Chương 242 - 243

Mai Truyền Kỳ mơ hồ cởi quân phục trên người, mặc âu phục màu trắng.

Tây trang nhỏ bé vô cùng vừa vặn, quả thật giống như được đặt may riêng cho cậu, bất quá, chính là kín đến nổi gió không thể lọt qua, cái cổ đều bị cổ áo bao trụ, hơn nữa còn phải mang găng tay màu trắng.

Sĩ quan đưa mũ và mặt nạ cho Mai Truyền Kỳ.

Lúc này Mai Truyền Kỳ mới phát hiện tấm mặt nạ kia, lại che kín cả đôi mắt luôn, chỉ lộ ra mũi và miệng.

Cậu nhìn những người khác cũng giống như vậy.

Sĩ quan lại lấy một bộ tai nghe đưa Mai Truyền Kỳ: “Đây là khí cụ cách âm.”

Mai Truyền Kỳ đương nhiên nhận ra vật này, đây là dùng để phòng ngự kẻ địch dùng sóng âm đánh tan màng nhĩ của bọn họ, nếu mang theo, chỉ có thể nằm chờ trong im lặng.

Sĩ quan nói với cậu: “Đợi lát nữa cậu đeo ba món này lên, chờ đến khi tắt khí cụ cách âm, tôi sẽ lấy xuống giúp cậu, sau đó sẽ có người mang cậu lên đài, chưa được sự cho phép, tuyệt đối không thể gỡ mũ và mặt nạ xuống, nếu không sẽ khấu trừ công huân của cậu, nghe rõ chưa?”

Mai Truyền Kỳ đứng thẳng người: “Vâng.”

“Còn nữa, hiện tại chúng ta đang biểu diễn một tiết mục, cũng là một trò chơi, lát nữa nếu có ai đυ.ng vào cậu, đừng khách khí mà tẩn người đó, biết không?”

Mai Truyền Kỳ hỏi; “Lúc tôi đánh đối phương, có được tháo mặt nạ xuống không?”

Sĩ quan nghiêm khắc nói: “Không được, đây coi như là một loại sát hạch, nếu cậu không thể kiên trì đủ năm phút, xem như đã thất bại, đối với thành tích huấn luyện sẽ có sự ảnh hưởng nhất định.”

“Đã biết.” Mai Truyền Kỳ đội mũ lên.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, sĩ quan tiếp nhận thông tin, khuôn mặt nghiêm túc cũng dần tươi cười, mang theo một chút mong đợi: “Vâng, đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Tên sĩ quan cúp máy, lập tức ra lệnh những người mặc tây trang màu trắng tập hợp, cũng bảo bọn họ đeo mặt nạ và khí cụ cách âm lên.

Mai Truyền Kỳ đeo hai loại đồ vật lên mặt và tai, mặt nạ vô cùng đặc biệt, chỉ cần mang lên mặt, sẽ áp sát vào da, một chút ánh sáng cũng không lọt vào bên trong, trước mắt trở nên đen kịt một màu, còn khí cụ cách âm cũng thế, khiến cậu không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Cậu giống như đã hoàn toàn tách biệt với thế gian, nói một cách khác, giống như vào một không gian hắc ám, không thể nhìn, cũng không thể nghe, làm cho người sinh ra một loại tâm tình bất an.

Sĩ quan xác định Mai Truyền Kỳ đã mang mặt nạ cùng khí cụ cách âm, liền truyền tin cho Nghiêm thượng tá.

Nghiêm thượng tá ngồi trước bàn ở thao trường nhận được tin nhắn, vừa lúc kết thúc một chương trình, cười híp mắt đứng lên, dùng loa nói: “Mọi người yên lặng một chút.”

Các binh sĩ đang nướng thịt bỗng nghe được thông báo, vội dừng nói chuyện.

“Hôm nay là giao thừa, là ngày vui đón năm mới đến, mà Phong đại tá của chúng ta cũng vừa kịp về, mang theo binh lính thắng lợi trở về, chúng ta phải nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh bọn họ về đơn vị.”

Hơn hai vạn binh lính, hưng phấn vỗ tay, âm thanh vỗ tay vô cùng vang dội, khiến bầu không khí năm mới càng thêm một phần vui mừng. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ngay sau đó, có hơn 100 chiếc huyền phù đang bay về phía thao trường, đáp xuống bên cạnh.

