Chương 238 - 239

Pohl kích động đưa tư liệu đến trước mặt Lam Uy: “Tiểu Vương tử, ngài xem chỗ lập trình này thoạt nhìn rất phức tạp, kỳ thực…”

Nói được một nữa, hắn chợt nhớ Lam Uy Tiểu vương tử cùng Yaan Trung tướng không hiểu về chuyện lập trình, chỉ có thể đơn giản thuyết minh: “Những lập trình này tôi đã nghiên cứu suốt hai tháng, không thể nói là hiểu rõ hết những nội dung bên trong, thế nhưng, tôi phát hiện thứ tự lập trình được chia làm hai phần.”

Pohl chỉ vào nửa đoạn nội dung trước nói: “Phần lập trình này dường như muốn đem cơ giáp hiện dùng đổi thành sinh vật cơ giáp.”

Yaan trung tướng nghe đến hai chữ ‘Cơ giáp’, lập tức hứng thú: “Sinh vật cơ giáp? Sinh vật cơ giáp gì?”

“Dựa theo trình tự trên giấy, là đem cơ giáp hiện tại gắn thêm trí tuệ của nhân loại hoặc tạo ra cơ giáp tự mình có ý thức, thậm chí còn có thể thu nhỏ lại, biến thành cơ giáp khí cụ hình người như chúng ta.”

Yaan trung tướng nghe thế rất ngạc nhiên: “Chuyện này… Chuyện này… Nghiên cứu này là một công trình rất lớn đi?”

Nếu thật sự có thể đem cơ giáp nghiên cứu chế tạo thành sinh vật cơ giáp, tất nhiên sẽ tăng cao sức chiến đấu quân đội, những tinh cầu khác cũng không dám tùy ý xâm lấn.

“Không sai, cần phải hao tổn lượng lớn tài chính, hơn nữa, còn chưa chắc có thể thành công.” Pohl nói tới chỗ này, than thở một tiếng.

Lam Uy nghe đến cần lượng tài chính lớn, nháy mắt một cái: “Nội dung nửa sau thì sao?”

Pohl lập tức trở nên hưng phấn: “Phần nội dung phía sau là nghiên cứu quang não bây giờ chế tạo thành quang não có trí khôn, đồng thời có thể cấy vào trong cơ thể, trở thành một phần đại não của nhân loại, làm cho nhân loại trở nên thông minh hơn. Bất quá…”

Hắn dừng một chút: “Cái nghiên cứu này so với phía trước càng thêm phiền phức hơn, cần dùng đại não nhân loại nhiều lần làm thí nghiệm, trước mắt có thể có tác dụng phụ, rất có thể khiến đại não trở nên trì độn, hoặc là dẫn đến trực tiếp chết não.”

Pohl lúng túng cười: “Kỳ thực những thứ này chỉ là suy đoán của tôi sau khi xem xong tư liệu, dù sao trong đây chỉ viết năm mươi phần trăm, năm mươi phần trăm còn lại cũng có thể tăng cao khả năng nghiên cứu, kết quả như thế nào, còn phải xem người viết nghiên cứu ra sao, làm sao cải thiện những thứ này.”

Yaan trung tướng nghi hoặc: “Pohl lão sư, tư liệu nghiên cứu quan trọng như vậy ngài lấy ở đâu ra?”

Pohl thu hồi ý cười: “Là Mai gia tiểu tiểu thiếu gia cho tôi, đứa nhỏ nói là chính nó viết.”

Yaan trung tướng kinh ngạc nhìn hắn: “Cái gì!? Tiểu Vương phi tương lai viết?”

“Ừm.”

Yaan trung tướng không quá tin tưởng: “Cái này không thể nào đâu? Hài tử kia mới bao lớn, làm sao có thể viết ra những thứ phức tạp như vậy? Có phải nó lấy tư liệu người khác nghiên cứu để lừa gạt ngài đi?”

Pohl lão sư nhíu mày: “Hẳn là sẽ không, ngài xem những chữ này còn khá trúc trắc, rõ ràng cho thấy đây là chữ đứa nhỏ mới vừa học viết, hơn nữa, cũng không phải chép lại.”

