"Ồ, đúng là tình yêu còn sắt đá hơn thép. Nhưng tôi nói cho các người nghe, hôm nay các người không ai được thoát khỏi nơi đây!" Ngô Mỹ Lệ mặt đầy sự đố kỵ nói: "đợi sau khi các người chết rồi tôi sẽ cho chôn cùng nhau! Thấy không, tôi là một người quá tốt rồi đấy!"
Cô ta đi về hướng Tống Tây Hoa, lại thêm một dao đâm vào bụng Tống Tây Hoa, sau đó nói với đám côn đồ rằng: "hãy trói anh ta luôn đi!"
Đám côn đồ làm theo yêu cầu, đem Tống Tây Hoa trói cho thật chặt trước mặt Tống Nhan.
Ngô Mỹ Lệ lại đi qua bên đó, kê con dao đầy máu lên mặt của Tống Tây Hoa: "Tống Tiên Sinh, lúc trước tôi trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng của ngươi, nghĩ rằng nếu được ngươi để ý đến tôi, thì tôi sẽ có thêm một cơ hội gã vào hào môn, nhưng mà tại sao ngươi lại đối xử vô tình với tôi như thế? Quăng cục tiền ra, là muốn đoạn tuyệt với tôi à?"
"Ngươi đã cho tôi chứng kiến được cuộc sống vinh hoa phú quý của hào môn, nhưng lại chỉ cho tôi đứng bên ngoài cửa ngắm nhìn, vĩnh viễn không cho tôi được chạm vào những thứ trong nhà, ngươi có biết làm như vậy rất tàn nhẫn không?"
Tôi đã từng nghe người ta nói, chuyện phạm tội này, không được trách chỉ riêng kẻ phạm tội, không khoe tiền sẽ không dụ được trộm, không khoe sự phú quý sẽ không dẫn dụ được sự đố kỵ, ngươi có biết rằng một khi ngươi ngồi yên tĩnh bên cạnh, không chút cảm xúc chỉ nhìn chằm vào tôi diễn xuất, mặc kệ tôi rên rỉ, lúc trên giường, tôi đã thật sự rất ghanh tị với Tống Nhan biết không?
Chả phải là ngươi không yêu cô ta, vậy bức thâm tình này là như thế nào đây? Phần tình cảm của Ngô Mỹ Lệ tôi chỉ là liều thuốc điều tiết bổ sung gia tăng vào tình cảm của hai vợ chồng các người thôi?
Nhưng cái đáng hận nhất là, ngươi đã lợi dụng tôi đối phó Tống Nhan nhưng mà lại trở tay khiến tôi phải ngồi trong nhà giam kia, ngươi thật sự rất độc ác đấy!"
"Nhưng mà bây giờ, ngươi và Tống Nhan cuối cùng cũng rơi vào tay tôi rồi đấy thôi?"
"Tôi nói ngươi nghe, tôi đợi ngày này, đợi trong thời gian rất lâu rồi, bây giờ tôi dùng tiền, hi hi, hồi xưa anh cho tôi, tôi theo dõi hai người, sách hoạch lúc thích hợp nhất bắt cóc Tống Nhan, sau đó dụ anh đến, cùng tiễn đưa hai người xuống suối vàng!"
"vừa mới nghe tin Tống Nhan vừa mới bị đám côn đồ luân, bạo cảm thấy rất đau lòng đúng không? Hahaha, đó không phải là thật đâu, nhưng mà, nhanh chóng sẽ trở thành sự thật thôi!"
Vừa mới nói xong, Ngô Mỹ Lệ hảo bất lưu tình đâm vào bụng Tống Tây Hoa vài nhát thật mạnh, những tia máu bắn ra như mở vòi nước vậy, từ người Tống Tây Hoa chảy ào xuống đất.
Ngô Mỹ Lệ lại vô cùng điên tiết nói: "Tống Tây Hoa, tôi muốn nhìn thấy máu ngươi không ngừng chảy, và cũng muốn ngươi tận mắt chứng kiến người phụ nữ ngươi yêu thương nhất bị người đàn ông khác cưỡng bức, để cho máu trên người ngươi hòa quyện với dòng máu trong tim cùng chảy đến cạn khô!"
Nói rồi, cô ta quay đầu đi, nói với đám côn đồ: "còn đứng ngây người bên đó làm gì, chả lẽ lại muốn tôi dạy các người làm sao hãm phụ nữ à?"
Những người côn đồ này chỉ là vì tiền mà phục tùng Ngô Mỹ Lệ, nhìn thấy cảnh tượng vậy có chút khiếp sợ, bọn họ chỉ là vì tiền, chứ không nghĩ sẽ làm hại tính mạng người khác.
"Ngô Mỹ Lệ, cô không phải thật muốn giết chết hai người này chứ?"
