Chương 234 - 235

Phong Tĩnh Đằng, Mai Truyền Kỳ cùng Tuyên Thừa quay đầu lại, liền thấy Phong Gia Ngạo khí thế hùng hổ mang theo người Phong gia đi tới.

Tuyên Thừa thấy là Phong gia đến, không muốn dính líu việc nhà người ta, lặng lẽ lui về bữa tiệc.

Phong Tĩnh Đằng không nhìn Phong Gia Ngạo tức giận, lễ độ hoan nghênh nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh Phong thượng tướng tới tham gia bữa tiệc lần này.”

Phong Gia Ngạo trầm mặt hừ lạnh: “Tại sao không nhận truyền tin của ta.”

Phong Tĩnh Đằng cũng không trả lời, trực tiếp làm thủ hiệu mời: “Phong thượng tướng, mời vào trong.”

Phong Gia Ngạo thấy mình không được để mắt tới, lửa giận càng sâu, nhưng nghĩ đến mình tới đây vì tằng tôn, lập tức nén giận, lạnh giọng hỏi: “Phong Tĩnh Đằng, ngươi có phải nên giải thích chuyện đứa nhỏ cho chúng ta không?”

Phong Tĩnh Đằng từ tốn nói: “Phong thượng tướng, ngài đừng nóng vội, chờ đến khi bữa tiệc bắt đầu, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này cho mọi người.”

“Vậy thì tốt, nếu ngươi là cha đứa nhỏ, vậy cũng nên đổi họ thành họ Phong đi, bắt đầu từ ngày mai, liền dẫn hài tử về Phong gia, tiếp nhận huấn luyện của Phong gia chúng ta.”

Phong Gia Ngạo nhìn Mai Nguy Hiểm, bá đạo bồi thêm một câu: “Đợi lát nữa trong bữa tiệc, liền tuyên bố với mọi người, hài tử đổi họ Phong.”

Hắn phải thừa dịp hài tử vẫn chưa có ý thức độc lập, huấn luyện trước một phen, sau đó, đưa nhỏ mới có thể nghe hắn, mặc hắn bài bố.

Không có bất kỳ ngữ khí thương lượng, giọng điệu ra lệnh, khiến Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ khó chịu.

Còn chưa giải thích chuyện cha đứa bé, liền vội vàng đưa hài tử đánh vào tiêu chí Phong gia, có còn coi cha và ba đứa nhỏ để trong mắt không.

Bên cạnh Giản Dực, Liên Trạch Dương, Tống Văn Bân bọn họ đều nghe, đều cảm thấy không thích, cảm thấy Phong Gia Ngạo này thật khiến người ta chán ghét.

Ngay cả Mai Nguy Hiểm cũng không thích Phong Gia Ngạo, nhíu mày nhỏ lại, trừng mắt về phía Phong gia.

Phong Thiên Thành đứng sau lưng Phong Gia Ngạo, nhăn mày lại, tuy hắn thật cao hứng khi Mai Nguy Hiểm là cháu ruột mình, nhưng với cách làm này của phụ thân, lại hết sức không đồng ý.

Mai Truyền Kỳ nhướn mày: “Phong thượng tướng, ông muốn hài tử đổi họ, có hỏi qua người làm ba là tôi chưa? Ông có thể hỏi tôi cũng không đồng ý cho đứa nhỏ đổi họ? Còn nữa, Phong gia mấy người dựa vào đâu mà bắt thằng bé đổi họ? Thằng bé ra đời nhiều năm như vậy, Phong gia mấy người đã từng làm nghĩa vụ người nhà với nó chưa?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Gia Ngạo lạnh giọng nói: “Chúng ta không biết hài tử tồn tại như thế, thì làm gì có nghĩa vụ?”

