Chương 62

6362.

Mặt của Cao Thúy Lan triệt để không thể nhịn thêm được nữa, chỉ vào mũi của Vân Khuynh chửi: “Con nha đầu này, mày đừng tưởng có trong tay mấy cái chứng cứ không ra gì đó thì ở đây làm càn, không xem ai ra gì. Tao nói cho mày biết, đừng có rượu mời không uống!”

Vân Khuynh một chút cũng không tức giận, ánh mắt yên tĩnh như nước, trào phúng nhìn qua Cao Thúy Lan, mặc cho Cao Thúy Lan giơ nanh múa vuốt như thế nào, cô cũng chỉ nhìn bà bằng thái độ vô cùng thư thái.

Cao Thúy Lan thấy mình không thể đả kích được Vân Khuynh, mặt của bà liền trương ra như đầu heo, cả người vặn vẹo, tức nhưng không thể phát tiết ra, khỏi nói cũng biết khó coi như thế nào.

“Mấy người thấy chưa? Đây chính là người mà mấy người muốn thuyết phục đó, y như cục đá dưới gầm cầu, vừa thúi vừa cứng! Muốn nó hủy bỏ đơn kiện ly hôn, không thể nào!”

“Cao Thúy Lan! Bà im miệng cho tôi!”

Lục Lợi Quần sắc mặt đen xì, Lục Bác Dương quát lên, trừng mắt đầy hung dữ nhìn Cao Thúy Lan.

Cao Thúy Lan cắn chặt răng, đè nén lửa giận của mình, không còn lên tiếng.

Lục Bác Dương đi về phía trước, định tìm ghế ngồi, nhưng ghế sôpha đều đã bị dọn đi, mấy cái ghế dựa để ăn cơm thì để dưới mặt bàn, nếu qua đó dời ghế sang đây ngồi thì có phần hơi khó coi.

Bất đắc dĩ, ông đành phải đứng ở trước mặt Vân Khuynh.

“Vân Khuynh à, hôm nay mọi người tới đây là muốn nói chuyện thương lượng với con thật tốt, con làm vậy có phải không phù hợp lắm không?”

“Ba biết thời gian qua giữa con, Thúy Lan, Văn Bân và Dương Liễu có xảy ra tranh chấp, Văn Bân có lỗi với cô, làm con thất vọng, con muốn ly hôn là lẽ đương nhiên, nhưng từ khi con tơi Lục gia, lão gia tử cũng đâu có bạc đãi con có phải không?”

“Con vừa gả vào, ba và lão gia tử đã không xem con như người ngoài, đem toàn bộ chuyện lớn nhỏ ở tổng công ty Vinh Thành giao cho con, đây là sự tín nhiệm lớn nhất dành cho con, cũng xem như sự khẳng định lớn nhất đối với con!”

“Con tính tình bướng bỉnh, mạnh mẽ, ba cũng biết, cũng mặc kệ người khác nói thế nào, thì con đem chuyện ly hôn lần này làm lớn tới như vậy, không chỉ làm mất mặt Lục gia, Vân gia mà còn làm ảnh hưởng thanh danh của con a.”

“Con gái, vẫn là nên nhẹ nhàng dịu dàng một chút, con cứ mạnh mẽ như vậy, sau này còn ai dám lại gần con?”

“Cuối cùng, mục đích của mấy người hôm nay tới đây chỉ có vậy?” Mặt của Vân Khuynh không có chút phản ứng gì, trong lòng cảm thấy có chút nực cười.

Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đúng là chưa hề bạc đãi qua cô, nhưng là tính toán lợi dụng cô, trước giờ chưa hề đối xử tốt với cô.

Thanh danh của cô? Cô căn bản cũng không để ý thanh danh của mình sẽ ra sao, huống hồ trong chuyện này cô không hề sai, mạnh mẽ một chút thì có sao! Cô vừa ưu tú, lại có tài sản hùng mạnh, ai không dám lại gần cô thì chỉ là do người đó xứng với cô thôi!

Không xứng với cô, vậy cô càng không nghĩ sẽ tới gần người đó!

Vả lại, sao Lục Bác Dương biết sẽ không ai dám lại gần cô? Chẳng phải có Hoắc Nhất Hàng hay sao?

Nghĩ đến Hoắc Nhất Hàng, nghĩ đến anh đang ở phòng đối diện, chăm chú quan sát mọi việc đang diễn ra, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía camera giám sát, mỉm cười.

Lục Văn Bân tiến vào, đứng phía sau Lục Lợi Quần, nhìn chằm chằm Vân Khuynh không rời mắt.

Trong buổi tiệc sinh nhật của lão gia tử, Vân Khuynh đem đến sự kinh diễm cho anh, bữa nay lại đem đến cảm giác nữ vương lười biếng.

Cô mặc quần áo bình thường ở nhà, ngồi ở trên ghế sôpha, bên cạnh vây quanh một đám người bảo vệ.