"Chúng ta đã sớm nói rồi mà, không giết người, giết người thì sẽ đền mạng, cô đừng hại chúng tôi."
"Đúng! Giết người là đền mạng! Tôi nói cho các người biết, tôi là người có tiếng tăm ở Vinh Thành này, giết tôi rồi, cho dù đến chân trời góc biển các người cũng chạy không thoát!" Tống Tây Hoa nhìn thấy sự hy vọng, bèn nhanh chóng buông miệng khuyên những tên côn đồ: "nhưng nếu các người giúp tôi bắt giữ Ngô Mỹ Lệ, tôi sẽ có thể cho các ngươi mỗi người 100 triệu, vả lại cho máy bay riêng đưa các người ra nước ngoài, đảm bảo nửa đời còn lại của các ngươi sẽ trải qua cuộc sống sung sướng vui vẻ!"
"Việc này......" những tên côn đồ do dự.
Ngô Mỹ Lệ thấy tình hình vậy, mắng lên một câu: "Ngu đần!"
Cô ta bỗng nhiên moi ra một khẩu súng mua từ chợ đen: "nhanh! Hãy hãm Tống Nhan cho ta, ai dám không nghe lời tôi, tôi sẽ lấy mạng người đó!"
"Con......mụ xấu xí này bị khùng điên rồi à? Cô còn dám giấu cả súng à?" những tên côn đồ giật bắn mình.
"Súng gì chứ, theo tôi thấy chỉ là hù dọa người khác thôi," một tên to gan bước lên phía trước: "tôi thấy sự sắp xếp của Tống Tiên Sinh rất được đấy, chúng ta theo con mụ xấu xí này có lợi gì chứ, chúng......"
Lời nói của tên đó vừa nói xong, Ngô Mỹ Lệ đã bắt đầu bóp cò, "đùng" một tiếng, viên đạn đi xuyên qua não của tên đó, cơ thể vừa mới đứng sừng sững ngay đó tức khắc ngã quỵ xuống đất.
"Nhị đệ!" những tên khác nhìn thấy tình huống như vậy, trợn to mắt nhìn.
"Mụ xấu xí đáng chết này, dám giết chết nhị đệ tôi, địt cái tổ tông mụ rồi!" tên thứ ba thì cầm lấy cây đao liền xông vào Ngô Mỹ Lệ, la hét lớn: "cùng nhào vô, giết chết mụ xấu xí này đi!"
"Đừng qua đây, nếu không tôi sẽ bắn chết các người đấy." Ngô Mỹ Lệ chốc lát bị hoảng hốt.
Cô ta hiển nhiên không ngờ rằng, những tên côn đồ này dám phản lại đối phó mình.
Nhưng côn đồ họ không còn nghe lời cô ta nữa rồi, đều đang lục tìm thanh đao bước qua, cô ta liên tục lùi bước về sau, nắm chặt lấy khẩu súng trên tay "đùng đùng đùng" bóp cò.
Côn đồ hết tên này đến tên khác đổ quỵ xuống đất
Khi cô ta định bắn luôn tên cuối cùng, thì đúng lúc tên này vừa cầm cây đao xông chạy đến chém mạnh vào phần cổ của cô.
"Đùng" một tiếng, côn đồ ngã quỵ, giữa cổ của cô cũng bị chém đứt động mạch chủ, máu chảy như trút nước.
Khẩu súng trên tay rớt xuống đất, cô ta hoảng loạn ôm chặt cổ mình, quay người qua, cười vô cùng khủng khiếp: "đừng đắc ý, các người đừng có đắc ý, tôi chết rồi, Tống Tây Hoa cũng không sống nổi......"
"Đùng" một tiếng, cả người Ngô Mỹ Lệ đổ nhào xuống đất, co quắp lại một hồi, và chết.
"Tây Hoa tiên sinh, Tây Hoa, Tây Hoa anh sao rồi?" Tống Nhan vội vàng xem Tống Tây Hoa, máu trên người anh ta đã nhuộm đỏ hết quần áo trên người anh ta.
Tống Tây Hoa cố gắng lận da mắt lên nhìn, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt anh trở nên xanh xao trắng bệt, trông giống như chỉ cần nhắm mắt lại là vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được, anh ta cắn răng nói: "Nhan Nhan, em đừng lo lắng, anh......anh không sao, bọn họ đều chết cả rồi, không còn ai hại được em nữa, đợi thêm tí, thư kí phát hiện anh biến mất rồi, sẽ đi tìm, em chịu khó nhịn tí, và đợi tí nữa, anh......anh buồn ngủ, anh ngủ tí trước, em hãy đợi anh, khi anh tỉnh dậy có rất nhiều điều muốn nói với em."