“Hay lắm, chuyện tám năm trước, tôi cũng không muốn nhắc lại, rồi nói về lúc tết đi, Phong gia mấy người có xem hai cha con chúng tôi là người Phong gia không? Có nghĩ năm mới gọi chúng tôi về Phong gia dùng bữa không, không có chứ gì? Còn nữa, coi như Phong gia mấy người sau tết không biết Nguy Nguy chính là con cháu các người đi, nhưng hẳn cũng biết tôi là bạn lữ của Phong Tĩnh Đằng, Nguy Nguy là con riêng của Phong Tĩnh Đằng, nhưng, ngay cả sinh nhật, đừng nói Phong gia mấy người đến tặng quà, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không có. Hiện tại biết con tôi là con ruột của Phong Tĩnh Đằng, liền lập tức muốn đổi họ con tôi, tôi nói cho mấy người biết, không có cửa đâu.”

Phong Gia Ngạo muốn phản bác, lại không thể nói gì, tức đến đỏ mặt.

Đám người Phong Thiên Thành đứng phía sau Phong Gia Ngạo che miệng cười trộm.

Phong Gia Ngạo cùng Mai gia càng nháo càng càng tốt, đối với bọn họ mà nói, Mai Nguy Hiểm không đổi họ là tốt nhất, cũng không cần nhận tổ quy tông.

Lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp uy nghiêm truyền tới: “Phong thượng tướng, ngươi mới vừa nói cảm thấy lão tổ tông này không có năng lực huấn luyện hài tử, có đúng không?”

Tất cả mọi người nhìn phía sau đám người Phong gia, chỉ thấy Mai Phi Trần mang theo một đám sĩ quan Mai gia bình tĩnh đứng ở đó, cũng không biết bọn họ xuất hiện bao lâu, mọi người đều trào phúng nhìn Phong gia.

Phong Gia Ngạo không ngờ Mai Phi Trần lại tới tham gia bữa tiệc, sắc mặt hơi đổi: “Lão tổ tông đừng nói nghiêm trọng như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy cha hài tử nếu là người Phong gia, như vậy, hài tử nên cùng họ Phong, hơn nữa, cũng có thể cùng những hài tử khác của Phong gia huấn luyện chung.”

Mai Phi Trần nhàn nhạt nói: “Ta hi vọng thượng tướng có thể hiểu rõ, Nguy Nguy nếu là truyền nhân của ta, phải là họ Mai, về sau cũng chỉ có thể họ Mai.”

Nói xong, ông liền dẫn theo sĩ quan Mai gia vào bữa tiệc.

Sắc mặt Phong Gia Ngạo vô cùng khó coi, trong lòng rõ ràng cùng Mai gia cướp người, đây chẳng qua là họ cướp lại.

Hắn nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng: “Nếu ngươi còn coi mình là người Phong gia, đợi lát nữa trong bữa tiệc, ngươi biết phải làm sao rồi đấy.”

Phong Gia Ngạo trừng mắt nhìn Mai Truyền Kỳ, dẫn người Phong gia tiến vào hội trường.

“Tên thượng tướng này, thật khiến người khác buồn nôn mà.” Giản Dực nghĩ đến Phong Tĩnh Đằng là tôn tử Phong gia, nhanh chóng hỏi: “Phong đại tá, anh không trách tôi nói xấu đó ông ta chứ?”

Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Tôi cũng giống mọi người, không thích ông ta.”

Nếu không phải vì tâm nguyện của ba, anh sẽ không nhận tổ quy tông.

Giản Dực hỏi: “Vậy anh sẽ đổi họ Phong cho Nguy Nguy sao?”

Mai Truyền Kỳ trừng Phong Tĩnh Đằng: “Anh dám.”

Cậu tổ chức bữa tiệc này, chỉ để thông báo cho tất cả mọi người biết, Mai Nguy Hiểm là con ruột Phong Tĩnh Đằng, chứ chưa hề nghĩ sẽ đổi họ đứa nhỏ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cho dù Phong Tĩnh Đằng muốn đứa nhỏ cùng họ, vậy phải chờ đứa kế tiếp rồi bàn đến.

Mai Nguy Hiểm chu chu miệng nhỏ: “Cha, con không muốn đổi họ, chữ Phong này cùng âm với kẻ điên, khi người khác gọi con là Phong Nguy Hiểm, giống như gọi kẻ điên nguy hiểm a.”