Hắn chỉ chỉ chỗ bôi xoá: “Ngài nhìn chỗ này đi, đều cùng một nét chữ, liên tục viết nhiều lần, xác nhận không sai mới viết tiếp phía sau.”

“Ta tin đây là Nguy Nguy tự mình viết.” Lam Uy đột nhiên lên tiếng.

Nhóc yên lặng trong lòng thề thốt, sau khi trở về Gehida tinh cầu, nhóc nhất định sẽ kiếm thật nhiều tín dụng điểm cho tiểu Vương phi của mình làm nghiên cứu.

Yaan trung tướng hai mắt sáng choang. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nếu tư liệu nghiên cứu này thật sự là Tiểu vương phi tương lai viết, vậy Gehida tinh cầu bọn họ thật sự có phúc, có được tiểu Vương Phi thông minh như vậy, nhất định sẽ làm Gehida tinh cầu trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

Yaan trung tướng âm thầm quyết tâm, mười năm sau, nhất định sẽ giúp tiểu vương tử theo đuổi được tiểu Vương phi tới tay, lấy về Gehida tinh cầu.

Mai Truyền Kỳ trên đường về Mai gia, liền lập tức truyền tin cho Liên Trạch Dương bọn họ, nhân lúc cậu chưa về quân đội, ra ngoài tụ họp một chút.

Nào ngờ một người hai người đều bận rộn công tác, đặc biệt là Liên Trạch Dương, bận đến nỗi không thể tiếp nhận truyền tin, bất quá, trước khi cúp máy, vẫn không quên trêu chọc một câu: “Tôi thấy nhất định trong nhà Dực đang giấu kim ốc tàng kiều a, trước đó vài ngày có hẹn cậu ta ra ngoài, nhưng cậu ta vẫn luôn nói không rảnh, muốn ở nhà làm nghiên cứu.“

Liên Trạch Dương xì cười một cái: “Thiệt là xem đám bạn thân chúng ta như vật bày trí sao, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, làm sao không biết cái loại nghiên cứu ở nhà kia tuyệt đối không phải là nghiên cứu báo cáo, tôi thấy cậu ta hẳn là nghiên cứu trên giường ấy.”

Mai Truyền Kỳ nghe như thế, khóe miệng giật một cái.

Dực cũng không có giấu kim ốc tàng kiều, bất quá giấu thú ngược lại thì có.

Nhắc tới Lạc Mông, hình như đã rất lâu rồi cậu không thấy An Tư, tiệc rượu mấy ngày trước, An Tư cũng không xuất hiện, sẽ không phải còn đi tìm tên thú nhân Lạc Mông này đi?

Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, An Tư là không muốn bại lộ thân phận, thế nhưng, cậu có thể hướng lão tổ tông gợi ý một chút.

Dù sao cậu cũng phải quay về quân đội, với cái tính tình không đáng tin cậy của Dực, sớm muộn gì cũng sẽ gây truyện, tìm một người phối hợp một chút, cậu cũng yên tâm hơn.

Mai Truyền Kỳ lập tức hành động.

Trở lại Mai gia, liền dẫn theo Mai Nguy Hiểm rầu rĩ không vui trực tiếp đến chỗ lão tổ tông dùng cơm.

Mai Truyền Kỳ cũng không an ủi nhi tử, cậu tin con mình rất nhanh sẽ khôi phục như cũ.

Đúng như dự đoán, nháy mắt vừa nhìn thấy lão tổ tông, Mai Nguy Hiểm lại trở về bộ dạng hoạt bát như trước đây, ngọt ngào gọi một tiếng.

Mai Phi Trần kinh ngạc nhớ hôm nay không phải cuối tuần, mà bọn họ lại tới đây dùng cơm, nhưng vẫn gọi người chuẩn bị bữa tối.

Kỳ thực Mai Truyền Kỳ không biết làm sao ở chung với lão tổ tông, trước đây lão tổ tông nhìn cậu, đều là ba câu không rời trào phúng.

Từ khi cố định cuối mỗi tuần đều đến đây dùng cơm, ngữ khí lão tổ tông mới cải thiện được chút, trở nên bắt đầu quan tâm cậu, thế nhưng, vẫn không thể khiến bọn họ thân mật hơn.

