Chương 11: Cổ mộ ( 2 )

"Sao cậu còn muốn có cạm bẫy à?". Trương Thanh Phong chừng mắt liếc hắn, cả mấy người cũng nhìn về phía hắn.

Bị cả đám người nhìn, có chút không tự nhiên, hắn gãi gãi đầu xua xua tay:"À...Kh...không không có đệ chỉ cảm thán một chút thôi hì hì!"

Đang bàn tán thì lúc này từ phía thông đạo bên phải Trong nháy mắt đã sáng lên, đưa đèn nhìn qua thì có ba bóng người từ bên trong chạy như điên qua đây. Không đúng phải là một con nữ quỷ của Phi Yên và theo sau là hai cái bóng người mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu đuổi theo sau.

"Đồng giáp thi, mọi người cẩn thận!". Theo tiếng của hắn nhất thời tất cả cùng quay lại

Khải Trạch là tên đứng gần với phía thông đạo nhất chứng kiến một màn này hắn giật mình sợ hãi, hai còn đồng giáp thi chỉ cách bản thân hắn chừng mười mét, tình thế vô cùng khẩn cấp với tốc độ của hai con đồng giáp thì cơ hồ chỉ ba giây nữa là chúng sẽ áp sát người hắn.

Khải Trạch cũng là một pháp sư có đạo hạnh không thấp, loại phát sinh bất ngờ như thế này hắn đã từng trải qua, động tác vô cùng nhanh nhẹn, từ trong túi lấy ra hai lá linh phù màu lam phi thân về phía hai còn đồng giáp thi, né tránh công kích đồng đem hai lá linh phù dán lên trán hai con cương thi.

Sau đó hắn lại mấy bước tay kết pháp ấn miệng niệm chú ngữ:"Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh . Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh . Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh . Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình . Sở tại chi xử, vạn thần phụng nghênh . Cấp cấp như luật lệnh .".

"Bùng!". Một tiếng nổ trầm đυ.c vang lên....

Sau đó...sau đó...hai con cương thi rống lên một tiếng, tiếp tục lao tới.

Khải Trạch sợ hãi mồm lắp bắp:"Kh...ông...Thể...nào khô...ng...thể...nào!".

Ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía hai thanh trường mâu đang gắt gao đâm về phía mình, đột nhiên một bàn tay từ phía sau kéo hắn về. Hắn lập tức nhận thức nhìn lại. "Thanh Phong sư thúc!".

"Thúc cái đét! Muốn chết hay sao mà dùng linh phù đối chọi với đồng giáp thi, linh phù đối với đồng giáp thì chẳng có mấy tác dụng, chỉ giống như muỗi đốt cột điện thôi! Con mẹ cậu". Trương Thanh Phong kéo hắn lại sau đó mắng.

Lập tức rút đào mộc kiếm vọt lên miệng quát lớn:"Thiên địa vô cực, tài thiên phân địa, cấp cấp như luật lệnh! Tru tà.

Đối đầu với thế tấn công gắt gao của hai con đồng giáp thi bản thân Trương Thanh Phong không một chút sợ hãi ngược lại càng ngày càng cảm thấy hưng phấn. Tốc độ ra kiếm ngày càng biến ảo một lần xuất kích có thể biến ảo chiêu thức tới năm lần. Liên tục công kích vào các khớp xương của đồng giáp thi. Chỉ một lát sau hai con đồng giáp thi đã bị hắn xử đẹp.

Xong việc hắn phủi phủi tay quay lại, tất cả mười mấy ánh mắt cả người và quỷ bộc trợn tròn nhìn hắn.

"Con mẹ nó cái gì vậy mặt ta dính gì à?". Trương Thanh Phong tức tối mắng.

Khúc Phi Yên chạy tới cầm tay Trương Thanh Phong mà kích động:"Phong ca đây là bộ kiếm pháp gì vậy? Thật là ảo diệu vô cùng. Ca mau mau dạy cho muội.".