Giản Dực cười to: “Đúng, vẫn là Mai Nguy Hiểm êm tai hơn.”

Phong Tĩnh Đằng cười cười hôn lên mặt Mai Nguy Hiểm cùng Mai Truyền Kỳ: “Yên tâm, sẽ không để Nguy Nguy đổi họ đâu.”

Hài tử là do Mai Truyền Kỳ nhọc nhằn khổ sở sinh ra, mà thân làm cha, anh căn bản cũng chưa tận tân làm nghĩa vụ gì, đương nhiên không thể đổi họ đứa nhỏ được.

Mai Truyền Kỳ thoả mãn cười: “Này còn tạm được.”

“Khách mời tới cũng tương đối rồi, chúng ta đi vào thôi.” Phong Tĩnh Đằng mang theo Mai Truyền Kỳ hướng bạn bè thân thích giới thiệu đây là bạn lữ của mình cùng nhi tử.

Đương nhiên lúc giới thiệu đến Phong gia bên kia, bọn họ đều nhìn Mai Truyền Kỳ có vẻ giễu cợt.

Bất quá, cũng không biểu lộ quá rõ ràng, trước mặt Mai gia, vẫn nên nể nang một chút.

Tổng bộ tinh võng cũng phái vài phóng viên đến đây, thứ nhất là làm rõ chuyện tại sao Mai Nguy Hiểm là thân sinh nhi tử của Phong Tĩnh Đằng để công bố, chuyện thứ hai là phỏng vấn vài nhân vật cao cấp, muốn đào một ít thông tin từ bọn họ.

Sắp kết thúc bữa tiệc, Phong Tĩnh Đằng dẫn Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm lên đài, mọi người vừa nhìn, liền lập tức ngừng nói.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham gia bữa tiệc, mục đích tối nay chủ yếu là muốn giới thiệu với mọi người đây con ruột tôi, Mai Nguy Hiểm. Có lẽ mọi người đều cảm thấy khó hiểu, tại sao đứa nhỏ của Đại thiếu gia Mai gia Mai Truyền Kỳ cùng thiên kim Cố gia sinh ra, đột nhiên trở thành con của Phong đại tá tôi.”

Phong Tĩnh Đằng sớm nghĩ ra câu chuyện để nói cho mọi người: “Tiếp theo, tôi sẽ giải thích chuyện này, tôi và Truyền Kỳ đã sớm nhận thức, lúc sau do tôi có nhiệm vụ trong người, khiến Truyền Kỳ tưởng tôi sẽ không trở lại được, nhưng lúc đó, em ấy đã có thai, bất đắc dĩ, đành nhờ thiên kim Cố gia Cố Quân Thanh kết hôn giả với em ấy, để cho hài tử có được một gia đình hoàn chỉnh.”

Nói tới đây, thần sắc anh có chút âm u, biểu hiện như vậy là muốn mọi người tin tưởng anh, thêm nữa, quả thật anh cũng đưa vào cảm xúc khổ sở mình từng có: “Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về, liền nghe tin em ấy và thiên kim Cố gia đã kết hôn và sinh con, bởi vậy không muốn quấy rầy hai người họ, mà dẫn đến nhiều năm hiểu lầm như vậy, mãi đến tận mấy tháng trước, mới biết Mai Nguy Hiểm là con tôi.”

“Tôi vô cùng cảm tạ thiên kim Cố gia Cố tiểu thư, cũng cả tạ Cố gia, nhờ bọn họ nuôi nấng con tôi, giao dục con tôi trở thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, vô cùng cảm tạ các người.”

Phong Tĩnh Đằng hướng tới trước mặt nghiêng mình chín mươi độ.

Cố Thiếu Đình cùng Tả Nguyệt, Cố Quân Thanh đều không đến, bất quá, thông qua tinh võng cũng nhìn thấy màn này.