Các binh lính còn đang trên xe, nghe được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đầu tiên là nghi hoặc, tại sao lại đáp ở đây, nhưng rất nhanh đã bị không khí nơi này cảm nhiễm, sự mỏi mệt trên mặt bỗng nhiên biến mất, sau khi xuống xe, hưng phấn vẫy tay với những người trong thao trường.

Phong Tĩnh Đằng ngồi trên chiếc xe huyền phù dẫn đầu, từ trong xe bước ra, lấy mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng sau khi nghe giải thích tiệc tất niên năm nay tổ chức nướng BBQ ở thao trường liền bình thường trở lại, dẫn đội ngũ đi vào sân.

Các sĩ quan trong thao trường vội tiến lên an bài vị trí cho các binh sĩ, Phong Tĩnh Đằng liền trực tiếp ngồi vào vị trí đã viết tên sẵn trước đó.

Nghiêm thượng tá thấy Phong Tĩnh Đằng ngồi xuống, liền tiếp tục nói: “Chúng tôi đều biết Phong đại tá đăng ký kết hôn đã hơn một năm, hơn nữa, hài tử cũng được tám tuổi, nhưng mà đám thuộc hạ chúng tôi từ trước đến nay vẫn chưa nói câu chúc mừng với Phong đại tá, mà chúng tôi mỗi ngày đều ở quân đội, căn bản không thể tham gia tiệc cưới của Phong đại tá được, cho nên…”

Phong Tĩnh Đằng nghe Nghiêm thượng tá nhắc tới mình, nhíu nhíu mày.

Nghiêm thượng tá nói dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhân dịp giao thừa, tất cả binh lính đều có mặt nơi này, chúng tôi liền chúc Phong đại tá một câu, thế nào?”

“Được.” Mọi người hưng phấn hô.

“Vậy chúng ta liền chúc Phong đại tá cùng bạn lữ ngài trăm năm hảo hợp, răng long đầu bạc.”

Nghiêm thượng tá đánh thủ thế chỉ có quân nhân mới hiểu, đếm một, hai, ba, các binh sĩ lập tức cùng hô lên: “Chúc Phong đại tá cùng bạn lữ ngài trăm năm hảo hợp, răng long đầu bạc.”

Không biết có phải mọi người đã sớm thương lượng tốt hay không, hay là bọn họ cũng tự ngầm hiểu ý nhau, cũng không hô tên Mai Truyền Kỳ, số hoặc gọi Mai sĩ quan, chỉ dùng bạn lữ để xưng hô Mai Truyền Kỳ, tựa hồ làm như vậy là không muốn những đại ký túc xá khác nghe được.

Phong Tĩnh Đằng nghe tất cả mọi người chúc phúc, tâm tình vô cùng sung sướиɠ, đứng dậy hướng các binh lính chào một cái, tỏ vẻ cảm ơn.

Nghiêm thượng tá lại nói: “Tiếp đó, nhờ Phong đại tá theo chúng tôi chơi một trò chơi.”

Các binh sĩ đều hiếu kỳ, là dạng trò chơi gì.

Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc: “Trò chơi gì?”

Nghiêm thượng tá giải thích: “Tôi đã an bài năm mươi người, bọn họ đều mang mặt nạ, Phong đại tá chỉ có thể phân biệt mũi và miệng đối phương có phải là bạn lữ ngài hay không, sau khi xác định, mời ngài hôn vào môi đối phương để tỏ vẻ đã tìm được bạn lữ, chỉ có như vậy đối phương mới có thể gỡ mặt nạ xuống.”

Các binh sĩ đều hưng phấn, la hét muốn nhìn Phong Tĩnh Đằng tham gia trò chơi này.

Nghiêm thượng tá lại nói: “Phong đại tá, ngài nhìn xem, mọi người đều đang mong chờ, ngài cũng không thể mặc kệ mọi người được.”

Phong Tĩnh Đằng nhướn nhướn mày, nhìn binh lính toàn trường đều đang sôi trào lên, nghĩ hôm nay là tết, vậy thì để mọi người vui vẻ một chút, liền hào phóng cười: “Được rồi.”