Đây là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo giữa bọn họ còn cách một bối phận a.

Khi đang dùng cơm, Mai Truyền Kỳ không thấy An Tư xuất hiện, liền mở miệng nói: “Lão tổ tông, qua vài ngày nữa con phải về quân đội, tết năm nay không thể về nhà, về sau, liền phiền lão tổ tông ngài chăm sóc tốt Nguy Nguy.”

Mai Phi Trần nghe Mai Truyền Kỳ khách khí như vậy, kỳ quái nhíu mày: “Truyền nhân của ta tự nhiên sẽ chăm sóc tốt.”

Mai Truyền Kỳ nói tiếp: “Hơn một tháng trước, con đọc được hai tin tức trọng đại, nói là có tù nhân chạy trốn khỏi ngục giam, còn có dị thú trốn khỏi đấu thú trường, cho nên, con hy vọng lão tổ tông có thể phái thêm nhân thủ bảo vệ Nguy Nguy an toàn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Phi Trần nghe Mai Truyền Kỳ nhắc tới hai tin tức trọng đại kia, híp mắt nhìn cậu, trong mơ hồ như đoán được cậu đang muốn nói điều gì.

“Đặc biệt là con dị thú sư tử kia, nghe đâu vô cùng hung mãnh, gặp người là cắn, làm con không an lòng, hơn nữa, con nghe nói con dị thú này từng xuất hiện tại khu hồ biệt thự phía nam kia, rất có thể con dị thú này dường như còn ở trong A thành.”

Mai Truyền Kỳ nói xong lời cuối cùng, liền dùng khẩu khí nói chuyện phiếm trò chuyện: “Vườn Dị thú chịu chi nhiều tín dụng điểm như vậy để bắt dị thú này, chắc chắn con dị thú này vô cùng đặc biệt, có lẽ có giá trị nghiên cứu, hiện tại dị thú chạy, muốn bắt về cũng khó, e là sẽ chuyển sang tìm mục tiêu khác để nghiên cứu.”

Lời này ám chỉ, mục tiêu nghiên cứu không chỉ có Lạc Mông, rất có thể còn bắt con cậu để làm vật thay thế thí nghiệm.

Mai Phi Trần bất động thanh sắc ăn một miếng cơm, sau khi nuốt xuống, không nhanh không chậm nói: “Ta sẽ phái thêm nhân thủ bảo vệ Nguy Nguy, ngươi yên tâm về quân đội đi.”

Mai Truyền Kỳ biết lão tổ tông đã rõ ràng cậu đang nói gì, hướng lão tổ tông nói cám ơn, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Về phần lão tổ tông làm thế nào, liền không liên quan tới cậu.

Sau khi ăn cơm xong, vốn định dẫn con về biệt thự Phong Tĩnh Đằng ở mấy ngày, nhưng nghĩ đến biệt thự không an toàn bằng Mai gia, đành bỏ ý nghĩ, tiếp tục ở lại đây

Mai Phi Trần thấy Mai Truyền Kỳ dẫn đứa nhỏ lên lầu, sắc mặt càng trở nên trầm trọng, sau đó, trở lại thư phòng liền truyền tin cho An Tư.

“An Tư, người em tìm còn chưa thấy sao?”

Ở đầu bên kia truyền đến âm thanh mệt mỏi của An Tư: “Vẫn chưa thấy, em đã tìm khắp hai lục địa, cũng không thấy hắn nghe được hơi thở của em mà chạy đến, thật không biết hắn hiện tại đang nấp ở đâu nữa.”

Mai Phi Trần nhíu mày: “Vừa nãy ta nhận được một tin, nghe nói có người ở khu hồ biệt thư phía nam A thành nhìn thấy hắn, em muốn trở về nhìn không?”

An Tư vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo, mừng rỡ hỏi: “Tin tức chuẩn xác không? Có phát hiện hắn tồn tại hay không?”

“Bây giờ còn chưa có người phát hiện hắn tồn tại, bất quá, 80% hẳn là người em muốn tìm, em nên về hỏi thăm một chút đi.”

An Tư biết Mai Phi Trần sẽ không nói chuyện không nắm chắc, vừa nghe 80% là người hắn muốn tìm, lập tức thay đổi về Tây Á châu.