Phong Tĩnh Đằng ngồi dậy, tiếp tục nói: “Những điều cần nói tôi đã nói xong, lần nữa cảm tạ mọi người đã tới tham gia bữa tiệc.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Gia Ngạo thấy Phong Tĩnh Đằng không tuyên bố chuyện đổi họ, vô cùng tức giận, nén giọng giận dữ nhìn Phong Thiên Thành nói: “Nhìn ngươi dạy dỗ được một hảo nhi tử, tâm cũng không hướng về Phong gia chúng ta.”

Phong Thiên Thành không nhìn cơn giận của hắn, ôn hòa cười nói: “Phụ thân, đứa con trai này, con chưa bao giờ đã dạy nó một ngày, cho nên chuyện nó là, bao gồm thành tựu hiện tại đều không có một chút quan hệ với người cha này.”

Phong Gia Ngạo biết đến hắn nói thực sự, tức giận trừng một cái.

Lúc này, một phóng viên bước ra, lập tức hỏi: “Phong đại tá, ngài hiện tại là cha của Mai gia tiểu tiểu thiếu gia, mà Mai gia tiểu tiểu thiếu gia là truyền nhân lão tổ tông Mai gia, vậy ngài có định đổi họ cho Mai gia tiểu tiểu thiếu gia không?”

Phong Gia Ngạo nghe phóng viên hỏi câu này, nhìn chằm chằm Phong Tĩnh Đằng trên đài, muốn nghe tên dã chủng hướng cùi chỏ ra ngoài này làm sao trả lời phóng viên.

Đám người Phong Thiên Dĩnh đặc biệt căng thẳng, cũng hận chết cái vấn đề kia của tên phóng viên, trong lòng vô cùng lo lắng Phong Tĩnh Đằng trước mặt mọi người, đổi họ cho hài tử, cũng để hài tử nhận tổ quy tông, vậy hài tử bọn họ cũng không còn hy vọng thừa kế vị trí gia chủ.

Những người khác cũng rất hiếu kỳ Phong Tĩnh Đằng sẽ trả lời ra sao, nếu đứa nhỏ này đổi họ, lão tổ tông Mai gia còn có thể thu nhận người khác họ làm truyền nhân sao?

Nếu như là bọn họ thì chắc chắn sẽ không.

Phong Gia Ngạo nghe tiếng bàn luận xung quanh, trong lòng hừ lạnh, hắn mới không hiếm lạ chuyện Phong gia làm truyền nhân Mai gia, phải biết, hài tử không đổi họ, về sao đạt vinh quang lớn hơn nữa cũng chỉ có thể thuộc về Mai gia.

Trên đài, khóe miệng Phong Tĩnh Đằng cong lên, đây là lần đầu tiên anh thật tâm cười khi đứng nơi này.

Anh sớm đoán được sẽ có phóng viên hỏi đến vấn đề này, bởi vậy, nên vừa rồi anh cố ý không nhắc đến chuyện đổi họ cho đứa nhỏ.

Phong Tĩnh Đằng đứng đối diện đám người Phong Gia Ngạo, sau đó, kiên định trả lời: “Sẽ không đổi họ, con trai của tôi vĩnh viễn chỉ có thể họ Mai.”

Mai Phi Trần nghe được đáp án này, vô cùng hài lòng.

Phong Gia Ngạo đen mặt lại.

Không chỉ bởi vì Phong Tĩnh Đằng không cho hài tử đổi họ, cũng bởi vì lúc Phong Tĩnh Đằng trả lời, còn nhìn thẳng vào hắn nói, ánh mắt cùng giọng nói mơ hồ mang vẻ khıêυ khí©h, rõ ràng có ý định muốn chọc người gia gia là hắn a.

Phong Gia Ngạo tuy biết rõ Phong Tĩnh Đằng cố ý làm hắn nổi giận, mà hắn quả thật không nhịn nổi, trong mắt đều bốc ra tơ máu, vô cùng dọa người.

Phong Tĩnh Đằng thấy đáy mắt Phong Gia Ngạo tràn đầy tức giận, khóe miệng càng cong hơn.

