Chương 57: C57: Lời Cảnh Báo (the Warning)

Ngay sau khi tôi bắt đầu học trung học, mẹ tôi mất tích.

Bố tôi bảo rằng mẹ đã nɠɵạı ŧìиɧ.

"Bà ấy đã bỏ rơi cả hai bố con ta và đi mất rồi" - Bố nói.

Nhìn khuôn mặt buồn rầu của bố, tôi quyết định sẽ luôn là một đứa con gái yêu thương và trung thành với ông.

Nhưng từ khi mẹ tôi biến mất, những việc kì lạ bắt đầu xảy ra trong ngôi nhà.

Cả ngôi nhà dường như bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo.

Cửa đột nhiên bật mở mà không có ai chạm vào, và đồ đạc trên giá thì tự động rơi.

Tôi kiểm tra thì thấy giày của mẹ vẫn còn được để ở lối vào, và sự nghi ngờ của tôi trở nên chắc chắn.

Nếu bà ấy bỏ đi thì một đôi giày phải mất tích chứ.

Nhưng tất cả giày của bà vẫn còn ở đó. Bố tôi hẳn đã gϊếŧ mẹ ngay trong ngôi nhà.

Vì sao? Vì cái gì? Tôi cảm thấy sự thôi thúc gặm nhấm mình hỏi ông nhưng tôi vẫn không thể.

Nếu mẹ tôi chết và bố tôi bị bắt, tôi sẽ phải tự lo cho mình.

Bố thật sự yêu mẹ. Nếu mẹ tôi là người đã phản bội, bà ấy xứng đáng với những gì đã xảy ra với bản thân.

Mình sẽ giả vờ như không có gì xảy ra cả. Tôi quyết định.

Nhưng những việc kì lạ không dừng lại.

Một ngày khi đang nằm trên giường, nửa ngủ nửa thức thì tôi nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân đi quanh ngôi nhà.

Pitter-patter pitter-patter...

Đó không phải là bố tôi.

Âm thanh cứ trở nên gần hơn.

Pitter-patter pitter-patter...

"Đi đi. Làm ơn hãy đi đi!"

Kể cả khi đã cầu nguyện, dấu chân vẫn tới phòng tôi và bước vào.

Tôi cảm thấy hơi thở ấm áp trên má mình.

Tôi ti hí mắt nhìn thì thấy khuôn mặt của mẹ đang ở ngay phía trên mình, trông xấu xa và đầy đe dọa.

Rồi bà nói vào tai tôi:

"R.....ra ng.......ngoài..."

Mình không thể ở lại căn nhà này thêm nữa. Tôi nghĩ, nhưng tôi không thể nghĩ ra nguyên nhân nào để thuyết phục bố tôi chuyển nhà.

Điều kì lạ là, dường như tôi là người duy nhất cảm thấy sự hiện diện của ma. Bố tôi chả cảm thấy gì.

Từ khi mẹ tôi biến mất, bố đã đổi việc làm và bắt đầu làm việc tại nhà để có thể chăm sóc tôi tốt hơn. Ông cũng làm hầu hết việc nhà. Sau khi thấy tình yêu thương và sự tận tâm ông ấy dành cho mình, tôi không tài nào khiến bản thân hỏi ông rằng "Bố đã gϊếŧ mẹ, phải không?"

Vậy nên, tôi lại trải qua nhiều ngày vờ như không có gì.

Một buổi chiều khi đang ngồi ở bàn cafe, tôi cảm thấy có thứ gì cắn ngón chân mình. Nó thật sự rất đau.

Tôi nhìn xuống bàn để xem cái gì đã gây ra cơn đau, và tôi thấy mẹ ở đó.

Mẹ tôi đang nằm dưới cái bàn.

Bố tôi, đang nấu ăn trong bếp, cảm thấy điều gì đó và hỏi: "Con ổn chứ, Mami ?". Nhưng tôi chỉ trả lời "Không có gì. Chỉ là con nhớ ra có vài bài tập cần làm thôi."

"Bữa tối sắp xong rồi. Sao con không tới đây và làm ở bàn bếp?"

Tôi ngoan ngoãn trả lời ông và mở cặp của mình ra.

Đó là lần đầu tiên tôi để ý thấy một tờ ghi chú, được gấp làm bốn, nằm giữa cặp.

Tôi mở nó ra và thấy vài chữ được viết vội vàng bằng tay của mẹ:

"Mami, khẩn trương chạy mau lên, cha con điên rồi."

Mẹ đã cố gắng cảnh báo tôi suốt một thời gian dài.