"Ừm, không khác mấy. Nhưng biết sao được, hiện tại không nghĩ ra quan hệ khác. Mà ông có là ai thì ta cũng không rảnh nghe lời ông giúp Trần Thị Thanh Hà kia đi đầu thai. Nên biến cái cho ta nhờ!", Thư Hương phắt phắt tay như đuổi ruồi, vẫn vô cùng kiêu ngạo nói.
Ông Bụt lòng bắt đầu không vui, ông nhìn Thanh Hà hơi nhíu mày ra hiệu.
Thanh Hà cười, lắc nhẹ đầu, ý ngầm bảo ông Bụt chịu đựng Thư Hương, đừng tức giận với nàng ta.
Ông Bụt nể mặt Thanh Hà nên không chấp nhất chuyện cỏn con với Thư Hương. Ông lần nữa lấy lại sự từ tốn giải thích, "Là do mộ của Thanh Hà lâu ngày không ai lo quản, rêu cũng mọc đầy, bia cũng bị nát, cơ bản ngươi cũng là chủ một nhà nhưng không chịu tu sửa, liền khiến nàng không thể đi đầu thai được. Khiến nàng trong trạng thái hồn ma như vậy sớm muộn gì kết cục cũng chính là hồn tiêu phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh. Ngươi cũng sẽ tự mình tích thêm nghiệp, chịu thêm nỗi khổ lưu đày bất tử không thể chết được. Ngươi bây giờ giúp nàng ta dựng lại cái mộ mới, đức gì cũng sẽ tích được, nàng ta cũng được đầu thai mà ngươi cũng không cần chịu nỗi khổ lưu đày nữa. Ngươi nghĩ xem, như vậy chẳng phải là lợi mình lợi người rồi sao?".
Thư Hương là người độc miệng, cũng kiêu ngạo, nhưng cũng vô cùng chết nhát, lại không thích chịu khổ, nên bị dọa cả đời bất tử chịu khổ với nàng cũng không phải là không có đánh trúng yếu điểm nỗi sợ của bản thân nàng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cứ là giỏi tỏ ra kiêu ngạo quật cường vô cùng.
Thanh Hà hiểu Thư Hương hơn cả cha mẹ nàng hiểu nàng, nàng thầm cười đắc ý trong lòng, ngoài mặt lại cố ý thở dài bất lực, hơi luyến tiếc nói, "Nếu Thư Hương bé cưng không chịu thì thôi vậy. Vốn nghĩ tình xưa nên đến đây sẵn tiện mình có thể đi đầu thai, lại tiện nàng giải nghiệp, nhưng tình cảnh này... Thôi. Ta đi tìm Lọ Lem. Con bé thương Tấm nhưng vậy không phải là không thể xây cho ta một cái mộ ốp kim cương, lấp la lấp lánh. Ta đi thôi nào, đừng làm khó Hương Hương nữa". Nàng vờ lơ lơ lửng lửng hơi bay đi.
Ông Bụt hiểu ý phối hợp, nói thêm, "Ngươi mau chóng quyết định. Để nàng ta đi ngươi không còn cơ hội tích đức để được đi chết đâu".
Thư Hương càng nghĩ càng thấy điên tiết trong người. Người ta cầu bất tử không ra, còn nàng thì cầu chết không xong, đã vậy tích đủ đức mới được chết. Đời này như... Mà thôi. Ngoài mặt nàng vẫn cứng rắn nói, "Hứ! Ta không tin Thanh Hà kia tự nhiên tốt với mình, ta cũng không sợ bản thân bất tử. Cùng lắm cứ vậy mà sống, đi khắp nơi, ăn nhiều món ngon, tự do tự tại vô cùng". Nàng nói rất chi là lí tưởng, nhưng... tiền đâu mà làm.
Thanh Hà về khoản này rất nhanh phát hiện Thư Hương là gái già không một xu dính túi, nàng bay lại cận mặt đối phương. Cười nham hiểm hỏi, "Vậy bé cưng có tiền không?".
"Ta... ta đương nhiên là có rồi...", Thư Hương bị đánh trúng chỗ đau giọng cũng càng lúc càng thiếu tự tin dần.
"Vậy chắc bé cưng biết việc bất tử ở đây không đi kèm với trẻ mãi không già và sức khỏe không kiệt chứ?".
"Gì chứ?", Thư Hương cả kinh nhìn ông Bụt.
Ông Bụt cười đức độ, bình thản đáp, "Ừm, Thanh Hà nói đúng đấy. Ngươi sẽ bất tử, nhưng cũng không sung sướиɠ gì với vẻ ngoài càng lúc càng già đi và nhăn nheo như nùi giẻ lau nhà. Các đốm đòi mòi sẽ nổi đầy trên da ngươi, răng cũng rụng hết, tóc cũng không còn, xương cũng không chịu nổi trọng lượng của cơ thể nữa khiến cho ngươi trở thành bại liệt nằm một chỗ. Trên cơ bản lúc ấy ngươi sẽ chỉ nằm một chỗ, làm gì cũng làm không được, nói cũng không nói nổi, rồi dần dần thời đại mới sẽ đến, ngươi của khi ấy chẳng là ai trên thế gian này cả. Mọi người sẽ lướt qua ngươi như một bà già ăn mày quá mức già, hoặc thậm chí xem ngươi như cái xác chết ném đi. Nhưng như đã nói, khi ấy dù làm cách nào ngươi cũng không chết".
Thư Hương xanh mặt, nàng thật sự biết sợ rồi.