Những người khác tựa hồ sớm đoán được Phong Tĩnh Đằng sẽ trả lời như vậy, cho nên cũng không mấy kinh ngạc, chỉ cần sau này đứa con thứ hai, để đứa nhỏ họ Phong cũng không muộn.

Cứ như vậy, hài tử có thể được ở lại chỗ lão tổ tông Mai gia, quả thật nhất cử lưỡng tiện.

Thế nhưng, mọi người lại không ngờ Phong Tĩnh Đằng vẫn tiếp tục nói: “Không chỉ có một mình Mai Nguy Hiểm không đổi sang họ Phong, mà những đứa nhỏ sau này, cũng sẽ không lấy họ Phong.”

Vừa nói, toàn trường ồ lên một trận.

Mọi người đều biết Phong Tĩnh Đằng là con riêng của Phong gia gia chủ, trước mặt nhiều người nói như vậy, đều cảm thấy Phong Tĩnh Đằng đang gây khó dễ cho Phong gia.

Mọi người lặng lẽ nhìn về phía Phong Thiên Thành cùng Phong Gia Ngạo, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Thiên Thành một bộ mọi chuyện không liên quan đến mình, nhiệt tình cười.

Còn sắc mặt Phong Gia Ngạo khó coi đến nỗi không thể khó coi hơn, thiếu chút nữa đứng ra mắng Phong Tĩnh Đằng trước mặt mọi người, muốn đuổi anh ra khỏi Phong gia, xóa tên anh trong gia phả Phong gia.

Nhưng, vẫn có phóng viên không sợ chết chạy đến trước mặt Phong Gia Ngạo: “Phong thượng tướng, đối với chuyện Phong đại tá không cho hài tử họ Phong, ngài có cảm tưởng gì?”

Trong lòng mọi người ở đây đều giơ ngón cái cho vị phóng viên này, đồng thời cũng đốt một ngọn nến cho hắn.

Phong Gia Ngạo trừng mắt nhìn tiểu phóng viên, trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn kiêng kỵ vấn đề mặt mũi: “Không có bất kỳ cảm tưởng gì, là cha của hài tử, hài tử theo họ ai, đương nhiên phải để hắn quyết định, ta cũng tôn trọng ý kiến của hắn.”

Lời này cơ hồ toát ra từ kẽ hàm răng, khiến những người khác đều cười trộm.

Phong Gia Ngạo cảm thấy mình không còn mặt mũi ở đây, tiệc rượu vừa kết thúc, liền dẫn theo đám người Phong gia rời đi.

Bất quá hắn cũng không nổi giận đến mất đi lý trí, trước lúc rời khỏi, vẫn giao phong bao lì xì cho người hầu bàn, để tránh khỏi miệng lưỡi người đời chế nhạo.

Mai Truyền Kỳ thấy Phong Gia Ngạo tức giận mang người Phong gia rời đi, trong lòng kêu đáng đời, những lời Phong Tĩnh Đằng vừa nói chẳng khác nào cái tát vào mặt Phong Gia Ngạo.

Giản Dực bọn họ cũng thầm khen hay.

Xuống khỏi bục, cậu nhỏ giọng bên tai Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Sau này thật sự nếu có hài tử, không muốn lấy họ Phong sao?”

Phong Tĩnh Đằng hấp háy mắt: “Không họ Phong, muốn họ Cổ.”

Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi còn tưởng đứa nhỏ sau sẽ còn họ Mai.”

Phong Tĩnh Đằng mỉm cười hôn một lên mặt cậu.

Mai Nguy Hiểm nghe ba ba và cha nói chuyện, lập tức cười nói: “Cha ơi, sau này em trai gọi Cổ Đổng đi.” (Cổ Đổng: đồ cổ)

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Tại sao muốn gọi Cổ Đổng, ba cảm thấy đặt Cổ Nhân nghe hay hơn, Nhân có ý nhân nghĩa.”

Phong Tĩnh Đằng “…”

Anh phát hiện bạn lữ nhà mình và con trai đều không biết đặt tên đứa nhỏ.