"Đừng có mơ đi, trừ khi...hahaha". Trương Thanh Phong liếc mắt nhìn nàng cười đầy ẩn ý.

Như hiểu được ý đồ của Trương Thanh Phong nàng cả giận đấm hắn một cái cũng may là Trương Thanh Phong tránh kịp nếu không chưa bị cương thi hạ thì đã bị muội tử này hạ mất.

"Chúng ta đi tiếp thôi!". Trương Thanh Phong khoát khoát tay tiếp tục đi. Phía cuối thông đạo, huyết quang thấp thoáng, nhưng bị một màn kết giới che chắn, không biết là cái gì.

Đoàn người bọn hắn đứng lại phía trước kết, cẩn thận quan sát, phát hiện thì ra đây là một màn nước rất mỏng. màn nước là từ trong kẽ đá phía trên nóc chảy xuống.

"Màn nước che khí tức, tám phần bên trong là chủ mộ." Trương Thanh Phong còn đang mải suy luận, kết quả Khúc Phi Yên đã xuyên qua màn nước mà đi vào.

Tất cả theo sát sau, bước qua màn nữa, ngẩng đầu nhìn, miệng há hốc không khép lại được:

Trước mắt là một gian mộ thất rất rộng, nói đúng hơn thì phải nói đây là một cái tế đàn thì đúng hơn: ở giữa có một vòng tế đàn dùng để hiến tế, bên ngoài bao bọc tế đàn bởi một thông hào màu đỏ sậm, huyết khí nồng đậm, mùi máu tươi phả vào mặt, không cần kiểm tra cũng biết trong này nhất định là máu.

Khúc Phi Yên lẩm bẩm: "Nơi này hình thành đã hơn hai ngàn năm, máu nơi này thế mà lại chưa khô cạn, nói rõ đã sớm thành quỷ huyệt."

"Sợ không chỉ là quỷ huyệt đơn giản như vậy."

Trương Thanh Phong theo theo thông hào máu nhìn qua, vòng máu rộng tới mười mấy mét, hết thẩy các dòng chảy đều tụ lại chỗ cái quan tài ở giữa, qua âm dương nhãn bọn hắn có thể thấy huyết khí không ngừng luân chuyển. Chiếc quan tài này cực kỳ to lớn, bên điêu khắc phù văn và đồ án chằng chịt. Ở chính giữa quan tài có một chiếc lệnh bài, nhìn huyết khí tụ lại tấm lệnh bài cơ hồ giống như....

Còn đang trầm tư suy nghĩ thì tên Minh Kiệt đã hiếu kì thò tay vào lấy nó ra.

Huyết khí bị mất điểm hội tụ, nhất thời xung đột tản mát ra khắp nơi. Đúng lúc này đột nhiên chiếc quan tài xuất hiện dị động, kịch liệt rung động...

"Uỳnh" chiếc nắp quan tài bị đánh văng về phía bọn hắn, nắp quan tài bằng đá cơ hồ cũng phải nặng đến cả vài trăm cân, nện vào người thì chỉ có nước tan xương nát thịt.

Khúc Phi Yên vẫn là nhanh trí, lập tức rút bốn tấm linh phù màu đen cao giọng niệm chú:"Phụng thiên sắc lệnh Thái thượng lão quân, dữ ngã thần phương. Thượng hô ngọc nữ, thu nhϊếp bất tường. Đăng sơn thạch liệt, bội đái ấn chương. Đầu đái hoa cái, túc niếp khôi cương, tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh. Tiền hữu hoàng thần, hậu hữu việt chương. Thần sư sát phạt, bất tị hào cường, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Hà thần bất phục, hà quỷ cảm đương. Cấp cấp như luật lệnh.

Theo chú ngữ vừa dứt bốn lá linh phù trực tiếp đánh vào bốn góc của nắp quan tài...

Một tiếng nổ cực lớn vang lên làm trận động cả không gian, thông hào máu theo dư trấn văng ra bốn phía cung quanh. Nắp quan tài thoáng chốc bị đánh nát vụn.

