Hai vị khách du lịch từ Thượng Hải gặp nhau trên chuyến lữ hành
Tại Shangri-La, trên bậc thêm Tùng Tán Lâm, họ gặp nhau...
Sau đó, họ yêu nhau, tình cảm phát sinh và họ tranh thủ từng giây phút cho nhau.
Sau cuộc chạy đua với thời gian, họ từ biệt nhau, như cuộc gặp mặt nào cũng phải tàn, và không lưu lại tiếc nuối.
Hướng dẫn:
1. Niên thượng, kém hai tuổi. Một câu chuyện chữa lành ấm áp.
2. "Gỡ mìn": BE. Nhưng xét từ góc độ nào đó thì hoàn toàn là HE.
3. Câu chuyện về chuyến lữ hành nhưng tôi không rõ nhiều thứ ở đó lắm. Cảm ơn sự bao dung của các bạn.
Cảm ơn vì bạn đã đến.
Nhân vật chính: Nguyễn Tuyên, Vưu Minh Viễn. | Khác: BE/ HE.
Tóm tắt bằng một câu: Câu chuyện tình yêu sâu đậm mà ngắn ngủi, thời khắc vĩnh hằng mà chỉ trong một cái chớp mắt.
GIẢI THÍCH
Thứ nhất: Thực ra tên tác phẩm là "刺鸟" (Thứ Điểu), tức "The Thorn Birds". Ở Việt Nam có một cuốn sách xuất bản dịch từ tiểu thuyết "The Thorn Birds" của tác giả Colleen McCullough với nhan đề "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Ở đây mình dựa theo tên sách để chuyển ngữ cho nhanh đề tác phẩm.
→ Truyền thuyết về loài chim "Thorn Birds" (trích trong tác phẩm "Tiếng chim hót trong bụi mận gai").
"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy."
"Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo qui luật bất di bất dịch của thiên nhiên; bản thân nó không biết sức mạnh nào đã buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế!"
Thứ hai: Mình giới thiệu đôi nét về Tu viện Songzanlin (Tùng Tán Lâm - 松赞林). Tu viện Songzanlin nằm cách trung tâm thị trấn quận Shangri-La khoảng năm ki-lô-mét, nằm trọn trên một sườn đồi tách biệt với xô bồ, bề bộn. Được xây dựng vào năm 1679, trải qua những thăng trầm của lịch sử cùng sự tàn phá của thời gian, Tu viện Songzanlin đã có không ít lần bị phá hủy rồi lại khôi phục. Dù như vậy, nơi đây vẫn là biểu tượng tự hào của người dân Tây Tạng.