Mai Phi Trần cúp máy, lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ, nghĩ đến Mai Truyền Kỳ vừa nãy ám chỉ, không khỏi buồn cười.

Sau khi Tiểu vương tử rời đi, Mai Nguy Hiểm lại quay về huấn luyện nghiêm khắc như trước, từ thứ hai đến thứ sáu ngoại trừ ban ngày lên lớp, buổi tối trở lại Mai gia phải huấn luyện thêm một canh giờ rồi mới có thể ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong được nghỉ ngơi một lúc, rồi lại tiếp tục huấn luyện thêm một canh giờ nữa, hoàn thành xong thì lão tổ tông mới phê chuẩn cho đứa nhỏ về phòng tắm rửa, làm bài tập rồi đi ngủ.

Cuối tuần, Mai Nguy Hiểm càng thêm bận rộn, ban ngày không phải huấn luyện, chính là làm bài tập, buổi tối, còn nhín chút thời gian viết lập trình, vô cùng bận rộn.

Mai Truyền Kỳ chỉ có thể nhân lúc sáng sớm đưa đứa nhỏ đi học hoặc buổi tối trước khi đi ngủ trích ra được vài phút, đứa nhỏ mới có thời gian tâm sự hoặc nói chuyện phiếm với cậu.

Cậu cũng từng nhìn lén những lập trình mà con mình viết, số liệu khiến cậu hoa mắt làm đầu lớn thêm một vòng, từ nay về sau, cậu cũng không nhìn hài tử viết lập trình nữa, mặc cho đứa nhỏ bận rộn đi.

Ba ngày sau, An Tư rốt cục trở lại Mai gia, cùng hai cha con Mai Truyền Kỳ vui vẻ dùng cơm tối, sau đó một thân một mình rời đi, còn việc đi nơi nào, chỉ có trong lòng Mai Phi Trần cùng Mai Truyền Kỳ biết thôi.

Sáng hôm sau, Mai Truyền Kỳ gặp lại An Tư, dưới lớp mặt nạ mang ý cười nhàn nhạt, giống như là buông được tảng đá trong lòng.

Nếu đoán không lầm, An Tư hẳn là gặp được Lạc Mông, mà Lạc Mông cũng không đem chuyện của mình nói cho An Tư, nếu không, An Tư sẽ không thoải mái đối mặt với mình như vậy

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, bất tri bất giác, Lam Uy tiểu vương tử đã rời đi được mười ngày, vũ trụ lịch cũng từ năm 3016 bước qua năm 3017.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy đã tới lúc mình nên về quân đội trình diện, nếu kéo dài hơn, người trong đội nhất định sẽ có ý kiến với cậu.

Trước khi về quân đội một ngày, cậu mua một đống lễ vật rồi dẫn theo đứa nhỏ đến Cố gia một chuyến, việc đứa nhỏ nhận cha, cũng mang đến Cố gia phiền toái không ít, người làm ba như cậu dù sao cũng phải tới cửa nói lời xin lỗi.

Cố Thiếu Đình cùng Tả Nguyệt không cho Mai Truyền Kỳ sắc mặt tốt, bất quá, dù sao Mai Truyền Kỳ cũng là hài tử bọn họ nhìn từ nhỏ lớn lên, trên mặt tuy không cao hứng, thế nhưng, trong lòng cũng dần dần tha thứ.

Ít nhất lúc Mai Truyền Kỳ gọi cha mẹ, nội tâm vẫn vô cùng cao hứng.

Qua hôm sau, Mai Truyền Kỳ không nói lời từ biệt với con mình, trực tiếp ngồi trên xe huyền phù Phong Tĩnh Đằng phái người tới đón cậu trở lại quân đội.

Người tới đón cậu là Tề Cư, người này có chút kiệm lời, trên đường đi, chỉ nói với Mai Truyền Kỳ sau khi Phong Tĩnh Đằng vừa về được hai ngày, liền tiếp nhận nhiệm vụ mới mang đội rời đi, lần này phải mất nửa tháng mới có thể trở về.

Trở về Đông đại ký túc xá, Tề Cư liền lấy thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ, sau đó, cười thần bí, liền lái xe rời đi.

