- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Giả Tưởng
- Truyện Ngắn Tâm Lý Kinh Dị
- Chương 16: Ngẫu hứng
Truyện Ngắn Tâm Lý Kinh Dị
Chương 16: Ngẫu hứng
Dạo gần đây trời nóng, tôi không bỏ mùng ngủ, hôm sau phát hiện có thêm mấy vết muỗi đốt trên tay với vài con bọ trên giường.
Nhưng thật sự là trời quá nóng, tôi không ngủ mùng nổi, nên bây giờ tối ngủ còn bị mấy con bọ bò trên người đến tỉnh.
Tôi có than với bạn tôi chuyện này. Cô ấy liền cười bảo có khi không phải do bọ đâu mà có người nào đó lấy tay chọc tôi đấy.
Nhưng tôi không đồng ý lắm. Chẳng lẽ cái xác dưới giường lại còn động đậy được?
*****
Tôi không có thói quen cầm điện thoại khi ăn nên mỗi lần đến bữa, tôi thường hay suy nghĩ vớ vẩn.
Như là mình nên ăn cơm trong chén hay tô lớn?
Tí nữa mình có nên húp thêm canh không?
Ba mẹ đi hết, nhà im ắng thật.
Chó nhà bên sao mà sủa quá.
Thịt này của bố hay cô ta nhỉ?
*****
Tôi có một trái cầu nhỏ rất đẹp. Nó được ngâm với một dung dịch đặc biệt nên cầm rất êm tay và đàn hồi. Khi bóp còn có thể co dãn rất tốt và giữ rất vừa tay. Đó là con mắt của người tôi yêu.
*****
Từ ngày chị rời đi, ba mẹ đều rất buồn, tôi luôn cố gắng để chăm sóc ba mẹ thay phần chị.
Chị là một người rất tuyệt, là người xinh đẹp và tài năng, chân thành và tốt bụng. Chị luôn hiền lành và giàu tình cảm nên ai cũng quý chị, tôi cũng thế.
Từ ngày chị đi mất ba mẹ đau lòng lắm. Chị chỉ bảo mình đi làm ăn và giao cho tôi trách nhiệm ở nhà để bầu bạn cùng ba mẹ. Tôi luôn học tập và cố gắng để mình được như chị
Dần dần mọi chuyện cũng tốt lên. Mỗi lần có khách qua chơi đều vô cùng bất ngờ, vui vẻ khen tôi ngày càng giống chị hơn.
Mà mỗi lúc như thế, tôi chỉ xoa xoa lớp da trên mặt rồi cười thật ngọt ngào đáp lại, chị là hình mẫu của tôi mà.
*****
Đó là thế giới của ma quỷ. Mỗi khoảng không đều có những lớp cắt cho những không gian nhỏ hơn và nhỏ hơn nữa, chính nó tự soi bóng chính nó.
Những con quỷ trong đó luôn trân trân nhìn tôi. Tướng nó cao khều, còm còm và tóc tai thì rũ rượi. Nó cảm được tôi đang có địch ý với nó và luôn hằm hằm hòng vồ tôi khi có dịp.
Cuộc sống trong cái hộp đó rất kinh khủng. Tâm trí tôi thì hỗn độn và tầm nhìn thì hỗn loạn. Tôi không biết làm sao để thoát ra, và các con quỷ thì luôn chực chờ nếu tôi dám bước khỏi đó. Rõ ràng dù tôi có mê sảng thì tôi vẫn thấy nó đang cười…
Sau này, tôi mới biết nó chỉ là những tấm gương.
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Giả Tưởng
- Truyện Ngắn Tâm Lý Kinh Dị
- Chương 16: Ngẫu hứng