Mai Nguy Hiểm không hài lòng: “Ba ba, ba đặt tên Cổ Nhân, nghe giống người cổ đại ý, mà tên Cổ Đổng này thì khác, có nghĩa đáng giá, lại trân quý, đúng không cha?”

Phong Tĩnh Đằng: “…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Anh có thể không trả lời vấn đề này được không?

Đứa nhỏ sau này không thể lấy tên Cổ Nhân, Cổ Đổng, hoặc Cổ Điển, Cổ Đại các kiểu.

Đúng lúc này, một bồi bàn mang một phong bao lì xì cùng một cái hộp lớn đến: “Phong đại tá, phong bao lì xì này là của Phong gia, còn cái hộp là do một người mang đến, nói muốn đích thân giao cho ngài.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Phong thượng tướng bị anh chọc giận như vậy, lại còn nhớ để lại tiền lì xì nữa chớ.”

Phong Tĩnh Đằng cười cười đưa cho đứa nhỏ, nhìn hộp quà một chút.

Hộp quà màu đỏ, vô cùng tinh xảo xa hoa, phía trên còn để một tấm thẻ.

Phong Tĩnh Đằng cầm thẻ lên, nhìn bên trong chỉ có hai chữ Thủy Mễ.

“Thủy Mễ? Là có ý gì?” Mai Truyền Kỳ nghi hoặc thì thầm.

Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Là cữu bá đưa tới, Thủy Mễ định bởi chữ Uyên.” (Thủy Mễ: 水米; Uyên: 渊)

Anh mở hộp ra, bên trong có một bộ quần áo trẻ con, hơn nữa, còn để một phong bao lì xì trong đó.

Phong Tĩnh Đằng lấy tiền lì xì ra, đóng nắp lại, để bồi bàn đưa đến khu để quà tặng, sau đó, cho người mang toàn bộ lễ vật đưa về Mai gia.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ đưa đứa nhỏ về phòng, không ngờ Lam Uy tiểu vương tử còn chưa ngủ, gắng gượng mở mắt chờ bọn họ trở về.

Lam Uy nhìn thấy Mai Nguy Hiểm, nháy mắt liền lên tinh thần: “Nguy Nguy.”

Hôm nay nhóc cũng muốn tham gia bữa tiệc, mà lại bị cữu công ngăn cản, gì mà trong khách sạn không đủ an toàn, dễ phát sinh nguy hiểm, nếu nhóc nhất định phải đi, hai vị nhạc phụ đại nhân còn phải mất công an bài hội trường, vô cùng phiền hà.

Vì không để hai vị nhạc phụ mệt mỏi, nhóc đành từ bỏ ý định.

Mai Truyền Kỳ thấy vẻ mặt cao hứng của Lam Uy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cậu nhìn ra được tiểu Vương tử thật tâm thích con mình. Giống như ngày đó nói sẽ chuyển toàn bộ tín dụng điểm của mình cho Nguy Nguy, quả thật nói được là làm được, sáng hôm sau liền lập tức hành động.

Nhưng đáng tiếc thay, tín dụng điểm của tiểu Vương tử đều nằm ở Gehida tinh cầu, căn bản không thể chuyển qua, vì chuyện này, tiểu Vương tử mất hứng cả ngày, còn nói sau này sẽ bồi thường cho Nguy Nguy.

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng quay về phòng, cậu hỏi: “Hôm nay anh làm khó Phong thượng tướng như vậy, hắn có thể trục xuất anh khỏi Phong gia không, có mang bài vị ba anh vứt khỏi từ đường Phong gia không? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng không hề lo lắng chuyện này: “Phong gia không chỉ có một mình Phong Gia Ngạo đâu, cho dù ông ta muốn làm vậy, còn phải hỏi các lão tổ tông Phong gia có đồng ý hay không, hiện tại người có năng lực ở Phong gia ngày càng ít, các lão tổ tông sẽ không dễ dàng đồng ý từ bỏ một người Phong gia dựa vào thực lực của mình ngồi vào vị trí Đại tá.”

Các lão tổ tông Phong gia đúng thật là không đồng ý Phong Gia Ngạo đuổi tên Phong Tĩnh Đằng ra khỏi Phong gia, vì thế, lúc Phong Gia Ngạo từ bữa tiệc trở về liền lấy con trai và con dâu xả giận.

“Nếu hai ngươi chịu cố gắng một chút, sinh được đứa con trai, ta nào cần mặt dày để tên con của tên dã chủng Phong Tĩnh Đằng kia đổi thành họ Phong sao?”

Phong Thiên Thành nghe cha gọi con mình là dã chủng, mất hứng mím môi im lặng.

Hứa Thi Linh càng cảm thấy Phong Gia Ngạo nói là chỉ bụng nàng không biết cố gắng, nén giận, quay đầu không nhìn Phong Gia Ngạo.

Gả vào Phong gia hơn ba mươi năm, nàng cảm thấy mình đã dùng hết sức để làm tròn bổn phận làm vợ của Phong gia, thế nhưng, Phong gia vẫn luôn bất mãn nàng, chỉ vì nàng không thể sinh thêm con thêm cháu cho Phong gia.

Phong Gia Ngạo thấy cả hai đều không lên tiếng, càng giận hơn: “Làm sao? Ta nói sai sao? Các ngươi kết hôn đã bao nhiêu năm, lại không thể sinh thêm tôn tử cho ta, nếu như…”

Hứa Thi Linh càng nghe càng chói tai, rõ ràng là Phong Tĩnh Đằng chọc ông sinh khí, vì sao lại để nàng chịu đựng lửa giận từ ông.

Phong Gia Ngạo mắng không ngừng miệng, rốt cuộc nàng không thể áp chế nổi tức giận suốt mấy thập niên, lấy túi xách tay dùng sức ném vào bình hoa quý báu đặt trên tủ.

Ầm một tiếng, bình hoa rơi xuống mặt đất, biến thành nhiều mảnh vỡ.

Phong Thiên Thành nhướng mày.

Phong Gia Ngạo không tin nhìn con dâu ngày thường vô cùng hiếu thuận hắn: “Ngươi…”

Người trong đại sảnh đều bị dọa, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Hứa Thi Linh đỏ mắt phẫn nộ nhìn Phong Gia Ngạo: “Ông cho rằng tôi không muốn sinh sao? Ông cho rằng tôi thật sự không sinh được sao? Không, đều không phải! Không phải tôi không muốn sinh, cũng không phải tôi không sinh được, mà là hắn!”

Nàng tức giận giơ tay chỉ Phong Thiên Thành: “Cũng chính là con trai ngoan của ông, từ lúc kết hôn cho đến nay, hắn chưa từng chạm qua tôi, ông bảo tôi cùng ai sinh, lẽ nào bảo tôi đi vụиɠ ŧяộʍ với người khác sao?”

Hứa Thi Linh phẫn nộ đến không còn biết lựa lời, nói xong lời cuối cùng, ủy khuất chảy hai hàng nước mắt.

Nàng vốn không muốn nói chuyện này ra, lão công không muốn chạm mình cũng không phải việc quang minh chính đại gì, năm đó, nếu không phải mình thích Phong Thiên Thành, cũng sẽ không gả cho nam nhân này, hiện tại, nàng cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

Hứa Thi Linh nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, nhặt túi xách rồi đi ra ngoài, ngồi lên xe rời khỏi Phong gia.

Trên khuôn mặt ôn nhu của Phong Thiên Thành hiếm khi xuất hiện một mạt trào phúng: “Con đã từng nói, con không thích Hứa Thi Linh, nhưng người vẫn buộc con lấy nàng.”

Hắn nhàn nhạt nói xong câu đó, quay người trở về phòng. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Gia Ngạo khϊếp sợ đứng yên tại chỗ, không ngờ kết quả là như thế này.

“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm thanh lãnh vang lên tại đại sảnh.