Mai Truyền Kỳ một đầu đầy sương mù vào thang máy về tòa C tầng 100, hành lang không có ai đi lại, lặng lẽ một mảnh.

Cậu thấy lúc này đúng lúc kết thúc thời gian dùng bữa trưa, lấy lễ vật mua tại A thành mang đến tìm Vu Lân bọn họ, nào ngờ không thấy ai trong phòng.

Nghĩ mấy người này rất có thể đều đi làm nhiệm vụ, Mai Truyền Kỳ đành về phòng mình nghỉ ngơi.

Đến hai giờ rưỡi, có người bấm chuông trước phòng. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc mở cửa, liền thấy ba tên thiếu úy đứng ở cửa, cậu lập tức hướng bọn họ chào một cái.

Ba tên thiếu úy nâng ba cái khay đi vào bên trong, thiếu úy đứng chính giữa nói:

“Số 33333 trong vũ trụ lịch năm 3016 ngày mùng 3 tháng 10 ẩn vào phi thuyền bắt cóc Lam Uy tiểu vương tử của Gehida tinh cầu, cơ trí giúp 49 đội viên an toàn tránh thoát ‘Đoạn Nhĩ’ kiểm tra, cũng dũng cảm hi sinh thân mình, tự đốt bản thân để được Thanh Hồng tín nhiệm, cứu thoát Lam Uy tiểu vương tử Gehida tinh cầu…”

Tên thiếu uý tóm tắt sự tình ngày đó Mai Truyền Kỳ cứu Lam Uy tiểu vương tử, lại nói đơn giản chuyện Mai Truyền Kỳ trong hai tháng nay bảo vệ tiểu vương tử.

“Số 33333 làm người cơ trí, cần lao, dũng cảm, được thưởng một lá cờ.”

Thiếu uý cầm khay đưa lên, phía trên còn để một lá cờ màu tím.

“Số 33333 được nhận huy hiệu nhất đẳng cùng một huy hiệu cấp ba.” Thiếu uý bên trái cũng tiến lên trước, đưa hai huy hiệu đến trước mặt Mai Truyền Kỳ.

“Số 33333 vì thành tích công Huân xuất sắc, được thượng cấp xét duyệt, số 33333 có thể thăng cấp thành sĩ quan cấp bốn.” Thiếu uý bên phải nâng khay để huy hiệu sĩ quan cấp bốn lên trước mặt cậu.

Mai Truyền Kỳ nhìn ba món đồ trên ba cái khay, cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, vừa trở về liền nhận được tin tức tốt như vậy.

Đặc biệt người nằm ngoài quân tịch như cậu, còn có thể được vào quân đội làm lính, có thể lên được sĩ quan cấp bốn, trong lòng khó tránh khỏi kích động.

Tên thiếu uý đứng giữa có chút thiếu kiên nhẫn: “Số 33333, hạn cậu trong vòng mười phút, thu dọn sạch sẽ mọi thứ trong phòng, sau đó đến ký túc xá tòa B nhận phòng.”

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, hướng ba vị thiếu úy chào một cái, liền nhanh chóng về phòng thu dọn đồ vật, cũng đổi về quân phục, thời điểm đi ra, có chút lưu luyến nhìn gian phòng.

Cậu đã quen ở đây, lại sắp phải rời khỏi đây, cũng không biết dọn qua toà B có còn thoải mái như ở đây hay không.

Mai Truyền Kỳ mang túi lên vai, huy hiệu cùng cờ đều được cậu thu vào túi.

Thiếu úy nói: “Số 33333, mời cậu xóa vân tay trong phòng, thuận tiện chào tạm biệt đồng đội nơi này.”

Mai Truyền Kỳ xoá vân tay trên cửa, theo ba tên thiếu úy đi hướng thang máy.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai tên lính bước ra, bọn họ thấy Mai Truyền Kỳ cùng ba người thiếu úy, lập tức cúi chào, sau đó, đến trước phòng số 002 cùng 003, quét vân tay, tiến vào phòng.

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy binh lính xa lạ có thể tự do ra vào phòng Chung Ba cùng Lý Cảnh, cả người mới chính thức tỉnh lại.