Nhìn một màn này quả thực phải khâm phục khả năng kết ấn và niệm chú của nàng, chỉ có thể đánh giá bằng hai từ "quá nhanh".

Định thần nhìn lại phí quan tài, bên trong có

một thi thể mặc áo giáp hoàng kim, trên đầu chụp mũ giáp hình dạng sừng trâu, khuôn mặt cũng bị mặt nạ che, mặt nạ là dựa theo không mặt của quỷ mà chế tạo.

Trương Thanh Phong nhìn trên dưới một lần, lập tức hai tay thi thể cử động: Hai tay thi thể giao nhau, nắm lấy vật ở trước ngực...là một thanh trường kiếm lớn thân kiếm được huyết khí đỏ rực bao bọc tản mát ra xung quanh một cố khí lực áp người. Chỗ giao nhau giữa chuôi kiếm và thân kiếm là hình một con quỷ hai sừng trông vô cùng hung bạo.

Trên thân thể của nó xuất hiện huyết khí và hắc khí không ngừng xoắn theo cánh tay chảy xuôi xuống, hội tụ vào trên thân thanh trường kiếm.

Nhìn kỹ mới phát hiện, ở trên người hắn được bao bọc bởi tầng huyết khí này, toàn bộ nhìn qua tựa như một tấm áo giáp làm bằng dung nham vậy.

Mấy người bọn Trương Thanh Phong đứng chôn chân tại chỗ nhìn thi thể, sửng sốt ước chừng vài phút, Cao Tuấn là người đầu tiên hỏi: "Thi thể này là ai? Đại Tư Tế sao?".

"Không đúng đây không phải Đại Tư Tế."Khúc Phi Yên trầm ngâm nói, "thi thể mặc kim giáp lúc còn sống hẳn là một vị tướng quân!".

"Tướng quân?". Bản thân Trương Thanh Phong mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không dám xác nhận, định thần quan sát kỹ, nột tâm nhất thời chấn động, sau một lúc mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói: "Không thể nào! Là Quách Tướng Quân!".

Cả đám vừa nghe Trương Thanh Phong nói đến ba chữ "Quách Tướng Quân" thì tất cả cùng ngây ra tại chỗ.

Mấy người còn đan ngơ ngẩn thì bỗng đột nhiên từ phía quan tài Quách Trướng Quân mở to hai con mắt đỏ ngầu mà gầm lên một tiếng, không gian xung quanh rung lắc dữ dội. Quách tướng quân cầm trường kiếm bước ra giận dữ quát lớn:"KẺ NÀO GIÁM XÂM PHẠM CẤM ĐỊA! Gϊếŧ KHÔNG THAA!".

Grừ..........Một trận quỷ khóc sói gào kinh thiên động địa vang lên

Trong thông hào máu xung quanh quan tài lập tức nổi lên sóng gió động trời, hầu như chiếm đầy toàn bộ không gian, hướng tới bọn người Trương Thanh Phong đánh xuống, trong sóng to, còn kèm theo Huyết khô lâu không đếm xuể từ trong ao máu bò lên, còn có lệ quỷ không đếm xuể, không gian xung quanh mới vừa rồi còn trống rỗng bây giờ đã bị bị những thứ tà vật kia lấp đầy, giống như thiên quân vạn mã, nghe lệnh Quách Tướng Quân chỉ huy điên cuồng tràn tới.

vốn nghĩ chỉ có một mình hắn ở đây, muốn dùng số đông để áp đảo hắn , kết quả hiện tại bản thân mình thành đối tượng bị quần ẩu, lâm vào trạng thái nguy hiểm, buộc phải phòng bị.

Mới vừa rồi còn đắc ý cho đến bây giờ thì không mặt ai cũng sợ hãi. Lũ quỷ vật này tuy là không có mạnh nhưng cái chúng dùng là lấy thịt đè người, thân thể bọn người Trương Thanh Phong lúc này bắt đầu xuất hiện khá nhiều vết thương.