“Trước khi tham gia trò chơi, đầu tiên phải nói rõ quy tắc, trong trò chơi này ngài không được lên tiếng, thời gian là mười lăm phút, nếu nhận không ra hoặc nhận sai, liền phải chấp nhận sự trừng phạt của chúng tôi.”

Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu.

Nghiêm thượng tá nhìn các binh lính trong sân: “Mọi người có thể thảo luận, thế nhưng chỉ có thể nói nhỏ, không được cho người trên đài nghe thấy.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tiếp theo, hắn liên lạc với sĩ quan của mình.

Sĩ quan hậu đài nhận được tin tức của Nghiêm thượng tá, gỡ xuống khí cụ cách âm của Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ không biết tại sao phải mang theo khí cụ cách âm, bất quá, hiện tại cuối cùng hiện tại cũng có thể nghe được âm thanh, không khỏi thở ra một hơi, cảm giác lúc nãy vừa không thể nhìn vừa không thể nghe, vô cùng khó chịu, nếu không phải còn có thể cảm giác được hô hấp, cậu con tưởng rằng mình đang trong mộng.

Sĩ quan liền hỏi một câu: “Mai sĩ quan, cậu còn nhớ chuyện tôi nói khi nãy không?”

“Nhớ rõ.”

Sĩ quan vừa lòng cười: “Hiện tại tôi sẽ đưa cậu lên đài.”

“Được.”

Chỉ trong chốc lát, hậu đài ở thao trường liền đi ra một đám người mặc quân trang màu đen đỡ một đám người mặc âu phục màu trắng, cũng mang mặt nạ màu trắng đi lên trên đài, chia làm năm hàng.

Những người mặc quân trang màu đen sau khi đưa người đến vị trí được chỉ định, linh lui về hậu đài.

Phong Tĩnh Đằng chau mày, năm mươi người trên đài đều mặc âu phục màu trắng, mang mũ màu trắng giống nhau, đồng thời đều mang mặt nạ màu trắng, chỉ để lộ mũi và miệng.

Hơn nữa chiều cao của bọn họ đều giống nhau, bả vai cũng y hệt nhau, thân hình đều không khác mấy, muốn nhận ra cũng không dễ.

Các binh sĩ nhỏ giọng thảo luận.

“Phong đại tá lúc này thảm rồi, nếu nhận sai người, khà khà, chúng ta liền có trò hay để nhìn.”

“Ha ha, đây là khảo nghiệm khả năng quan sát của Phong đại tá đấy.”

Mai Truyền Kỳ không thể nhìn thấy tình huống ở thao trường, chỉ có thể nghe được tiếng ong ong của đám lính cùng âm thanh cười trộm, khiến cậu nhất thời không thể đoán ra được Nghiêm thượng tá rốt cuộc là đang biểu diễn tiết mục gì.

Nghiêm thượng tá liền móc ra một chai nước hoa trong túi, xịt xịt vài cái lên người Phong Tĩnh Đằng, che giấu khí vị của anh, sau đó thủ thế mời.

Phong Tĩnh Đằng ngửi ngửi một cái, mùi nước hoa gay mũi làm anh nhíu mày lại.

Anh đi lên đài, trước tiên từ người bên trái của hàng thứ nhất mà nhìn.

Có sĩ quan theo sát bên cạnh, để tránh Phong Tĩnh Đằng gian lận.

Phong Tĩnh Đằng đến gần quan sát, cổ áo của tây trang màu trắng vô cùng cao, bao phủ cho đến hàm dưới, mặt nạ cũng không có một khe hở, ngay cả lỗ tai cũng bị che giấu, chỉ lộ ra chóp mũi, từ cánh mũi trở xuống cho đến môi dưới thì ngừng lại.

Anh tinh tế dò xét ba người, trong lòng thật sự không thể không bội phục sức quan sát của đám thuộc hạ, mũi và môi của ba người này thậm chí có vài phần tương tự, nếu không chính là kích thước mũi tương đương nhau, hoặc là hình dáng môi cũng khá giống nhau.

Nếu đoán không lầm, Nghiêm thượng tá chọn người đều căn cứ vào hình dạng mũi và môi của Mai Truyền Kỳ.

