Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Vợ Thay Thế

Chương 13: Điều tra không ra tư liệu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Long Ngạo Phỉ tức giận, dùng hết sức đẩy Đới Tư Dĩnh đang say bất tỉnh nhân sự ngã trên giường..

“Đau, đau quá.” Đới Tư Dĩnh yếu ớt tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy người trước mắt mình thì lắc lắc đầu: “Phỉ, là anh sao? Tại sao lại là anh, không đúng, không phải anh, nhất định là em nhìn lầm rồi. Cảnh Hiên, là anh, đúng không? Tim em đau lắm anh biết không, anh ấy có thể thản nhiên ở trước mặt em mà ôm ấp, tán tỉnh người phụ nữ khác, anh ấy không cần em, không hề quan tâm em chút nào, nhưng tại sao em vẫn quan tâm đến anh ấy như vậy? Cảnh Hiên, em nghĩ nếu người em yêu là anh thì thật tốt biết bao, bởi vì nếu là anh thì em nhất định hạnh phúc hơn bây giờ gấp trăm lần, gấp ngàn lần, gấp vạn lần, thế nhưng không hiểu tại sao em vẫn không yêu anh, vẫn một lòng một dạ yêu anh ấy, chắc là em bị quỷ ám rồi.”

Long Ngạo Phỉ vốn đã nghĩ sẽ hung hăng trừng phạt cô, lại nghe được những lời này càng khiến cho anh thêm phẫn nộ, người đàn bà chết tiệt này, lại còn nói gả cho anh không hạnh phúc.

“Cảnh Hiên, à không, Phỉ, không đúng, anh cuối cùng là ai thế?” Đới Tư Dĩnh loạng choạng mơ hồ nhìn thấy trước mắt mình khi là Hàn Cảnh Hiên, khi lại là Long Ngạo Phỉ.

“Thế cô hy vọng tôi là ai?” Long Ngạo Phỉ đưa mặt tiến sát lại gần cô để cô xem cho rõ.

“Em hy vọng, em không có hy vong, em hy vọng anh là Ngạo Phỉ, anh yêu em, nhưng mà anh có thể là anh ấy sao?” Đới Tư Dĩnh tuy say nhưng tâm trí cô lại vô cùng tỉnh táo.

“Cô cùng Hàn Cảnh Hiên có quan hệ như thế nào?” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh đang say khướt, nói năng lộn xộn, vẫn lạnh lùng hỏi.

“Em cùng Cảnh Hiên không có quan hệ gì cả, nếu nói có quan hệ thì đó chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên với nhân viên thôi.” Đới Tư Dĩnh cau mày trả lời, lúc này do say rượu nên muốn vui đùa một chút.

‘Không phải quan hệ tình nhân sao?’ Long Ngạo Phỉ hơi hơi nhíu mày, hỏi để xác định.

“Quan hệ tình nhân ư, ha ha, em hy vọng là vậy,nhưng trái tim lại không cho phép, nói nhỏ cho anh biết, người ở trong lòng em, là Phỉ.Đới Tư Dĩnh nở nụ cười, sau đó tiến lại gần Long Ngạo Phỉ nói một cách thần bí.

Lời nói của Đới Tư Dĩnh khiến cho Long Ngạo Phỉ hơi cảm động, ánh mắt của anh cũng trở nên ấm áp hơn, mang theo mấy phần dịu dàng nhìn Đới Tư Dĩnh.

“Thật ra anh là ai vậy? Mau nói cho em biết đi. ” Đới Tư Dĩnh đang say khướt có chút không kiên nhẫn nên hỏi.

“Anh-là-Long-Ngạo-Phỉ. ” Long Ngạo Phỉ lặp lại từng chữ một cách rõ ràng, vì muốn cô có thể nghe hiểu được.

“Long Ngạo Phỉ , anh gạt người, anh không phải, Phỉ sẽ không bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn tôi, anh ấy sẽ không…, anh ấy chỉ biết hận tôi thôi, Cảnh Hiên, anh là Cảnh Hiên, chỉ có Cảnh Hiên hiểu tôi và yêu thương tôi, mới có thể đối xử với tôi dịu dàng như vậy. Đới Tư Dĩnh tiến lại gần anh, lắc lắc đầu phủ nhận.