Năm tấm linh phù được đánh ra mặc kệ chống lại khô lâu lệ quỷ cấp bậc nào, trên cơ bản một kích đều có thể đánh tan xác cả chục con.

Đang không ngừng chém gϊếŧ lệ quỷ khô lâu đột nhiên trong thông hào máu lại dâng lên một đợt sóng lớn, nhằm vào đầu Trương Thanh Phong đập tới.

Phát sinh tình huống quá bất ngờ, căn bản không có cách nào tránh né, Trương Thanh Phong chửi thề một tiếng:"Con mẹ nhà ngươi Quách Trướng quân!". Sau đó tung người nhảy lên, trực tiếp đánh ra tám lá linh phù xoay tròn quanh thân mình ngăn chặn gắt gao thế công kích của sóng máu.

Sau khi chống đỡ được mấy đợt sóng máu, mắt thấy công kích đã ngừng lại, đột nhiên một vụ huyết quang tạo thành thiên linh cái đánh tới trước mặt, biết là một kích này không hề yếu, ngay lập tức tay Trương Thanh Phong kết thành Bát Hoang Lục Hợp Càn Khôn Chưởng đánh về phía thiên linh cái.

Đoành...Thiên Linh Cái vỡ vụn, bản thân Trương Thanh Phong cũng kịch liệt rung động, phun ra một ngụm máu. Chăm chú nhìn lại, xung quanh người Quách Trướng Quân xuất hiện một quả cầu máu, hắn đứng ở trong đó, dang hai tay, đột nhiên máu từ thông hào hướng về phía hắn xoay tròn kể cả đám khô lâu, lệ quỷ lúc này cũng bị hút vào, không ngừng rót vào trong cơ thể hắn.

"Không xong rồi! Hắn muốn dùng huyết khí để dung hợp vào cơ thể". Trương Thanh Phong hét lên.

Quách Tướng Quân ở trong quả cầu máu, nghe Trương Thanh Phong nói vậy, mở mắt nhìn qua, miệng bất động, lại có thanh âm bay tới:

"Tiểu thiên sư, nói cho ngươi một sự kiện, để ngươi chết cũng được minh bạch. Năm đó không phải là Lâu Lan quốc chúng ta bị xâm chiếm hay bị bất cứ một thứ gì, mà là chúng ta luyện một loại cổ thuật giúp cho tất cả chúng ta đều trở nên ưu việt hơn, mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn và đặc biệt là TRƯỜNG TỒN VỚI THIÊN THU...HAHAHA!"

"Ngươi thấy không? Tất cả chúng ta, tất cả chúng ta đều đã thành công. LÂU LAN THIÊN THU VẠN TUẾ!".

A..." Quách Tướng Quân hít sâu một hơi, đem tất cả huyết khí vờn quanh hút vào trong cơ thể, yên lặng hơn hai ngàn năm, cuối cùng một lần nữa có được đánh thức, hơn nữa so với trước đó càng tiến thêm một bước, loại cảm giác này, làm cho hắn cực kỳ hưởng thụ, ngạo nghễ đúng ở không trung, cúi đầu nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt cuối cùng chú ý đến Trương Thanh Phong.

"Với ta mà nói, tất cả đều là cỏ rác, chỉ có ngươi có một chút tư cách... Tiểu thiên sư, đáng tiếc ngươi còn quá yếu.".

Lúc bên kia, Phi Yên cũng mấy người khác cũng xử lí xong đám lâu la, lập tứ hướng về phí Quách Tướng Quân mà triển khai tiến công.

Quách tướng quân đứng thẳng bất động, chỉ phía trước, trong thông hào máu lập tức bò lên ba bộ xương khô, toàn thân bị máu bao trùm, tay cầm đại đao, hướng về phía nhóm người Khúc Phi Yên mà tấn công.