Phong Tĩnh Đằng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Thuộc hạ vì muốn chỉnh anh, lại lãng phí thời gian với những chuyện này.

Phong Tĩnh Đằng tinh tế xem xong ba người, không trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng đi đến người thứ tư.

Mai Truyền Kỳ nghe có tiếng bước chân của hai người đang đến gần mình, chớp chớp đôi mắt dưới lớp mặt nạ, cùng lúc, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi.

Má ơi, là tên tao bao (lẳиɠ ɭơ) nào xịt nước hoa nồng như vậy, trong quân đội không cho xịt nước hoa, rốt cuộc là ai dám phạm quân quy?

Tiếng bước chân rất nhanh đi đến chỗ cậu, cũng không dừng lại bao lâu, rồi đi về phía trước, sau đó, âm thanh đã vòng qua phía sau cậu.

Sĩ quan đi sau lưng Phong Tĩnh Đằng, nhìn thấy anh đi qua người thứ tư mặc âu phục màu trắng ở hàng thứ nhất, hơn nữa, chỉ nhìn qua hai lần, liền cất bước đi về phía người thứ năm và người thứ sáu, khóe miệng hơi cong lên.

Kế tiếp, tốc độ nhìn người của Phong Tĩnh Đằng cực kỳ nhanh, ba phút sau, liền đem năm mươi người trên đài nhìn một lần, sau đó, quay lại quan sát thêm một lần nữa, cuối cùng trở lại hàng thứ nhất

Sĩ quan đi phía sau Phong Tĩnh Đằng, nghẹn cười, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại tá nếu nhận ra ai là bạn lữ của ngài, vậy thì trực tiếp hôn lên đi.”

Các binh lính trên thao trường dường như thấy Phong Tĩnh Đằng Các đã xác định được người, lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

Phong Tĩnh Đằng híp mắt một cái.

Anh chỉ cần bước lên một bước, người dưới đài lại càng hưng phấn hơn, hơn nữa, có không ít người căng thẳng dùm anh.

Những sĩ quan cấp tá ngồi bên dưới vừa ăn vừa cười vui vẻ nhìn Phong Tĩnh Đằng, chính là muốn nhìn thử xem Phong Tĩnh Đằng có chọn nhầm người hay không.

Phong Tĩnh Đằng đến trước mặt người thứ năm mặc âu phục màu trắng ở hàng đầu tiên.

Anh không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh đứng đó.

Trong mắt người khác, tựa hồ anh còn đang do dự người trước mắt rất cuộc có phải là bạn lữ của mình hay không.

Tất cả mọi người đều dừng cười và dân thảo luận, lo lắng kêu “nhanh hôn một cái đi.”

Trong lúc mọi người đang căng thẳng Phong Tĩnh Đằng bắt đầu động.

Anh đến gần người thứ năm mặc âu phục màu trắng, từ từ hướng về môi đối phương.

Mai Truyền Kỳ đứng thứ tư ở hàng thứ nhất biết người phun xịt nước hoa đầy người khi nãy đang đứng chéo ở phía bên trái, vì không thể nhìn thấy, cũng không biết tên đó muốn làm gì, tại sao cứ đứng yên một chỗ như thế.

Cũng không biết qua bao lâu, cậu ngửi được mùi nước hoa ngày càng gần, đột nhiên, môi cậu bị người khác hôn một cái.

Muốn hỏi vì sao cậu biết đối phương dùng môi chạm vào mình, đương nhiên trong lúc hôn cậu cảm giác được hô hấp của đối phương truyền tới.

Mai Truyền Kỳ đầu tiên là sửng sốt, người này thế nhưng hôn mình?

Quả thực là chán sống mà.

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ra quyền về phía bên trái. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Các binh lính trên thao trường kinh ngạc thốt lên.

Kinh ngạc không chỉ là Phong Tĩnh Đằng đứng trước người thứ năm, lại hôn người thứ tư, càng kinh ngạc hơn người bị hôn lại ra tay đánh Phong đại tá, quả thật không biết tự lượng sức mình.

Hay là trước khi diễn tiết mục này, Nghiêm thượng tá cũng đã nói với những người mặc âu phục màu trắng, nếu như bị Phong đại tá hôn sai đối tượng, phải ra tay đánh Phong đại tá?

Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng dùng tay bao lại nắm đấm, thu tay lại, kéo người vào ngực.

Không ngờ, nháy mắt đối phương đến gần, dùng khuỷu tay hướng về ngực anh.

Những người mặc âu phục màu trắng còn lại nghe có âm thanh đánh nhau, vội lui về phía sau, giống như đã được huấn luyện, lui bảy bước, liền ngừng lại, vừa vặn để lại không gian đánh nhau cho Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ.

Phong Tĩnh Đằng vội tránh ra, xoay tay Mai Truyền Kỳ một cái, đem người giam vào trong ngực.

Mai Truyền Kỳ dừng động tác một chút, trong phút chốc, cậu liền đoán được ai đang đánh nhau với mình.

Thử hỏi dưới mắt mọi người, ngoại trừ Phong Tĩnh Đằng, còn có ai dám khi dễ bạn lữ đại tá của mình?

Nếu đoán không sai, Phong Tĩnh Đằng trở lại quân đội, mùi nước hoa nồng nặc trên người là vì che giấu khí vị độc hữu, để phòng ngừa cậu sẽ nhận ra người phía sau chính là Phong Tĩnh Đằng.

Mai Truyền Kỳ cong cong khóe môi, trong lòng với cùng cao hứng.

Nếu Nghiêm thượng tá nói cậu nhất định phải kiên trì trên năm phút, vậy cậu liền cẩn thận chơi một chút, thuận tiện giải trí cho các binh lính trên thao trường.

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nhấc chân giẫm Phong Tĩnh Đằng một cái.

Ngón chân anh ăn đau, miệng tê một tiếng, vội thả tay Mai Truyền Kỳ: “Em…”

Anh vừa mới nói một chữ, liền nhưng lại, vốn là muốn nói “Em làm thật a”, nhưng nghĩ đến trước đó Nghiêm thượng tá có dặn trong lúc tham gia trò này không thể nói chuyện.

Ngay lúc này, loa phát ra vũ khúc mạnh mẽ, giống như đối thủ gặp được đối thủ, âm tiết mang theo một nguồn sức mạnh, tăng cường du͙© vọиɠ muốn đánh một trận với đối phương.

Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ không có ý dừng lại, cũng dự định cùng cậu chơi một chút, mở nút, ném áo khoác xuống đài.

Tuy Mai Truyền Kỳ không nhìn thấy, thế nhưng mơ hồ cảm giác dường như đối phương chuẩn bị muốn đánh một trận với mình, nhanh chóng mở nút áo trói buộc thân thể, bày ra tư thế đánh nhau.

Phong Tĩnh Đằng cười thả nhẹ bước chân, từ phía trước Mai Truyền Kỳ dần dần di chuyển về phía bên trái.

Mai Truyền Kỳ hơi hơi nghiêng đầu, muốn dựa vào nhĩ lực để phân rõ đối phương có di chuyển hay không, đáng tiếc lúc này lại có tiếng nhạc, khiến cậu không thể phân biệt rõ đối phương có đang đứng trước mình hay không.

May mà đối phương có xịt nước hoa nồng nặc, để cậu ngửi được khí vị, ngửi được mùi “tao” vị kia đang di động, theo gió đêm thổi qua, hương vị bay vào mũi cậu.

Mai Truyền Kỳ hít sâu một hơi, dựa vào mùi hương cảm nhận vị trí Phong Tĩnh Đằng.

Bỗng nhiên, vũ khúc mạnh mẽ tạm dừng lại, bước chân đang di chuyển của hai người cũng theo đó mà dừng lại, ngay sau đó, vũ khúc lại lần nữa vang lên. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ lập tức hướng trước, nhanh chóng đánh lên.

Mọi người ở thao trường đều trợn to mắt nhìn trên đài, thậm chí còn quên ăn thịt đã nướng xong.

Trong đội Ẩn Ảnh, có ai mà không biết thân thủ của Phong Tĩnh Đằng trong đội là nhất đẳng, có thể nói, trong đội của bọn họ không ai có thể đánh thắng được anh, nếu có người muốn số chiêu với anh, trong vòng năm chiêu, nhất định sẽ thua trận.