Thanh Hà thầm cười, phụ họa thêm nói, "Nên bây giờ ngoan đi xây lại mộ cho ta tích đức để được đi chết, hoặc để bé cưng thành bà già không làm được gì nữa, không thể đi tích đức khác để được chết nữa, cứ thế sống dai như đĩa mãi mãi. Bé cưng thông minh mà, chắc nên biết lựa chọn nào có lợi cho mình mà nhỉ?". Nàng cười càng lúc càng rạng rỡ lại lộ ra vài tia ấm áp, thật sự rất khiến người khác yên lòng đưa chân theo nàng dẫn dắt.
Thư Hương lại cực ghét Thanh Hà mỗi khi hướng mình cười như vậy, cứ có cảm giác vô cùng thiếu chân thật. Hoặc có thể là nàng quen ngược đãi, quen với đối phương ầm ĩ khi cận kề bên nhau, với phương diện ấm áp dịu dàng này nàng cơ hồ có chút xa lạ lại có chút sợ.
Thanh Hà bật cười, nàng có thể đoán được Thư Hương đang nghĩ gì. Quả nhiên nàng ta vẫn cứ như đứa trẻ, quen thói được ngược đãi liền ăn ngọt không quen, mơ hồ càng ngọt càng sợ. Nàng thành thật nghĩ bé cưng của nàng có phải là "máu M" không a, nếu thật thì nàng cũng không ngại làm "S" đâu.
Thanh Hà càng cười Thư Hương càng có chút sợ lùi lại, nhưng lát sau nhìn ra tia khi dễ trong nụ cười ấy nàng không hiểu sao lại dâng trong lòng một cảm giác an toàn và thân thuộc hơn rất nhiều. Nàng thầm tự hỏi bản thân có phải là bị nghiện đối phương khi dễ mình chăng? Nhưng càng nghĩ càng phiền, nàng cũng không muốn nghĩ nữa. Hiện tại thôi đành thỏa hiệp để sớm được chết còn vui hơn. Đời nàng hiện tại tự nhiên lại thấy vui với cái chết, lạ lùng ghê, chắc trên đời này cũng chỉ có nàng mong ngóng thèm muốn cái chết như vậy.
"Được rồi. Ta xem như nể tình người xưa, cũng một thời tỷ tỷ muội muội với ngươi. Xây mộ thì xây, dù gì cũng chỉ là việc lấy gạch đắp lên, rồi kiếm miếng đá dựng làm bia, xong nhờ người khắc chữ lên bia là xong. Quá dễ dàng", Thư Hương cố tình tỏ ra vô tư nói, lại có chút xem như là bản thân mình đang ban ân cho người khác, dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng thật khiến người khác muốn đánh nàng vài cái.
Thanh Hà vốn quen với Thư Hương giỏi nhất là kiêu ngạo ngoài mặt, nên nàng chỉ cười.
Ông Bụt thì thấy chuyện đàm phán đã xong, nên cũng rất tự giác chuẩn bị rời đi. Ông vỗ vai Thanh Hà nhắc nhở, "Coi chừng tiểu nha đầu này. Ngươi đã quyết định chọn nàng ta là người tiễn mình đi đầu thai thì về sau cũng không thể như thế có hối hận. Chăm nàng ta cho tốt. Ta mệt rồi, ta đi coi phim với mẹ Tiên của Lọ Lem, cùng mấy người bên chỗ Aurora đây. Ngươi tự bảo trọng!". Nói xong ông lượn lên trời cao, dần dần khuất đi.
"Nhớ bảo Male và Diaval chỉ xem Maleficent 2 cho vui thôi đó, chuyện gì ngoài thế giới con người cũng không liên quan đến chúng ta. Không được xem trọng nó, xem giải trí, chỉ dùng để giải trí thôi!", Thanh Hà lớn tiếng nhắc.
"Biết rồi!", giọng Bụt vang trong không trung, nhưng chỉ Thanh Hà và Thư Hương là nghe được.
Còn lại hai người, Thanh Hà và Thư Hương nhìn nhau, cơ bản đều là vô cùng toát ra cuồng khí không ai muốn nhượng ai.
Tiếp sau đó theo như thỏa thuận đã đưa ra, Thư Hương dù không cam tâm, nhưng vẫn là mỗi ngày đều ra nơi chôn cất Thanh Hà ở nhà cũ của cha Tấm mà xây dựng lại mộ của Thanh Hà. Suốt quá trình mà nàng từng nghĩ là dễ như ăn cơm ấy lại không hề dễ tí nào khi nàng không có đồng nào trong túi, liền phải cắn răng đi tìm việc bên ngoài, để rồi lãnh lương về lấy đó đi mua gạch nung cùng vữa để xây mộ, cũng như tích góp tiền cho thợ khắc chữ giúp. Nàng bây giờ chính là sáng ăn vội một chiếc màn thầu, rồi nhanh chóng chạy đến tiệm ăn ở ngoài chợ phụ người ta rửa bát đến tận xế chiều về liền tiện ghé lò gạch nung mua một viên gạch, xong, về tới nhà liền ra mộ lắp một miếng gạch nung, rồi mới đi tắm rửa và ăn bữa tối (bữa tối ở đây là do nàng tự nấu đơn giản một chén cháo ăn cùng kho quẹt), rồi đi ngủ kết thúc một ngày. À! Quên mất phải kể đến những lúc nàng không ở nhà thì thôi, cứ hễ ở nhà là liền thấy hồn ma Thanh Hà ung dung ngồi đọc sách vô cùng là chướng mắt liền hướng kiếm chuyện gây sự ầm ĩ với nhau, cứ vậy mà ngày qua ngày, cứ như một thói quen, ngày nào cả hai không cùng nhau khẩu nghiệt một trận là không xong. Thử hỏi trên đời này có ai muốn chết lại khổ như nàng không chứ. Điên tiết thật mà.