Không thể không thừa nhận, bộ dạng này của hắn nhìn qua xác thực có một loại phong hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.

Quách Tướng Quân vẫn tiếp tục tỏ vẻ khinh thường, nâng tay, hình thành một quả huyết cầu, hướng Bản thân Trương Thanh Phong đánh tới.

Trương Thanh Phong lùi lại vài bước cắn đầu lưỡi phun lên thân kiếm sau đó cao giọng quát lên: "Thiên Địa Vô cực, tài thiên phân địa, cấp cấp như luật lệnh". kiếm phong chém tới, đem quả huyết cầu chém nát, cánh tay Trương Thanh Phong cũng chấn động tới mức muốn nát vụn.

Quách Tướng quân nắm Xiết chặt Trường Kiếm, huyết quang từ thân kiếm liên tục tản ra xung quanh, bóng người hắn chợt lóe, chớp mắt đã vọt tới trước mặt Trương Thanh Phong, trường kiếm quét ngang, tình thế cấp bách Trương Thanh Phong vội vàng làm phép ngăn cản, hóa giải kiếm khí, bản thân lại bị trấn văng xa mười mấy mét.

Quách tướng quân nhếch miệng cười một nụ cười khinh bỉ, phi người đuổi theo, liên tục công kích, gặp phải đối thủ bá đạo như thế này cái loại khả năng phản kích lại lạ rất khó, lại một kiếm chém tới, Trương Thanh Phong vội vàng giơ kiếm chống lại, sau mấy hiệp, cảm thấy Quách Tướng Quân ra chiêu quá tàn bạo huyết khí bám vào ở trên thân kiếm quá mức cường đại, căn bản không thể chống đỡ được lâu.

"Tiểu Thiên sư, ngươi và Ta có khí chất giống nhau, không sợ bất kỳ một kẻ nào, cho dù đối thủ mạnh hơn bản thân mình, đáng tiếc..."

Quách Tướng Quân nói đến đây, một kiếm bổ từ trên xuống, đem Trương Thanh Phong bức quỵ một chân xuống, miệng phun ra một ngụm máu. Đôi tay tê dại thế nhưng vẫn gắt gao nắm chắc đào mộc kiếm, cố gắng đỡ kiếm phong đang đè xuống.

"Rắc". Đào mộc kiếm vượt quá giới hạn chịu đựng bị huyết khí từ thân kiếm của Quách Tướng Quân chém gãy.

Thân kiếm tiếp tục bổ xuống...

"Con mẹ nó ngươi xài bản hack nào mà bá đạo vậy". Trương Thanh Phong chửi bậy một câu sau đó Trong tích tắc trước khi bị trường kiếm chém xuống, hắn trượt người qua háng hắn sau đó lồm cồm bò dậy tức giận:"con mẹ nhà ngươi!".

"Đánh tử tế một trận đi!". Trương Thanh Phong tức giận nhìn tên gia hoả Quách tướng quân.

Mấy ngươi Khúc Phi Yên cũng đã xử lí xong tiếp tục lao tới...lại thêm mấy con huyết khô lâu từ thông hào máu bò lên...

Đám người Bọn Cao Tuấn thập phần khẩn trương. Mặc dù muốn tới trợ chiến cho Trương Thanh Phong nhưng với tình thế trước mắt xem chừng là không thể.

Trương Thanh Phong quay sang nói với đám người Khúc Phi Yên:" các ngươi tin tưởng ta, chỉ cần các ngươi trụ vững cho ta, ta xử lý hắn!"

Nói xong hắn rút ra tảo mộc kiếm thi triển Tiêu Diêu lăng không bộ lao về phí Quách Tướng Quân.

"Thực sự không sợ chết." Quách Tướng Quân nhìn Trương Thanh Phong, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng, trường kiếm quét ngang, cuốn lên sóng máu, tập kích tới.

Trương Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn với loại tình huống này, lập tức đánh từ trong tay ra bốn lá linh phù tạo thành tứ tượng phù trận ngăn sóng máu, không bỏ phí cơ hội lập tức phi thân lên tiến công Quách Tướng Quân.

