thấy vậy Trương Thanh Phong liền tiến lại gần lấy một bên tai nghe của nàng sau đó cho vào tai nghe:"thì ra là bài Trích Tiên của Diệp Lý, y cách tái thính".
"Huynh cũng biết bài này sao?". Khúc Phi Yên quay sang hỏi.
Trương Thanh Phong mỉm cười đáp:"hôm đó trên xe bus tên tài xế có mở bài này nên ta biết.".
"Ra là vậy! Ta biết huynh là con người thời tiền sử mới đến tương lai mà" Khúc Phi Yên cười hắc hắc
Một lúc sau Đạt Nhĩ từ dưới nhà bếp gọi lên nói hai người mau xuống dùng bữa tối, trong bữa cơm hắn luôn miệng kể về việc buôn bán ngày hôm nay, hắn nói ngày mai dỗi việc hắn có thể cùng đi vào cổ mộ.
Sau bữa cơm tối Hàn huyên một hồi lâu, cả ba trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Nằm trên giường , Trương Thanh Phong nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dường như mọi thứ thật mơ hồ, không biết rằng ngày mai sẽ phải đối mặt với thứ gì nữa, mới hạ sơn đã phải xử lí một nơi bí ẩn như này...
Vốn dĩ Trương Thanh Phong định lấy chiếc điện thoại ra định chơi vài trận game rồi mới ngủ, đột nhiên hắn cảm giác được có âm phong thổi tới gần?".
Nội tâm trấn động ngay lập tức hắn bật bật dậy lao nhanh về nới bắt nguồn của luồng âm phong vừa rồi?...
đuổi theo được vài chục mét thì đột nhiên không còn cảm thấy âm phong nữa, quái lạ rõ ràng vừa rồi mình còn cảm nhận được âm phong...cau mày suy nghĩ một lát sau đó hắn nhắm mắt lại, đứng đó im lặng cảm nhận một lúc, đột nhiên, có một luồng gió lạnh từ phía đối diện thổi tới, âm phong! Vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt xanh lét, hai con mắt không có tròng , vươn đôi tay, định tấn công mình.
"Con mẹ nó!!" Trương Thanh Phong giật mình, theo bản năng kết một pháp ấn đánh vào mặt con quỷ, đem nó đánh bay ra ngoài, ở trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, biết là đυ.ng phải người không nên đυ.ng, liền đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
"Còn muốn chạy sao.". Lập tức từ trong túi hắn lấy ra một lá linh phù màu đỏ miệng niệm chú ngữ đánh lá linh phù tới, lá linh phù bay đến phía trước thân ảnh của con quỷ, sau đó quát lớn:"bản thân chỉ là một con lệ quỷ áo đỏ mới thành hình, ngươi có tin trong vòng ba giây ta sẽ làm ngươi hồn phi phách tán?".
Quỷ ảnh thân hình ngay lập đứng đứng im, chậm rãi xoay người lại, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trong miệng nói "Pháp sư tha mạng, ta không biết ngài là pháp sư, mạo phạm thiên uy, xin hãy tha mạng....".
Vì để ẩn giấu năng lực của bản thân, nên trước giờ Bất kể trong tình huống nào hắn luôn ẩn đi cương khí trong cơ thể mình, trừ những quỷ yêu có tu vi mạnh mẽ, thì những thứ khác sẽ tuyệt đối không có nhận ra thân phận pháp sư của Trương Thanh Phong, kể cả là pháp sư khác cũng khó mà nhận ra được thực lực chính xác mà hắn có, bằng không chỉ là một con quỷ có tu vi lệ quỷ áo đỏ có cho một trăm cái mạng cũng không dám động thủ.
Quan sát nó một lượt, con quỷ này là một thanh niên chừng hai mươi năm tuổi, y phục màu đỏ, đặc chưng của lệ quỷ áo đỏ. Trương Thanh Phong liền hỏi "Ngươi là quỷ ở nơi nào, vì sao muốn hại ta?"
Con nam quỷ vừa dập đầu, vừa run rẩy nói "Ta là người trong thôn, vì đi vào rừng đốn củi chẳng may bị rắn độc cắn chết, không muốn đi âm ty, ta dạo chơi qua đây thấy người nên tính là muốn dọa người một chút....."