‘Đới Tư Dĩnh, em thật là biết cách khơi lửa giận trong tôi.’ Tâm của Long Ngạo Phỉ vốn đang có chút dao động, lại nghe cô nhắc đến Hàn Cảnh Hiên thì tâm lại đột nhiên trở nên cứng rắn, vừa muốn nổi giận, chợt nghe thấy.

“Em nóng quá. ” Đới Tư Dĩnh vô thức than thở, nhanh tay cởi bỏ quần áo trên người mình, rất nhanh trên người cũng chỉ còn lại áσ ɭóŧ ren và qυầи ɭóŧ.

…tỉnh lược…

Đới Tư Dĩnh cố gắng mở to mắt, đầu vẫn còn choáng váng, bị hình ảnh trước mắt dọa đến mức lập tức tỉnh táo lại.

Nàng giống như con cá đang nằm trên người Long Ngạo Phỉ, tư thế vô cùng mờ ám, mà toàn thân đều trần trụi, nàng vẫn còn đang thắc mắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ sau khi bản thân say rượu lại mạnh hơn Long Ngạo Phỉ?

Kỳ lạ, tại sao anh lại cho phép mình tùy ý nằm ở trên người anh, anh không phải không thích cô sao? Người phụ nữ mà anh thích không phải là Mị Nhi sao? Nghĩ đến Mị Nhi, sắc mặt Đới Tư Dĩnh lại trở nên ảm đạm.

Nhẹ nhàng buông Long Ngạo Phỉ ra, khe khẽ di chuyển thân mình, đứng dậy bước xuống giường mặc quần áo.

“Em đi đâu đó? Từ hôm nay trở đi, em phải ở nhà, không được đi làm nữa, không được đi gặp Hàn Cảnh Hiên.” Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến làm cho Đới Tư Dĩnh sửng sốt.

“Được.” Đới Tư Dĩnh xoay người lại, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đang ngồi ở trên giường thì mỉm cười yếu ớt, nhanh chóng đáp ứng anh, cô cũng không muốn đi làm nữa, bởi vì cô không biết phải làm sao để đối mặt với Hàn Cảnh Hiên, tốt nhất là nên làm như vậy.

Long Ngạo Phỉ nghi hoặc nhìn cô một cái, anh đã nghĩ cô sẽ không đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại thản nhiên đáp ứng một cách sảng khoái như vậy.

“Tại sao không muốn đi làm?”

“Không phải anh vừa nói không cho em đi làm sao?”

“Em…” Đới Tư Dĩnh thông minh hỏi lại một câu làm cho Long Ngạo Phỉ nhất thời á khẩu.

“Em đi xem điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa?” Đới Tư Dĩnh biết sau này tốt nhất không nên chọc giận anh, nếu không người thiệt thòi sẽ là chính mình.

. . . . . . . . . . . .

Từ lúc bắt đầu làm việc, Hàn Cảnh Hiên đều một mực nhìn thẳng vào chỗ ngồi của Đới Tư Dĩnh, nghĩ không biết khi nào cô sẽ đến, lo lắng không biết hôm qua sau khi về nhà cô có bị làm sao không?

Đã qua thời gian làm việc hai tiếng đồng hồ mà Đới Tư Dĩnh vẫn còn chưa đến, Hàn Cảnh Hiên kiềm chế không được, cầm lấy điện thoại gọi đến số di động của Đới Tư Dĩnh.

Reng reng reng, reng reng reng….Tiếng chuông di động vang lên, ngắt ngang chương trình TV mà Đới Tư Dĩnh đang xem, cô cầm lấy di động thì thấy đây là số di động của Hàn Cảnh Hiên, liền chạy nhanh ra ngoài nghe máy.

“Alô, Tư Dĩnh, em sao rồi? Tại sao không đi làm?” Điện thoại vừa có tín hiệu, Hàn Cảnh Hiên liền vội vã hỏi.

“Cảnh Hiên, em tốt lắm, thực xin lỗi, sau này em không đi làm nữa.”Đối mặt với sự quan tâm của Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh cảm thấy thật có lỗi.

“Tại sao? Anh ta không cho phép em đi làm sao?”

“Không phải đâu Cảnh Hiên, là do chính em quyết định không đi làm nữa, không liên quan gì đến anh ấy cả, em đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa mở miệng thôi.” Đới Tư Dĩnh nhanh chóng giải thích.