Nhưng mà, người mặc âu phục màu trắng trên đài, trong vòng năm chiêu vẫn không bại xuống, hơn nữa, dưới tình huống đôi mắt đã bị che lại, còn có thể gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, cơ hồ là đánh ngang tay cùng Phong đại tá.

Động tác đánh nhau cùng phản ứng tránh né nhạy bén, còn có năng lực cảm ứng, không ai mà không cảm thấy bội phục người mặc âu phục màu trắng kia.

Dưới đài, có người nhỏ giọng nói: “Mấy người nói cái tên mặc âu phục màu trắng kia rốt cuộc là ai? Theo tôi thấy nếu không phải người đó mang mặt nạ, làm động tác có chút trì độn, nhất định có thể đánh hòa cùng Phong đại tá.”

“Tôi cũng muốn biết, trong đội chúng ta ai có thể đánh qua được năm chiêu với Phong đại tá? Hình như không có ai lợi hại như thế đi? Nếu như có, sớm đã bị truyền ra.”

“Người nọ lẽ nào là sĩ quan ở quân đội khác mà Nghiêm thượng tá mời tới?”

“Tôi thấy không thể nào đâu, chúng ta không thể để những quân đội khác biết đến sự tồn tại của đội Ẩn Ảnh này, làm sao Nghiêm thượng tá có thể mời người của quân đội khác đến đây ăn tết với chúng ta.”

“Nói cũng phải.”

Đám người Chu Cát đã từng cùng Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng tham gia tranh tài ở đấu trường cơ giáp, còn có các binh sĩ biết Mai Truyền Kỳ chính là “Truyền Kỳ”, khi nghe những binh lính khác thảo luận, đều có chút đắc ý cười cười.

Những binh sĩ kia không biết người đánh nhau với Phong đại tá là ai, nhưng bọn họ lại biết.

Các binh lính trên thao trường đều suy đoán người mặc âu phục màu trắng là ai, còn thỉnh thoảng đối hai người trên đài trầm trồ khen ngợi, khiến những người còn mang mặt nạ đứng trên đài có chút ngưa ngứa, cũng muốn quan sát tình huống đánh nhau.

Cuối cùng, vẫn không nhịn được, vội nhấc mặt nạ lên, lén nhìn hai người đang đánh nhau.

Những người dưới đài vẫn đang chăm chú quan sát trận đánh, theo thân ảnh hai người phía trên chuyển động, sau đó, ánh mắt liền rơi vào đám người đang nhấc mặt nạ phía sau lên.

“Ồ! ?” Có binh lính kinh ngạc kêu.

Người bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”

“Mấy người nhìn thử xem, trong đám người kia không có Mai Truyền Kỳ, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?”

Mọi người đều nhìn lại đám năm nhân mặc âu phục, xác thực không tìm được Mai Truyền Kỳ.

“Chẳng lẽ Nghiêm thượng tá vì tìm niềm vui cho mọi người, cũng không để Mai Truyền Kỳ đứng trên đài?”

“Hẳn không thể đâu, Nghiêm thượng tá muốn chơi thế nào, cũng không thể chơi Phong đại tá như vậy.”

“Thế Mai Truyền Kỳ đâu? Chắc không phải nhìn thấy Phong đại tá nhận sai người, trong cơn tức giận chạy đi? Ha ha!” Binh lính nói lời này cười ha ha.

Song, không ai cười với hắn, đôi mắt chăm chú nhìn chăm chăm vào người đang đánh nhau với Phong đại tá.

Hai người trên đài từ bắt đầu nghiêm túc đánh nhau, dần dần, hai khối thân thể dán vào nhau, không phải Phong Tĩnh Đằng trói tay trái của Mai Truyền Kỳ, chính là Mai Truyền Kỳ kiềm chế đùi phải của Phong Tĩnh Đằng, khóa lại lẫn nhau, khiến cả hai không thể cử động. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng cúi đầu bên tai Mai Truyền Kỳ, ách thanh nói: “Thân ái, anh đánh mệt rồi, nhảy một điệu cùng anh đi.”

Mai Truyền Kỳ nghĩ Phong Tĩnh Đằng mới vừa làm nhiệm vụ trở về, thân thể khẳng định có chút không chịu nổi, khẽ mỉm cười, đáp ứng nói: “Được thôi, tôi muốn nhảy bước nam.”