Cô giống nữ vương vậy, làm anh có cảm giác bọn họ tới đây như tìm cô báo cáo công việc......

Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái!

Anh phải biết, trước đây đã anh đã từng có thể muốn làm gì cô thì làm, nhưng bây giờ khoảng cách rõ ràng gần như vậy, nhưng anh không cách nào lại gần cô nữa.

“Vân Khuynh à, hôm nay mọi người tới đây không có ý gì khác, Văn Bân tự biết đã làm chuyện có lỗi với con nên đích thân tới tìm con nói lời xin lỗi, vợ chồng nào có chuyện thù dai, nếu con chịu tha thứ cho nó lần nữa, hôn nhân của hai đứa cũng không phải không thể cứu vãn, bọn con còn trẻ, khó tránh việc bị cám dỗ mà lầm đường lạc lối, cũng là chuyện thường thôi mà, nhưng hôn nhân không phải chuyện đùa, một khi đã làm sẽ không còn cơ hội hối hận nữa”

Lục Bác Dương biết thái độ của Vân Khuynh không tốt, nếu không phải giải quyết xích mích giữa Vân Khuynh với Văn Bân thì bây giờ ông cũng không phải đứng đây chịu sự khinh khi của hậu bối.

Căn bản, ông và lão gia tử đã đồng ý với cách nói của Lục Văn Bân và Cao Thúy Lan – Giữa Vân Khuynh và Lục gia đã có khoảng cách, giữ Vân Khuynh không bằng giữ Dương Liễu, nhưng sau chuyện ở quán rượu, ông biết Văn Bân cũng không phải một lòng một dạ với Dương Liễu, mà 60% cổ phần Vân gia đã hứa cho Dương Liễu, cuối cùng cũng chỉ đưa có 40%, đề phòng hậu họa.

Đến cùng cũng là vì Dương Liễu không phải con gái ruột của bọn họ.

Bỏ qua Vân Khuynh, lựa chọn Dương Liễu, cũng bởi vì muốn nhanh chóng tìm được số tiền lớn giúp Lục thị giải quyết khó khăn, sau khi giải quyết xong Dương Liễu còn giá trị gì nữa đâu?

Đã mất đi 40% cổ phần của Vân thị, còn có thể làm được gì? Vân Bính Hoa và Tô Tương cũng không phải người biết làm ăn, nắm trong tay 20% cổ phần, sau này dễ gì không mất đi, chẳng lẽ Lục gia phải nuôi 3 tên phế vật hay sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Vân Khuynh tốt hơn.

Nếu có thể, sao không tranh thủ chút?

Nghe Lục Bác Dương nói, Lục Lợi Quần cũng gật đầu nói: “Tuổi trẻ làm chút chuyện sai, chỉ cần không phải làm ra chuyện gì lớn hay phạm pháp thì có là gì, Vân Khuynh, Văn Bân có lỗi với con, con cũng không cần làm Lục gia mất hết mặt mũi như vậy, hai đứa liền làm lành với nhau đi, mai con chuyển về nhà lại, chức vụ ở công ty vẫn như cũ, ta cho con thêm 500 vạn tiền tiêu vặt.”

Lục Lợi Quần chưa nói xong, Cao Thúy Lan đã la lên: “Ba, ông xã! Hai người đang nói gì vậy? Cái gì mà làm lành? Chuyện này còn có thể làm lành hay sao? Sao nói hôm nay tới bắt con nha đầu này hủy bỏ đơn kiện ly hôn mà? Sao lại biến thành đón nó về nhà rồi?”

“Con không đồng ý! Con kiên quyết không đồng ý để con trai con ở bên cạnh con tiện nhân này, con không đồng ý ở chung một nhà với nó, càng không thể cho nó tiền!”

Cao Thúy Lan đang cực kỳ kích động.

“Mẹ! Mẹ nói chuyện có thể…..đừng khó nghe như vậy không.” Lục Văn Bân nhịn không được, lên tiếng nói Cao Thúy Lan.

Anh không muốn tiếp tục làm vợ chồng với Vân Khuynh, dù sao phân lượng của Dương Liễu trong lòng anh cũng lớn hơn, nhưng anh cũng không muốn triệt để không còn quan hệ gì với Vân Khuynh, dù gì anh cũng chưa được thưởng thức Vân Khuynh qua mà!

Miếng thịt chưa cho được vào miệng luôn làm người ta cảm thấy sẽ có mùi vị rất ngon......

Lục Bác Dương cũng trừng mắt liếc Cao Thúy Lan: “Bà không nói gì không ai nói bà câm đâu!”

“Xin lỗi?” Vân Khuynh khẽ nhếch môi, nhìn Lục Văn Bân: “Anh muốn xin lỗi tôi?”

Lục Văn Bân hơi khựng lại, quay qua nhìn Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, gật đầu: “Phải, anh xin lỗi vì đã không sớm nói với em chuyện của Dương Liễu.”

