Tuy rằng lúc ấy cô hận Ôn Trạm đến mức mỗi lần nhắc tới phải nghiến răng nghiến lợi nhưng dù gì chuyện ấy cũng qua lâu rồi, Cố Thư Noãn cũng không muốn so đo nhiều quá. Quan trọng hơn cả đó là hiện giờ Ôn Trạm đang làm bác sĩ điều trị trực tiếp của cô, cái mạng nhỏ của cô đang ở trong tay anh ta nên nào có dám làm liều.
Cha mẹ của Cố Thư Noãn đều ở thành phố khác, sau khi hay tin Cố Thư Noãn bị thương, mẹ cô liền tất bật chạy đến đây chăm sóc cho đứa con gái này.
Lúc Ôn Trạm vào đến phòng thì thấy mẹ Cố vừa ngồi gọt táo vừa luôn miệng oán trách Cố Thư Noãn: “Tuy rằng mẹ giục con sớm kết hôn, nhưng cũng đâu có nói nếu không tìm được đối tượng thì mẹ sẽ bỏ mặc con. Bây giờ thì hay rồi, có cái chân cũng làm cho gãy luôn, để coi sau này ai thèm lấy con…”
Vốn dĩ Cố Thư Noãn đang định để cho mẹ tùy ý cằn nhằn nhưng Ôn Trạm lại đẩy cửa bước vào làm cho cô giật cả mình, vội vàng ngắt lời mẹ: “Mẹ à, mẹ nghĩ gì thế? Tại vì con đã tìm được đối tượng rồi nên mới đi giật hoa cưới đấy. Giờ thì hoa cũng đã giành được rồi, chuyện cưới xin sẽ sớm đến thôi.”
Ôn Trạm nghe thấy vậy thì con ngươi bỗng trầm xuống, nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm đi đến cạnh giường cô.
Mẹ Cố không biết chuyện trước kia Cố Thư Noãn và Ôn Trạm từng yêu nhau nên tất nhiên không quen biết Ôn Trạm. Nhưng bác sĩ chữa cho con gái mình là một cậu trai điển trai như vậy nên không khỏi có hơi lưu tâm.
Cố Thư Noãn liếc nhìn Ôn Trạm một cái sau đó không thèm để ý đến anh, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ tin con đi, thật sự là con có bạn trai rồi…”
Mẹ Cố còn chưa kịp trả lời thì Ôn Trạm đang đứng bên kia đã hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Cô Cố, tính ra thì cô cũng đã nằm viện mấy ngày trời rồi mà chỉ có hôm đầu tiên, được mỗi sếp cô là người khác phái đến đây thăm. Vậy xin hỏi, sếp cô là bạn trai cô đấy hả?”
“Chỉ tại bạn trai tôi bận công việc nên không đến thăm được thôi.” Cô giận dỗi phản bác lại anh một câu như vậy, sau đó nghĩ lại, không biết sao tự dưng mình lại nổi giận với anh nữa? Cố Thư Noãn hừ một tiếng, khó chịu quay sang hướng khác không thèm nhìn anh.
Một lát sau chờ Ôn Trạm rời khỏi, Cố Thư Noãn liền đánh điện thoại gọi cho một cậu đồng nghiệp cũng khá điển trai tên là Tần Vũ để nhờ cậu ấy đóng giả làm bạn trai của mình nhưng Tần Vũ lại không đồng ý.
“Tổng giám Cố, tuy rằng chị là lãnh đạo của em nhưng cũng không thể dĩ quyền mưu tư[2] được. Chị không muốn kết hôn thì đã đành, em đây lại còn trẻ như vậy, chị làm như vậy là hủy hoại sự trong sạch của em rồi đó…”
Cố Thư Noãn cắn răng nói: “Bớt nói lời vô nghĩa đi, chỉ cần cậu chịu đến đây chị liền giúp cậu theo đuổi cô bé lễ tân của công ty.”
[2] Dĩ quyền mưu tư - 以权谋私 dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi.
“Thành giao.”
Ngày hôm sau, sau khi tan ca thì Tần Vũ liền đến đây. Cũng không biết là hên hay xui mà gặp ngay Ôn Trạm ở trước cửa phòng bệnh, cậu ta cũng khá nhanh trí mà chào hỏi: “Anh là bác sĩ chữa trị cho Noãn Noãn đúng không? Chào anh, tôi là bạn trai cô ấy, tên Tần Vũ.”
Tần Vũ giang tay muốn bắt tay với Ôn Trạm nhưng anh chỉ liếc một cái rồi nói: “Bắt tay thì khỏi cần, mới làm phẫu thuật xong nên không muốn tay lại dính máu.”
Lời này Tần Vũ vừa nghe qua thì thấy bình thường nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy hơi sai sai.
Dính máu gì?
Dính máu ai cơ?
Cố Thư Noãn nhanh nhẹn hung hãn, đến bạn trai cũ của chị ấy cũng hung hãn như vậy ư?
Đột nhiên Tần Vũ có hơi hối hận tại sao mình lại vì cô bé lễ tân mà đặt bản thân vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này.
Ôn Trạm đến đây để làm kiểm tra định kỳ, mọi hôm cùng lắm chỉ mất vài phút nhưng không hiểu sao hôm nay anh nán lại lâu hơn hẳn. Cuối cùng thì dứt khoát kéo cái ghế sang ngồi, thật sự không hề cảm thấy bản thân là người ngoài.
Phòng bệnh chỉ có mỗi một cái ghế, Ôn Trạm ngồi rồi thì Tần Vũ đâu còn chỗ để ngồi. Thấy thế, Cố Thư Noãn liền vỗ vỗ mép giường.
“Tần Vũ, lại đây ngồi nè.”
Tần Vũ vừa định ngồi xuống thì đột nhiên Ôn Trạm lại đứng lên giữ chặt lấy cậu ta, sau đó mặc kệ cậu ta có phản kháng hay không, trực tiếp ấn người ngồi xuống ghế. Còn chính mình thì bày ra bộ dạng đường đường chính chính ngồi xuống mép giường cạnh Cố Thư Noãn.
Khóe miệng của Cố Thư Noãn và Tần Vũ không hẹn mà cùng lúc co giật.
Ôn Trạm cũng nhận thấy thái độ thù địch của Cố Thư Noãn nên khẽ nhướng mày nói: “Ghét tôi đến vậy cơ à? Tôi chỉ đơn thuần tò mò muốn biết xem rốt cuộc loại người nào quen với bạn gái tôi mà thôi?”
“Là bạn gái cũ.” Cố Thư Noãn sửa lại cho đúng.
Chuyện này Cố Thư Noãn đã sớm nói cho Tần Vũ biết qua điện thoại, lúc này thấy không khí trở nên khẩn trương liền nói: “À, hóa ra anh chính là bạn trai cũ của Noãn Noãn. Lúc trước Noãn Noãn có kể với tôi rằng cô ấy bị lão người yêu cũ không biết xấu hổ cắm sừng nên mới chia tay. Tôi còn tưởng….không ngờ anh lại còn trẻ như vậy đấy.”
Tần Vũ nhỏ hơn Cố Thư Noãn tận ba tuổi, mà Cố Thư Noãn lại nhỏ hơn Ôn Trạm một tuổi. Thế nên, Tần Vũ có kêu là “lão” cũng không có gì quá đáng.
Nhưng Ôn Trạm vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt bỗng trầm xuống.