“Tại sao? Nói cho anh biết tại sao? Tại sao em lại là vợ của anh ta? Và tại sao em không đi làm nữa?” Hàn Cảnh Hiên liên tục ép hỏi.

“Cảnh Hiên, sau này em sẽ nói cho anh biết, tạm biệt.” Đới Tư Dĩnh vội vàng ngắt điện thoại,cô không phải không muốn giải thích, mà là không biết phải giải thích như thế nào?

“Này, Tư Dĩnh….” Hàn Cảnh Hiên nghe được đầu dây bên kia kêu tít tít thì mới biết là cô đã dập máy.

Hàn Cảnh Hiên tức giận ném điện thoại qua một bên.

“Xin hỏi, ngài là Hàn tiên sinh phải không?” Một người đàn ông mặc thường phục đi vào từ phía cửa.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Hàn Cảnh Hiên nhìn người vừa đi vào, tức giận hỏi.

“Tôi là người của văn phòng thám tử XX, đây là tư liệu mà ngài đã nhờ chúng tôi điều tra.” Người vừa tới đem văn kiện đặt ở trên bàn.

Hàn Cảnh Hiên nhanh chóng mở nó ra, vừa nhìn thấy thì không tránh khỏi cảm giác thất vọng. Tức giận ném văn kiện xuống mặt đất.

“Đây là tư liệu mà các người điều tra ra sao? Không đáng một đồng, không điều tra ra được gì mà còn dám tới gặp tôi.”

“Hàn tiên sinh, anh bớt giận, tôi cũng không phải đến đây đòi tiền, chỉ là muốn đến để nói cho anh biết, tư liệu anh muốn điều tra, chúng tôi tra không ra, tư liệu này được bảo mật rất kỹ, mặc dù đã dùng rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn tra không ra, thành thật xin lỗi.” Người đàn ông khách sáo nói, sau đó xoay người bước đi.

Hàn Cảnh Hiên nhặt lên văn kiện, chỉ thấy một số thông tin được ghi như sau:“Long Ngạo Phỉ, tốt nghiệp đại học Flourine ở Mỹ, 31 tuổi, một tháng trước đã kết hôn với bạn gái tên Đới Tư Giai, thừa kế chức vị tổng tài, những chuyện khác thì không rõ.”

Hàn Cảnh Hiên lại bị cái tên Đới Tư Giai ghi trên tư liệu này thu hút, chẳng lẽ Tư Dĩnh có hai thân phận, nếu đã điều tra không ra thì chỉ còn cách đi tìm Từ Tây Bác, tin chắc rằng anh ít nhất cũng nắm được một số thông tin.

—-

Dịu dàng trong chốc lát.

Từ Tây Bác vội vã đi vào văn phòng Hàn Cảnh Hiên.

“Cảnh Hiên, có chuyện gì mà gọi điện thoại gấp như vậy?” Vừa thở phì phò vừa hỏi Hàn Cảnh Hiên đang ngồi trên ghế.

“Tây Bác, nói cho tớ biết, Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ là như thế nào? Còn nữa, Đới Tư Giai là là chuyện như thế nào?” Hàn Cảnh Hiên bình tĩnh hỏi nhưng trong lời nói ẩn chứa sự cầu xin.

“Cảnh Hiên, vậy quan hệ giữa cậu và Đới Tư Dĩnh là gì?” Từ Tây Bác sửng sốt nửa ngày sau đó hỏi ngược lại, trong lòng thầm thở dài.

“Mình thích cô ấy, lần đầu gặp cô ấy mình đã thích”. Hàn Cảnh Hiên trả lời ngay lập tức.

“Thật sự là oan nghiệt, làm thế nào mà hai người bạn thân tốt nhất của tôi đều thích hai chị em bọn họ.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cái gì mà hai chị em? Tây Bác, cậu mau nói rõ ràng xem?” Hàn Cảnh Hiên nắm cánh tay Tây Bác lo lắng hỏi dồn.

“Cậu cứ buông tay, mình sẽ nói rõ cho cậu biết.” Từ Tây Bác biết hôm nay nếu không đem chuyện mình biết nói cho cậu ta khẳng định chính cậu ta sẽ không bỏ qua cho dù người con gái đó đã lấy chồng.