Vừa nghe nói anh muốn ngủ, trong lòng Tống Nhan vô cùng sợ hãi, cô ta hô hoán đến khàn giọng: "đừng, đừng ngủ, có chuyện gì thì anh bây giờ cứ nói, nếu mà anh ngủ rồi, thì em sẽ không còn nghe được những gì anh muốn nói nữa rồi."
Nghe Tống Nhan nói vậy, Tống Tây Hoa như được đánh bừng tỉnh lấy lại tinh thần: "em đừng sợ, anh thật sự chỉ là buồn ngủ thôi, muốn ngủ, ngủ rồi sẽ tỉnh dậy thôi."
Nói xong, da mắt của anh ta không còn sức để căng ra nữa, dần dần nhắm nghiền lại.
"Không......em không muốn anh ngủ, em sợ, anh đừng ngủ nữa......" Tống Nhan không ngừng hô hoán lên.
Nhưng Tống Tây Hoa dường như không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Lúc này, bên ngoài cửa vọng lại tiếng hú còi inh ỏi của xe cảnh sát, Cố Lạp dẫn theo hai cảnh sát, xông vào.
"Cố Lạp?" Tống Nhan nhận ra người quen, tuyệt vọng mà la lớn: "mau cứu lấy anh ta, nhanh giúp tôi cứu anh ta, nếu anh ta chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa......"
Sau ba tháng, trong bệnh viện.
Tống Nhan xách hộp giữ nhiệt đi ngang qua hành lang, bác sĩ và y tá đều nhận ra là cô, không ngừng chào hỏi cô ta: "Tống Phu Nhân đến rồi."
"Ừm" Tống Nhan gật đầu, nét mặt mang theo nụ cười nhẹ nhõm.
"Tống Tiên Sinh và Tống Hy thêm vài ngày nữa có thể xuất viện rồi?"
"Đúng thế, làm phiền mọi người trong thời gian này đã giúp đỡ chăm sóc chồng và con tôi, cám ơn mọi người nhiều."
Ba tháng trước, lúc Tống Tây Hoa bị đưa vào bệnh viện, toàn thân đầy máu, kích điện rất nhiều lần cũng không phản ứng gì, là bác sĩ Tưởng đã đưa Tiểu Hy vừa mới thức tỉnh đến đây, cô và con không ngừng hô hoán, mới khiến Tống Tây Hoa có ý sinh tồn.
Sau hai mươi bốn tiếng, anh ta tỉnh dậy, vẫn luôn ở trong bệnh viện tịnh dưỡng.
Giường bệnh của Tiểu Hy cũng dời qua, hai cha con cùng ở chung bệnh viện, Tống Nhan cũng thường về nhà làm một số món ăn dinh dưỡng, đem vào bệnh viện.
Trải qua bao nhiêu chuyện, cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đều quan trọng, cả nhà được ở bên nhau, thế nào yêu thế nào hận, đều để cho nó qua hết.
Đi vào bệnh viện, Tiểu Hy nhanh chóng vui vẻ chạy qua: "mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ đến rồi, mẹ đem món gì ngon cho con ăn thế?"
Thằng nhóc nhận lấy cái hộp giữ nhiệt, nhìn thấy bên trong có thịt, bàn tay nhỏ nhanh chóng chọt tay vào, Tống Nhan thấy vậy, vội vàng đánh nhẹ vào bàn tay của thằng nhóc một cái: "bác sĩ nói rồi, con vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà, không được ăn đồ dầu và béo nhiều quá."
Thằng nhóc bỗng chốc mặt mày biến sắc không vui: "vậy tại sao Lão Tống lại ăn được thế?"
Thằng nhóc ma lanh, ông ta là Tiểu Tống, Tống Tây Hoa đã được biến thành Lão Tống từ miệng của cậu bé tự khi nào nhỉ.
"Lão Tống gì, thật không lễ phép," Tống Nhan cố ý trở mặt lại nói: "ba của con đã bị thương ở xương đầu, đương nhiên là phải bồi bổ tí rồi."
"Hừ! Mẹ thật là thiên vị," Tiểu Hy biểu môi: "cha Cố Lạp nói không sai, mẹ mà có Tống Tiên Sinh rồi sẽ ngược đãi con, đợi con khỏe rồi, con sẽ bay đi nước ngoài tìm cha Cố Lạp, không cần phải làm cây đèn giao thông cản trở hai người nữa."
Một tháng trước, Cố Lạp bàn giao lại công ty trong nước cho Tống Nhan quản lý, tự mình về nước ngoài, đồng thời, nhận Tiểu Hy làm con trai nuôi, và gửi lời chúc phúc của mình.
Đối với Cố Lạp, con tim Tống Nhan vừa cảm thấy cảm kích và áy náy, nhưng mà chuyện tình cảm, chung quy cũng không thể miễn cưỡng, cô ta chỉ hy vọng Cố Lạp sớm tìm thấy được tình yêu đích thực thuộc về mình.