Cậu quả thật không phải nằm mơ, mà thật sự được lên làm sĩ quan cấp bốn, bất quá lúc trước thăng lên sĩ quan cấp ba cũng thật dễ dàng.

Trong quân đội bình thường, chỉ cần đủ số năm hoặc chi trả lượng lớn tín dụng điểm là có thể thăng lên được sĩ quan, bất quá đến sĩ quan cấp bốn, cần phải có công huân hoặc năng lực đặc biệt mới có thể thăng cấp.

“Báo cáo thiếu úy, ta có vấn đề muốn hỏi.” Mai Truyền Kỳ cúi chào hỏi.

Ba tên thiếu úy nhìn cậu: “Hỏi đi.”

“Người ở phòng 002 và 003 trước đây có phải đã rời khỏi ký túc xá tòa C không?”

“Đúng vậy, sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ cứu Lam Uy tiểu vương tử ra, đều được thăng lên làm sĩ quan cấp hai chuyển tới ký túc xá tòa B.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ lại hỏi: “Vậy ký túc xá tòa B, có phòng cao cấp giống như chỗ tôi ở không?”

Cậu cảm thấy tầng 100 của tòa C đều có phòng cao cấp, hẳn tòa B cũng tương tự như vậy đi.

“Có, nhưng phải đánh thắng 20 thiếu úy, mới có thể được dọn vào phòng cao cấp, bất quá, phòng cao cấp chỉ có một, sau khi khiêu chiến 20 thiếu úy, còn phải đánh thắng người đang ở phòng cao cấp đó.”

Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, nếu đồng thời đối phó cùng lúc 20 thiếu úy thì quả thật có chút khó, trừ phi tách ra, nếu cùng tiến lên, cậu không nắm chắc phần thắng bao nhiêu.

Cậu lại hỏi tiếp: “Nếu như sau khi dọn vào phòng cao cấp, chờ lên được cấp thiếu úy, có phải là dọn ra khỏi phòng đó hay không?”

“Đúng vậy, lúc đó cần khiêu chiến cùng lúc 10 thiếu tá, cũng phải thông qua các loại sát hạch nghiêm khắc mới có thể được dọn vào phòng cao cấp.”

Mai Truyền Kỳ nghe xong thiếu úy nói, quyết định từ bỏ phòng cao cấp, cậu cũng không muốn vì một căn phòng mà phải bị đánh, chắc chắn những sĩ quan khác cũng có ý nghĩ giống cậu, cho nên, dẫn đến phòng cao cấp chỉ có một căn.

“Số 33333, bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến sân huấn luyện huấn cấp S để huấn luyện.” Ba tên thiếu úy đưa Mai Truyền Kỳ đến cửa tòa B liền rời đi.

Mai Truyền Kỳ nhìn thẻ phòng trên tay, mặt trên biểu hiện: tòa B tầng 67 phòng 038.

Cậu đi vào ký túc xá tòa B, vì bây giờ là thời gian huấn luyện, hành lang không có người, hết sức yên tĩnh.

Mai Truyền Kỳ vào thang máy đến tầng 67, cửa vừa mở ra, một giọng nói thiếu nữ đúng quy củ truyền vào tai: “Gần đây liên tiếp phát sinh nhiều vụ mất tích, cho tới bây giờ, đã có hơn 500 gia đình báo án, hy vọng thời điểm ra cửa mọi người nhất định phải đặc biệt cẩn thận…”

Cậu ra khỏi thang máy, bên trái đại sảnh cung cấp tin tức cho các sĩ quan, ước chừng rộng khoảng 200m², ở giữa đặt các hàng ghế tựa dài, giống như rạp chiếu phim.

Trong lòng Mai Truyền Kỳ có chút nghi hoặc, bây giờ là thời gian huấn luyện, làm sao trong đại sảnh còn phát tin tức.

Cậu đi tới nhìn, thấy có năm tên lính đang ngồi ở hàng thứ nhất xem tin tức.

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ nhìn chăm chú như vậy, cũng không quấy rầy, xoay người đi tìm phòng số 038.

Thời điểm cậu vừa xoay người, năm tên lính ngồi trong đại sảnh chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó, nhìn nhau cười.