Từ Tây Bác đem tất cả những gì mình biết nói rõ một lần cho Hàn Cảnh Hiên, từ chuyện tình ngày xưa của Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Giai cho đến mối tình đơn phương của Đới Tư Dĩnh dành cho Long Ngạo Phỉ, sau đó chị mình bỏ trốn trong ngày hôn lễ nên bản thân Đới Tư Dĩnh thay chị mình kết hôn.

“Cậu nói, Tư Dĩnh có người chị gái sinh đôi tên là Tư Giai, người đó mới đúng là vợ của Long Ngạo Phỉ?” Hàn Cảnh Hiên cảm thấy không thể tin được nên hỏi lại một lần nữa.

“Phải”. Từ Tây Bác gật đầu xác định.

“Thì ra là thế, trách không được, Tư Dĩnh vẫn không thể tiếp nhận chính mình thì là vì thật ra người cô ấy yêu chính là bạn trai của chị gái.” Hàn Cảnh Hiên cảm giác bị đả kích nên thì thào tự nói.

“Cảnh Hiên, cậu nên quên cô ấy đi, con gái tốt trên đời này còn rất nhiều mà bản thân Tư Dĩnh đã muốn trở thành người phụ nữ của Long Ngạo Phỉ, sự thật này không thể thay đổi được”. Từ Tây Bác thể hiện sự đồng tình và vỗ vỗ lên bờ vai của anh đồng thời khuyên giải an ủi.

Hàn Cảnh Hiên ngồi yên lặng, nhất thời không thể tiếp thu được, anh không thể nào tin tưởng chuyện này là thật.

“Ai”. Từ Tây Bác bất đắc dĩ lại thở dài, biết bạn mình cần thời gian để hiểu rõ nên liền đứng dậy rời đi.

Tại Biệt thự.

Lần đầu tiên Đới Tư Dĩnh có cơ hội tốt đẹp để thưởng thức nơi gọi là nhà của cô.

Một mảng cỏ to lớn trước mắt, tuy cô không biết tên hoa là gì nhưng hoa thật là đẹp, cô mặc váy liền áo màu trắng noãn ngồi trên mặt cỏ tay nhẹ nhàng nâng cánh hoa lên mũi thưởng thức hương hoa. Khóe miệng bất giác khẽ nâng lên, mang theo một tia cười khẽ.

Long Ngạo Phỉ về đến nhà, đập vào mắt anh là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp, một người phụ nữ xinh đẹp lạ thường đang thản nhiên ngồi ở chỗ kia, nhìn trời, ngửi hoa, cười vui vẻ, thật đẹp.

Trong lòng đột nhiên bị xúc động một chút, ngay cả anh cũng chưa phát hiện ra chính mình đang ngây người suy nghĩ, nên thần thái toát ra bộ dạng ôn nhu trước nay chưa từng có, đang nhìn cô gái trước mắt mình một cách say mê, đồng thời cảm giác được có một loại hạnh phúc đang len lỏi vào, đúng, chính là hạnh phúc.

“Phỉ, anh đã về.” Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đứng đó nhìn mình hết sức dịu dàng, cô vội vàng đứng dậy chạy qua.

“Ừ, từ từ thôi”. Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô ôm bó hoa tươi tựa như nàng thiên sứ chạy về phía anh, anh vừa đón lấy cô, ôm vào lòng vừa dịu dàng nói.

Lần đầu tiên giữa hai người không có hận thù xâm chiếm không có cãi vã và đây cũng là lần đầu tiên Long Ngạo Phỉ ôm ngang thắt lưng cô, hai người cùng nhau chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ xanh mượt tựa như đôi tình nhân.

Đới Tư Dĩnh xúc động nên run rẩy dựa đầu vào lòng ngực anh hưởng thụ một chút dịu dàng, một chút ôn nhu, đây là tưởng tượng và trong ngóng bấy lâu nay của cô, cô hy vọng thời gian có thể dừng lại trong phút chốc để cô được tận hưởng cảm giác hạnh phúc này thêm chút nữa.

Long Ngạo Phỉ cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ của cô, biết được tình yêu của cô, biết được sự vô tội của cô, tay lặng lẽ dùng sức ôm chặt cô, anh không thể cho cô tình yêu, mà chỉ có thể cho cô một chút an ủi.
« Chương TrướcChương Tiếp »