Trương Thanh Phong hướng trên thân Tảo mộc kiếm dán ba tấm linh phù, cùng linh lực của kiếm tác dụng lẫn nhau, hai tay cầm kiếm, hướng tới Quách Tướng Quân chém tới.

Quách Tướng Quân xoè một bàn tay tạo lên một luồng huyết quang, hình thành một kết giới cường đại, bảo vệ quanh thân, ngăn cản thể tiến công của Trương Thanh Phong, tay phải lấy Trường Kiếm chiến đấu quấn lấy hắn.

"Tiểu thiên sư ngươi còn chiêu gì đem nốt ra đi, để xem bản lĩnh của ngươi lớn tới đâu HAHAHA!". Nói rồi hắn cười man dại

Trương Thanh Phong chỉ cười lạnh không nói gì Lập tức biến đổi chiêu thức tới năm lần. Tảo Mộc Kiếm hướng mặt Quách Tướng Quân đâm tới.

"Ngu Xuản?" Quách Tướng Quân không thèm để ý, ngược lại bước về phía trước một bước, tay trái xuất hiện một luồng huyết quang. Tảo mộc Kiếm cách cổ họng của hắn cũng chỉ khoảng 5cm.

nháy mắt luồng huyết quang đánh vào người của hắn...trực tiếp đánh văng hắn ra xa.

Quách Tướng Quân khinh miệt cười, nhưng miệng vừa tách ra, đột nhiên ý thức được không đúng, ngẩng đầu nhìn, ba tấm linh phù hoá thành ba ngọn lửa thiêu đốt ở đỉnh đầu mình, phóng ra một luồng linh lực kinh khủng, đem kết giới xé nát.

"Tam...Tam...muội chân hoả!" Quách Tướng Quân chấn động, vừa muốn thử tu bổ kết giới, 5 lá linh phù nữa đánh tới bao lấy Quách Tướng Quân, ngũ hổ phù trận bắt đầu kích phát linh lực điên cuồng nghiền nát.

* Tam Muội Chân Hỏa là ngọn lửa có thể thiêu đốt mọi thứ, nước bình thường không thể dập tắt được, là ngọn lửa mạnh thứ hai chỉ sau Thái Dương Chân Hỏa.

Quách Tướng quân đến lúc này mới biết đã mắc bẫy: hắn một kiếm kia đâm về phía mình, căn bản là không phải muốn lưỡng bại câu thương, mà là hấp dẫn mình chú ý, ở lúc mình toàn lực đề phòng một kiếm này, trên thân kiếm dán ba tấm linh phù cũng lặng yên không một tiếng động dán ở trên kết giới...

Mở túi lấy ra Hiên Viên Kiếm cầm chắc trong tay, nhìn Quách Tướng Quân, trầm giọng nói: "Quách Tướng Quân ngươi ra vẻ đủ rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đạo thuật của Long Hổ sơn, chính nhất đạo!".

Keng một tiếng, Hiên Viên Kiếm tuốt khỏi vỏ, kim quang tử sắc bắn ra xung quanh, trấn áp toàn bộ huyết khí phát ra từ người Quách Tướng Quân ép huyết khó lại một chỗ, đến cả đám người Khúc Phi Yên cũng cảm thấy nhuệ khí bức người.

Thập đại thần khí thượng cổ: Hiên Viên Kiếm xuất hiện! Thần kiếm xuất thế, vạn quỷ khϊếp sợ.

Quách tướng quân sắc mặt đại biến. Kinh sợ nhìn Trương Thanh Phong.

"Là Hiên Viên Kiếm.". Lời nói của hắn pha lẫn sự khϊếp sợ.

Tay phải cầm kiếm, tay trái cắt ngón giữa, dùng máu quệt một đường lên thân kiếm, lăng không mà chém xuống, Hiên Viên Kiếm hạ xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu Quách Tướng Quân.

