Hoắc Nhất Hàng là nhân vật mới nổi ở Vinh Thành, con người anh rất khiêm tốn, chưa từng xuất hiện trong tin tức trên TV, càng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, cho nên Vân Khuynh chưa từng gặp qua anh.
Nhưng, Vân Khuynh biết Hoắc Nhất Hàng là theo họ mẹ Hoắc Thành Quân, ba anh Lục Kiến Phong và Hoắc gia lão gia tử Lục Lợi Quần là anh em ruột, chỉ là sau này, Lục Kiến Phong bởi vì tai nạn xe mà qua đời, Hoắc Thành Quân mang theo con trai nhỏ đi nước ngoài, chuyến đi này, chính là hai mươi năm.
Năm năm trước, Hoắc Nhất Hàng trở lại Vinh Thành, lại không biết sao, với mối quan hệ của Lục gia không tốt đẹp gì.
Lục lão gia tử mong chờ qua rất nhiều lần, nhưng anh một lần cũng chưa bước vào cửa của Lục gia.
Nhưng tập đoàn Hoắc thị mà anh sáng lập ra lại có gốc rễ vững vàng ở Vinh Thành, và ngày càng lớn mạnh.
Cũng chính bởi vì tầng quan hệ này, Vân Khuynh mới đến tìm Hoắc Nhất Hàng, hi vọng anh có thể xem xét về mối quan hệ thân thích với Lục gia, ra tay trợ giúp, cứu Lục thị lần này.
Nhưng hợp tác chưa thành công, ngược lại sự trong sạch của mình bị Hoắc Nhất Hàng cưỡng bức lấy đi!
Đây coi như là, người làm chú, ngủ với vợ của cháu mình?
Cảm giác nhục nhã cùng bi phẫn bao phủ trong lòng cô càng càng nhiều hơn!
Thân thể cô khẽ run, trong mắt ngập cảm xúc không thể tin: “ Anh lại là Hoắc Nhất Hàng? Sao anh lại có thể là Hoắc Nhất Hàng chứ?”
“Tại sao tôi lại không thể là Hoắc Nhất Hàng? Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng thâm thúy đi mấy phần, khóe miệng bỗng nhiên câu lên một nụ cười tà mị: “Khuynh Khuynh, xem ra cô đã biết quan hệ giữa tôi với Lục gia rồi!”
“Có phải cô cảm thấy, làm, tình với tôi, lσạи ɭυâи không?”
Không đợi Vân Khuynh trả lời, Hoắc Nhất Hàng lại nói tiếp: “Thật ra cô không cần có gánh nặng gì trong lòng, dù sao thì, đây cũng không phải là cô tình nguyện, là tôi ép buộc cô, có phải không?”
“Hơn nữa, chúng ta vừa rồi chẳng phải rất hợp sao? Hay là...... Cô không đủ thoải mái? Vậy chúng ta cần làm thêm lần nữa không?”
Anh nói, thật đúng là nghiêng người về phía Vân Khuynh, ánh mắt nóng bỏng du ngoạn qua lại trên ** không mảnh vải che thân.
“Anh......” Vân Khuynh trừng lớn mắt, vội vàng chìm cơ thể mình dưới nước, thêm vào đó dùng hai tay che lại chỗ tư mật của mình, hung tợn nói: “Hoắc Nhất Hàng! Anh vậy mà lại có suy nghĩ xấu xa như thế!”
“Anh hèn hạ, vô sỉ, biếи ŧɦái!”
“Thiết nghĩ quan hệ giữa anh với Lục gia luôn không tốt, cũng là bởi vì nhân phẩm của anh quá kém! Tôi lại còn muốn hợp tác với người như anh! Tôi thật sự là mắt bị mù rồi......”
“Vân Khuynh! Có một số việc, không thể nghĩ đương nhiên!” Hoắc Nhất Hàng nhàn nhạt nói.
Vân Khuynh mắng anh, anh cũng không có giận, ngược lại rất quan tâm lấy khăn tới cho Vân Khuynh, còn nói: “Cô quả thực mắt bị mù, nhưng không phải là với tôi, với người nào, cô hẳn là rất nhanh sẽ biết.
“Cô ngâm trước đi, tôi đi mua một bộ quần áo về cho cô.”
Nói xong, Hoắc Nhất Hàng liền đứng dậy đi ra.
Nửa tiếng sau, anh trở về, trong tay quả nhiên có thêm một bộ quần áo nữ.
Vân Khuynh không thể không mặc.
Bởi vì, quần áo ban đầu của cô đã bị Hoắc Nhất Hàng xé đến không thể mặc nữa.
Quần áo đúng là một bộ, ngay cả nội y cũng có, hơn nữa, số đo còn vừa vặn thích hợp!
Lúc Vân Khuynh mặc, gương mặt hơi có chút phiếm hồng.
Sao anh ta biết số đo của cô?
Hơn nữa, ngay cả chồng của cô Lục Văn Bân cũng chưa vì cô chuẩn bị qua quần áo mặc......
“Cần tôi đưa cô về không?”
Khi Vân Khuynh bước ra khỏi phòng tắm, Hoắc Nhất Hàng đã ngồi trên ghế sô pha lại nói một câu như thế.
“Không cần!” Vân Khuynh lạnh lùng cự tuyệt, xoay người rời đi.
“Không muốn hợp tác với tôi?”
“Không muốn!” Hiện tại cô chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi anh ta!
Vân Khuynh vội vã rời khỏi lại không nhìn thấy, Hoắc Nhất Hàng nhìn vào bóng lưng đi xa của cô, nhếch miệng cười vô cùng tà mị!
Không ngờ tới, Lục Văn Bân lại còn có thể có phúc phận như thế?
Nhưng Hoắc Nhất Hàng anh đã trở lại Vinh Thành, mọi sự tốt đẹp, người Lục gia, không xứng được hưởng nữa!
Vân Khuynh? Ưm, người phụ nữ này, anh thích!