“A, chỉ là không nói sớm.” Vân Khuynh lãnh đạm nói: “Chỉ là, cho dù anh có nói sớm với tôi, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu, anh không chỉ lừa gạt tôi kết hôn với anh, còn lén sau khi kết hôn ra ngoài quan hệ với người khác.”

“Cao phu nhân nói không sai a, loại chuyện này, không có cách nào làm lành được!”

“Chỉ là, tôi còn muốn hỏi Lục lão gia tử cùng Lục tổng một câu, mấy người muốn tôi và Lục Văn Bân tiếp tục làm vợ chồng, vậy Dương Liễu đã sinh con cho anh ta thì sao? Không lẽ để cô ta làʍ t̠ìиɦ nhân? Không lẽ để con của cô ta làm con hoang?”

“Tôi đương nhiên sẽ không để con tôi mang tiếng là con hoang!” Lục Văn Bân lập tức lên tiếng: “Tôi cũng sẽ không để Dương Liễu mang tiếng làʍ t̠ìиɦ nhân, tôi đã hứa sẽ cưới cô ấy rồi, tôi công nhận là sau khi cô gả cho tôi, phải vất vả làm việc ở Lục thị, đúng là……vất vả cho cô!”

“Nhưng tôi với Liễu nhi quen biết nhau trước, tình cảm trước giờ cũng rất tốt, nếu cô hiểu chuyện, hủy bỏ đơn kiện ở tòa án, tôi có thể giúp cô năn nỉ nhạc phụ nhạc mẫu cho cô về Vân gia!”

“Đương nhiên, nếu như cô không muốn trở về Vân gia, tôi sẽ ở bên ngoài mua cho cô một căn biệt thự, đối xử với cô thật tốt, nếu cô muốn có con, tôi cũng có thể cho cô……”

“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.” Vân Khuynh nheo mắt lại, lạnh lùng châm chọc: “Anh đây là thừa nhận đã lừa tôi gả cho anh, trong lúc đang kết hôn với tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ, đã vậy còn định sau khi ly hôn kêu tôi làm nhân tình của anh, rồi rước người đã làm nhân tình về làm vợ? Anh coi tôi giống như nữ phục vụ trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh hay sao?”

Camera giám sát đã quay lại hết thảy mọi chuyện cũng như mọi câu nói xảy ra trong căn phòng này, Lục Văn Bân nói những câu này chỉ là giúp cô có thêm chứng cứ mà thôi!

“Cô……Vân Khuynh! Cô đừng có nói chuyện quá đáng! Tôi đây là lo lắng cho cô đó!” Lục Văn Bân giận dữ: “Cô đừng tưởng thứ hàng second hand đã qua tay tôi như cô còn có thể tìm được tình yêu đích thực!”

Vân Khuynh bật cười, dùng lại cách nói của Lục Văn Bân để nói anh: “Anh tưởng loại hàng bẩn thỉu đã qua tay hai người đàn bà như anh Vân Khuynh tôi còn thèm đυ.ng vào hay sao?”

“Ây dô!” Cao Thúy Lan lại chỉ vào mặt Vân Khuynh chửi: “Mọi người nghe nó nói gì rồi chứ! Vân Khuynh này đúng là không biết nể mặt. Đừng tưởng rộng lượng tha thứ nói chuyện với nó là có thể thuyết phục được nó!”

Lục Bác Dương mặt đen xì, nói: “Vân Khuynh, cô đâu phải không biết hạng mục đầu tư ở nước ngoài của Lục thị rất nhanh sẽ có lời, tới lúc đó Lục thị sẽ là công ty nổi tiếng khắp thế giới, mà thế giới này, có tiền là có mọi thứ! Giờ cô cứ kiên quyết chống đối chúng tôi, sau này e là phải hối hận đó!”

Lục Văn Bân cũng nói: “Đúng vậy, Vân Khuynh! Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chờ đến lúc Lục thị phát đạt, cô muốn quay về bên cạnh tôi tôi cũng không cho cô cơ hội nữa đâu!”

“Mấy người yên tâm, gả vào Lục gia là sai lầm lớn nhất trong đời tôi, may mắn thay, tôi chỉ là làm công miễn phí cho mấy người có nửa năm, mà thời gian là vật ngoài thân, bản thân tôi cũng không có thất thoát gì……” Vân Khuynh nói: “Cũng phải cảm ơn Lục Văn Bân luôn giữ tấm lòng sắt son với Dương Liễu nên tôi mới có thể giữ mình trong sạch mà rời khỏi Lục gia.”

“Mấy người có thể yên tâm, sau khi ly hôn với Lục Văn Bân, mặc kệ Lục gia mấy người sau này giàu có hay nghèo khó, Vân Khuynh tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái.” Nhìn nhiều, chỉ sợ cô sẽ ói ra mất.