Truyện Kiều

10/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đầu tiên tôi sẽ giới thiệu sơ về vị tác giả của bộ truyện này là ông Nguyễn Du. Nguyễn Du sinh năm 1765 mất vào năm 1820 quê ở làng Tiên Điền , huyện Nghi Xuân , tỉnh Hà Tĩnh. Sinh ra trong một gia đì …
Xem Thêm

Chương 2 : Nửa túi gió trăng ( gặp Kim Trọng)
Còn đang dùng dằn nửa muốn nán lại, nửa muốn đi về thì bỗng nghe tiếng nhạc vàng trỗi dậy càng lúc càng rõ. Nhìn ra ba chị em thấy một chàng thư sinh ngồi trên lưng ngựa , tay cương buông lỏng, đang từ từ đi tới. Ngựa chàng sắt trắng như tuyết, áo chàng màu xanh cây cỏ pha với màu non da trời; phong thái chàng thật thảnh thơi, nửa túi gió trăng hình như có mang theo bên mình. Đi sau ngựa chàng là một vài em bé.

Từ xa, người con trai đã nhận ra sự có mặt của ba chị em Kiều. Chàng xuống ngựa, đi bộ tới. Bước chân của chàng và sự có mặt văn vẻ của chàng như làm sáng lên cả một vùng cây cỏ. Cây cỏ lá cành đẹp lên như ngọc Quỳnh ngọc giao. Vương Quan vốn đã từng quen biết với chàng liền đi ra chào hỏi và trò chuyện, còn hai chị em Kiều thì e lệ nép vào hoa, không dám tới gần tham dự. Chàng thư sinh này tên là Kim Trọng, cũng đang cư trú không xa trong vùng, Kim Trọng là con nhà quyền quý, xuất thân từ một gia đình giàu sang và danh vọng. Được trời phú cho óc thông minh và tài văn học, chàng là người có phong tư và tài mạo tuyệt vời. Ở nhà, chứng tỏ là một người phong nhã, đi ra ngoài chàng thường nổi tiếng là một bậc tài hoa. Chàng từng là bạn học của Vương Quan, và đã quen thân với địa phương đất nước này. Chàng cũng đã từng nghe nói tới sự có mặt của những cô láng giềng xinh đẹp, rằng trong đền Đông Tước hiện có cất giữ tới hai mùa xuân kiều diễm. Lâu nay chưa có cơ hội, cũng giống như vì cách núi ngăn sông, cho nên chàng chưa từng được gặp gỡ, chỉ biết thầm yêu trộm nhớ mà thôi. Ai ngờ hôm nay tình cờ không hẹn mà được gặp. Trong hội Thanh Minh này mà mọi người có cơ hội thoả lòng tìm hoa đố lá, Kim Trọng đã có dịp từ xa thoáng thấy được hai bóng hồng. Một người như hoa cúc mùa thu, một người như hoa lan mùa xuân, cả hai đều mặn mà xinh đẹp. Kiều là trang quốc sắc, Kim là kẻ thiên tài, lần đầu gặp nhau, trong lòng hai người như đã có sự ngấm ngầm thoã mãn như bên ngoài hai người còn e dè, chưa ai dám ngỏ lời nói ra cảm xúc của mình. Tiếng sét ái tình đã nổ, cả hai đều được dìu vào trạng thái vừa mê vừa tỉnh, ráng ngồi thêm thì không tiện, mà đứng dậy về thì lại tiếc. Bóng hoàng hôn như làm cho nỗi buồn ly biệt càng thêm man mác. Nhưng cuối cùng rồi người ta cũng phải chia tay, Kim đã lên ngựa ra về ,Kiều còn nấn ná nhìn theo. Dưới cầu nước chảy trong veo. Bên cầ bóng chiều còn thiết tha trên cành liễu.

Kiều về tới nhà thì mặt trời đã gác núi và hồi chiêng thu không đã vang vọng. Ngồi trong khuê phòng nhìn ra, Kiều thấy gương nga đang chênh chếch dòm vào cửa sổ. Ngoài kia trăng vàng đang lung linh trên biển cạn và ánh trăng gieo trên các cành xuân đang la đà trĩu xuống vì những bông hải dương đầy đặn. Một mình lặng lẽ ngắm bóng chị Hằng. Nàng nghĩ:” kiếp số mong manh như thế thì cuộc đời có tài hoa cách mấy cũng là một cuộc đời bỏ đi ” tội nghiệp cho Đạm Tiên biết bao. Còn người con trai kia nữa : gặp nhau để làm chi? Ta có duyên kiếp gì với thơ tuyệt diệu. Bóng trăng đã xế bên mành, Kiều còn ngồi dựa vào cửa sổ một mình. Nnagf chợt thiêp đi trong một giấc ngủ thiu thiu. