Năm phút sau, giường được y tá đẩy ra, một người nằm trên đó, trên mặt che tấm vải trắng.
Vân Khuynh vươn tay, run rẩy mở một góc của tấm vải trắng ra, lộ ra khuôn mặt không bình thản của bà cụ.
“ Bà nội!” Cô bổ trên di thể của bà cụ, khóc khàn cả giọng: “Bà không phải nói...... Chỉ cần có bà, ai cũng không dám ức hϊếp cháu sao? Thế nhưng sao bà...... sao lại nhẫn tâm bỏ rơi cháu chứ?
Bà nội, bà là người thân thật sự duy nhất của cháu..........................trên thế giới này! Sao bà lại...... lại đi rồi!”
Hoắc Nhất Hàng đứng cách đó mười bước hơn, mày nhăn lại.
Tiếng khóc đau như cắt kia giống như có một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy tim anh vậy.
Cái đau đớn giấu kín trong ký ức của anh, lại bị lật ra cực kỳ rõ ràng...... Năm đó, ba anh qua đời, mẹ anh cũng đau thương như thế, bất lực như thế......
Còn Vân Bính Hoa và Tô Tương sau khi sắp xếp xong Dương Liễu mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy một màn này, một bước cũng không dám tiến về phía trước.
Bọn họ cũng không ngờ tới, Dương Liễu “lôi kéo” với bà lại thật sự dẫn đến cái chết của bà!
Nhất là, lúc nghe được lời của Vân Khuynh, bà là người thân duy nhất của cô, tim của họ như bị một con dao trắng trợn đâm vào một cái lỗ, gió lạnh vù vù rót vào trong đó, toàn bộ thân nhiệt đều trở lạnh......
Trên mặt Lục Văn Bân chạy theo sau đến cũng hiện lên cảm xúc phức tạp.
Có bối rối, dù sao cũng xảy ra án mạng, nếu như không xử lý tốt, còn có thể sẽ rước phiền phức vào người!
Cũng có vui, mụ già này chết, cuối cùng cũng không ai phản đối anh và Vân Khuynh ly hôn, và kết hôn với Dương Liễu.
Còn có lo âu và bực bội, Vân gia có người chết, tang lễ cái gì đó nên có chắc chắn là phải làm, vậy hôn lễ của anh và Dương Liễu sẽ phải trì hoãn, tang lễ trước hôn lễ, nghĩ sao cũng thấy xui!
Vả lại, với sự thấu hiểu của anh đối với Vân Khuynh, người phụ nữ này không hề giống như sẽ nói láo, tại sao cô ta một mực khẳng định nhìn thấy Dương Liễu đẩy mụ già này xuống lầu chứ?
Lục Văn Bân nghĩ thế, ngẩng đầu, lại trông thấy người đàn ông đứng trước anh và Vân Bính Hoa, Tô Tương đi về phía trước mấy bước, đứng phía sau Vân Khuynh, ngẩng đầu, vỗ nhẹ trên vai cô hai cái.
Anh hơi nghiêng người chút, Lục Văn Bân cũng thấy rõ được mặt hắn.
Lại là ——
“Chú......chú út?”
Hoắc Nhất Hàng sao lại ở đây?
Chú quen biết Vân Khuynh sao?
“Mẹ!” Vân Bính Hoa cuối cùng cũng bước lên phía trước, trong mắt cũng có chút nước mắt.
Người chết, suy cho cùng là mẹ ruột của ông đó!
Ông vẫn còn có chút không thể tin, không muốn tin mẹ cứ như vậy không còn nữa, cho nên, theo bản năng vươn tay, muốn thử xem bà còn thở hay không.
Vân Khuynh bất chợt giơ bàn tay lên, “bộp” một tiếng đánh vào mu bàn tay của Vân Bính Hoa.
“Thu lại bàn tay bẩn thỉu của ông đi! Đừng đυ.ng vào bà nội tôi!”
Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt từng dịu dàng tràn đầy nỗi hận lạnh lẽo, khóe miệng cũng mang đầy sự mỉa mai: “Mới từ chỗ Dương Liễu tới sao? Cô ta sao rồi? Chết chưa?”
“Vân Khuynh, con nói gì kì vậy? Em của con động thai khí, con không đi xem nó, còn ở đây nguyền rủa nó?” Vân Bính Hoa rụt tay về, trên mặt không nhịn được, lại dạy dỗ Vân Khuynh một câu.
“Thì ra chỉ là động thai khí,” Vân Khuynh cười, cắn răng nghiến lợi cười một cách mỉa mai: “Nhưng bà nội tôi mất rồi! Mất rồi! Một tiểu tam phá hoại hôn nhân của tôi, mang thai đứa con hoang, cũng đáng được tất cả các người chạy tới quan tâm chăm sóc, vậy còn bà nội tôi thì sao? Các người từng quan tâm tới sống chết của bà chưa?”
“Không! Hiện tại đã không cần các người quan tâm nữa, bởi vì bà đã là một người “chết” rồi!
“Ba, mẹ, tôi gọi hai người một tiếng ba mẹ cuối cùng, hai người biết chết là ý gì không? Chính là trong sinh mạng của c, sẽ không còn có người này tồn tại! Bà bây giờ là một cỗ thi thể, rất nhanh sẽ biến thành một đống tro cốt.”
“Nhưng tôi nghĩ tôi nên chúc mừng hai người, nhiều năm như thế, tôi và bà nội đã gây ra nhiều phiền phức thế cho các người, khiến hai người không thể vui vẻ đi nuôi con của người khác, khiến hai người không thể toàn tâm toàn ý đem thứ tốt nhất trên đời này đều cho người khác, khiến các ngươi không thể lấy mỗi một đồng mỗi một xu của Vân gia đi nuôi dưỡng người khác, khiến hai người không thể......”
“Bỏ đi, còn có gì để nói nữa chứ, người như hai người, người mà cho tới bây giờ cũng chỉ hiểu được quan tâm đến tình cảm của bản thân, nói cái gì mà tình yêu vĩ đại, nói cái gì có ơn tất báo, bất quá là giẫm lên nỗi đau của những người như chúng tôi mà đi thêu dệt nên sự vui vẻ mà các ngươi tự cho là đúng mà thôi.”
“Vậy thì, từ giờ khắc này bắt đầu, lão phu nhân của Vân gia cuối cùng không còn nữa, Vân gia đại tiểu thư cũng sẽ không còn, các người tiếp tục đi thiên vị cái con Dương Liễu kia đi, tôi chúc các người mẫu từ nữ hiếu, già có chỗ theo, cả đời không hối hận!”
“Nhưng mà, tôi còn muốn nói cho hai người biết, tôi vẫn sẽ về Vân gia, cho dù trong ngôi nhà lạnh lẽo, đã không còn người thân của tôi, nhưng thứ thuộc về tôi và bà nội, tôi nhất định sẽ lấy về! Hung thủ gϊếŧ chết bà nội, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt cô ta trả giá đắt!”
Từ chờ mong đến tuyệt vọng, không cần quá nhiều thời gian, đem tình yêu đang dâng trào biến thành nỗi hận khắc cốt, càng không cần quá nhiều chuyện để tạo ra nó.
Một cuộc phản bội, sự thiên vị ích kỉ cùng một mạng người, đủ rồi!
Tim Vân Khuynh đã đau đến tê kiệt, lạnh đến không có một tia ấm áp.
Cô thậm chí, không muốn nói thêm một chữ nào với Vân Bính Hoa bọn họ nữa.
Cô cúi người, đưa tay kéo tấm vải trắng lên, nhẹ nhàng phủ lên mặt bà cụ, sau đó, đẩy chiếc giường đi đến nhà xác.
Lúc đi ngang qua người Tô Tương, Tô Tương yếu ớt gọi cô một tiếng: “Khuynh Nhi......”
Cuối cùng, không còn là “Vân Khuynh” lạnh lẽo cứng rắn nữa, nhưng Vân Khuynh cũng đã không chờ mong nữa, một chút cũng không......
Trong bệnh viện, vốn nhiều người, sớm đã tụ tập một số người xem náo nhiệt.
Những người này chỉ trích Vân Bính Hoa, Tô Tương bọn người, bàn tán ầm ĩ.
A nói: “Chưa thấy qua người vô lương tâm và bất hiếu như họ, mẹ ruột của mình cũng mất rồi, còn chạy tới đây chăm sóc con hoang của người khác! Chả trách con gái ruột của họ lại hận họ như thế!”
B hỏi lại: “Sao ngươi biết người mà bọn họ chăm sóc là con hoang của người khác?”
A trả lời: “Không phải cô bé kia nói sao?”
B lắc đầu, lại phân tích tiếp: “Tôi thấy chưa chắc! Nói không chừng, đứa con hoang kia chính con riêng bên ngoài của người nam hoặc người nữ, nếu không, một chút quan hệ máu mủ cũng không có, lại vì con của người khác khi dễ mẹ mình và con gái mình, bọn họ ngu sao?”
C nói: “Mặc kệ là vì cái gì, mẹ ruột của mình và con gái ruột của mình cũng mặc kệ, loại người này, không xứng làm người! Sớm muộn cũng có báo ứng!”
Quần chúng phụ họa: “Không sai, thứ lòng lang dạ sói này, sẽ không có kết cục tốt......”
Tô Tương là người da mặt mỏng, nghe được những lời bàn tán này, cơ thể không ngừng run rẩy, trong lòng hối hận.
Con gái ruột của mình nói những lời này là có ý gì? Dự định từ đây về sau cũng sẽ không nhận cô nữa sao?
Không!
