Chương 1: Chút Kỷ Niệm Buồn

Tôi từng nghe người ta nói rằng khi yêu một người sẽ trở nên mụ mị đầu óc.

Lúc đó tôi đã không tin và cho rằng họ điên rồ. Mãi cho tới khi tôi gặp được em.

Ánh ban mai mãi chiếu sáng trong lòng tôi.

Tôi gặp em vào buổi chiều của một ngày mưa, cả tôi và em đều ướt như chuột lột. Chúng tôi cùng nhau trú mưa dưới một mái hiên của một cửa hàng tạp hóa.

Sau một hồi trò chuyện tôi mới biết nhà em cách đó khá xa, nhưng mà em lại không có ai đưa đón và cơn mưa ấy tôi chắc chắn là sẽ không tạnh. Vậy là tôi đã cùng em đội mưa đi về.

Trên đường về chúng tôi nói chuyện với nhau khá nhiều, đến nỗi đến nhà em khi nào tôi cũng không biết.

Trước sân nhà em trồng một giàn hoa thiên lý. Vì cơn mưa, mà hoa rụng khắp sân.

- Đến nhà em rồi. Cám ơn anh.

- Không có gì.

Kể từ ngày hôm đó, tôi đều đi ngang qua tiệm tạp hóa hóa ấy để tìm em, nhưng tôi lại không tìm được. Sau đó tôi vô tình biết được, em đang làm thêm ở một hiệu sách ở trung tâm thành phố. Tôi bắt đầu lấy cớ đến mua sách để làm quen với em và rồi tôi đã yêu em.

Có lẽ, em cũng yêu tôi, và cũng có thể không yêu.

Chúng tôi cứ vậy mà ở bên nhau một năm.

Đến một ngày, em đột ngột không đến hiệu sách. Tôi hỏi những người trong tiệm, thì mới biết em đã nghỉ làm và khi tối đến nhà em tìm, thì tôi thấy nhà em đã khóa cửa. Trước cổng nhà, còn để bảng "bán nhà".

Và biết bao mùa mưa đi qua, tôi đều không gặp lại em.

Mãi đến một ngày tôi vô tình trông thấy em và sau khi đánh bạo đi theo đến nhà em, thì mới thấy một cái đám cưới và em gái của em đã đưa cho tôi một bức thư.

Trong thư em trách tôi tại sao ngày đó không nói gì với em, để cho em phải nuối tiếc cưới người khác. Một người mà em không hề có tình cảm.

Đọc xong thư tôi mới biết đám cưới hôm nay là đám cưới của em và con trai của một người bạn của ba em. Hai nhà đã quen biết với nhau từ trước và đã có hứa hôn.

Tôi mang theo tâm trạng rối bời quay về nhà và ngồi thẩn thơ như một người mất hồn. Tuy nhiên tôi vẫn thầm chúc em sẽ hạnh phúc.

Đến hôm nay tôi mới biết em tên là Mai và em sẽ mãi là ánh dương trong lòng tôi.

Ngoài trời lại mưa, tôi lại nhớ đến em, nhưng có lẽ sẽ rất lâu tôi mới có thể động lòng trước một người con gái khác.

Chiều nao anh với em

Nép bên thềm mưa hai đứa xem

Dù đôi ta mới quen

Chút kỷ niệm, nhưng em khó quên




Ngồi bên nhau trú mưa

Biết em về không ai đón đưa

Đường xa trơn lối thưa

Chúng ta cùng đi chung dưới mưa


Rồi từ khi chia tay

Biết bao lần gió mưa trở lại

Chỉ mình em nơi đây

Ngóng trông hoài một bóng hình ai

Chiều mùa thu mưa bay

Buồn này anh đâu hay

Tình nồng lên men cay

Để em ôm ấp giấc mơ u hoài


Chiều nay không có anh

Gió mưa về nghe thương nhớ thêm

Làm sao em biết tên?

Chút kỷ niệm sao anh nỡ quên?




Đường xa đâu quá xa

Cớ sao từ lâu anh chẳng qua?

Để em nghe xót xa

Mối duyên tình của hai chúng ta