Quách tướng quân không thèm né tránh, hắn vốn dĩ nghĩ rằng "có Hiên Viên Kiếm thì đã sao, nếu như không phải người được chọn, thì cũng chỉ là một đống sắt vụn". Nghĩ vậy hắn tạo ra một vòng kết giới đem huyết khí bao quanh thân cản lại kiếm phong.

Kiếm phong dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ chém nát vụn kết giới, tiếp tục bổ xuống, lần này Quách Tướng Quân dùng trường kiếm của hắn dơ lên chống đỡ, thân kiếm chạm vào nhau kịch liệt rung động. Kiếm phong bị chặn nhất thời không thể nào chém xuống được.

Quách Tướng Quân cười đắc thắng mà nói:"chỉ với ngươi ư không thế thắng được ta HAHAHA!".

"Chỉ với ta thì không thể ư, ngươi lầm rồi, Chỉ một mình ta là ĐỦ!". Nói rồi Trương Thanh Phong cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào thần kiếm, cao giọng đọc kiếm quyết: "Càn Khôn nhật nguyệt ngời sáng, quang huy hộ ta kim thân, yêu tà quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành hư không!, Phụng thiên sắc lệnh, Hiên Viên thần kiếm định càn khôn! Tru tà!". Kiếm phong trong nháy mắt đỏ rực trực tiếp chém gãy thanh trường kiếm của Quách Tướng Quân, kiếm phong bổ thẳng xuống đỉnh đầu hắn.

Niệm xong chú ngữ, Sắc mặt Quách Tướng Quân chợt biến cảm thấy ở sâu trong linh hồn dâng lên một dị động, đáy lòng kinh hãi, vội vàng triệu tập tu vi trấn áp xuống, kết quả không trấn áp còn tốt, một khi trấn áp, lập tức bị Hiên Viên Kiếm ép ngược trở lại trong thể nội, nháy mắt lan tràn đến kinh mạch trong cơ thể, hướng tâm mạch phóng đi.

"Sao có thể!" Quách Tướng Quân chấn động.

"Răng rắc" chiếc mũ kim giáp lập tức bị linh lực của Hiên Viên Kiếm bóp nát, kiếm phong trực tiếp bổ thẳng vào đầu Quách Tướng Quân.

Hắn rống một tiếng lớn, hắn dơ chân đá văng Trương Thanh Phong đi, đồng thời thân thể hắn quỵ xuống đất bất động, thi huyết bắn ra tung toé.

Bên phía Khúc Phi Yên bị ba con Huyết khô lâu khổng lồ vây khốn trong lúc Quách tướng quân bị chém chết thì liền lập tức sụp xuống hoá thành ba bãi dịch màu đen

Thấy phía Trương Thanh Phong đã ổn nàng chạy đỡ Trương Thanh Phong dậy hỏi:" Huynh không sao chứ?".

Lúc này toàn thân Trương Thanh Phong mệt dã rời cương khí cơ hồ bị cạn sạch, cố gắng trả lời nàng"Ta không sao..khụ...khụ, ổn rồi ổn rồi!". Nói rồi hắn ho lên mấy tiếng.

Trương Thanh Phong còn đang nói chuyện lúc này năm người Minh Kiệt, Minh Thanh, Cao tuấn,... đồng loạt hô lớn:"sư thúc, Phi Phi không ổn!!".

Nghe năm người bọn hắn hô lớn nhất thời cả hai giật mình nhìn lại. Huyết khí từ thi thể Quách tướng quân bộc phát, không ngừng va chạm, phát ra tiếng vang lớn có thể đem màng tai người ta chấn vỡ, tiếp theo một đợt khuyết khí bộc phát ra xung quanh, không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh bay ra, Phi Yên nằm đè lên người của Trương Thanh Phong, Đôi gò bồng đảo đè lên mặt.

Tình huống này xảy ra đúng thật phải nói là vừa khóc vừa cườ