Cô đột nhiên vọt tới trước mặt Vân Bính Hoa, bắt lấy tay ông, không ngừng nói: “Bính Hoa, chúng ta có phải thật sự đã sai không? Chúng ta có phải thật sự đã bạc đãi Vân Khuynh không? Ông mau đi nói với Vân Khuynh, chúng ta là ba mẹ ruột của nó, sao có thể sẽ không yêu nó chứ? Nó sao có thể không về nhà nữa chứ?”
“Thế nhưng......Tôi cũng đâu có làm gì, tôi chẳng qua cảm thấy Liễu Nhi từ nhỏ đã không có ba mẹ, tôi chỉ cảm thấy Liễu Nhi đáng thương, mới đối xử tốt với Liễu Nhi một chút, không phải chỉ là một cuộc hôn nhân sao? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế, ly hôn xong kết hôn nữa chẳng phải được sao? Tại sao nó lại vì chuyện này hận tôi? Nó là chị, chị là phải nhường cho em gái, lúc nhỏ, mẹ tôi cũng dạy tôi như thế mà......”
Sắc mặt Tô Tương tái nhợt, trong mắt ươn ướt.
Vân Bính Hoa nhanh chóng ôm lấy bà, dùng lời nhỏ nhẹ nói: “Tương Tương, chuyện này cũng không không liên quan đến bà, bà đừng tự trách, là bà cực khổ mang nó đến với thế giới này, lúc bà mang thai nó chịu nhiều khổ như vậy, lúc sinh nó ra lại xém chút...... Rời xa ta, ta thật sự rất sợ!”
“Là ta không tốt, là ta không có dạy dỗ nó thật tốt, nó muốn đi thì để nó đi, thứ con gái bất hiếu này chúng ta cần nó làm gì? Không phải còn có Liễu Nhi sao? Liễu Nhi đến lúc đó sinh ra đứa trẻ mập mạp, bà chắc chắn sẽ thích! Về phần mẹ......”
“Chuyện của mẹ cũng là ngoài ý muốn, chúng ta trở về chuẩn bị tang lễ, chỉ là nếu làm tang lễ, hôn sự của Văn Bân và Liễu Nhi sẽ phải hoãn lại, ủy khuất Liễu Nhi rồi.....”.
Hoắc Nhất Hàng rất muốn đuổi theo Vân Khuynh, ít nhiều cho cô một chút an ủi, nhưng anh biết, cô kiêu ngạo như vậy, không cần sự thương hại và đồng tình.
Chỉ là, hắn đứng ngay chỗ cũ, nghe được cuộc đối thoại của Vân Bính Hoa và Tô Tương, lại càng thấy bi thương thay cho Vân Khuynh.
Gặp qua những bậc cha mẹ đối xử không tốt với con mình, nhưng giống Vân Bính Hoa và Tô Tương vậy, rõ ràng chính là mắc nợ với Vân Khuynh một cách ích kỉ, lại còn đẩy trách nhiệm lên người Vân Khuynh, anh còn đúng là lần đầu tiên thấy!
Tham sống sợ chết? Có thể trở thành lý do từ bỏ cốt nhục thân sinh không?
Ân ái tình thâm, thì có thể đối xử bạc tình bạc nghĩa với một sinh mạng đơn thuần lương thiện như vậy sao?
Hơn nữa, mẹ của mình chết, không có quá nhiều bi thương vậy thì thôi, lại còn ngại tang lễ của mẹ mình làm trở ngại đến hôn lễ của con gái nuôi?
Đây là chuyện người làm con, người làm cha mẹ có thể làm ra sao?
Thật đúng là...... Không bằng cầm thú!
“Chú út, sao chú lại ở chỗ này? Chú và...... Vân Khuynh quen biết?” Lục Văn Bân do dự mãi, vẫn quyết định bước lên hỏi rõ ràng.
Bởi vì một vài nguyên nhân, anh có chút kiêng kị Hoắc Nhát Hàng, nếu như Hoắc Nhất Hàng quen Vân Khuynh, vậy thì, chuyện ly hôn của anh và Vân Khuynh, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.
Hoắc Nhất Hàng quay đầu, híp mắt lại, như cười mà không phải cười nhìn Lục Văn Bân lo lắng bất an: “Trước kia không quen, hiện tại......”
Khóe miệng anh nhếch lên một cái, lộ rõ sự tà mị làm càn: “Nghe nói lần trước con và Ngô Đức Nhân bàn chuyện hợp tác, để Vân Khuynh ngủ với hắn ta? Không ngờ lại để Vân Khuynh không mất cọng tóc nào mà trốn thoát? Người phụ nữ thông minh lại có tài như thế, chú cảm thấy cô ấy rất được!” Làm vợ của anh rất được.
Tô Tương bỗng nhiên nhìn về phía Lục Văn Bân: “Cậu ta nói gì? Văn Bân, con lại để con gái dì đi......”
“Ngủ cùng” hai chữ kia, bà nói không nên lời.
Lục Văn Bân sắc mặt trầm xuống, không biết nên thế nào trả lời.
Hoắc Nhất Hàng lại phát ra một tiếng cười mỉa mai rõ ràng, nghênh ngang rời đi......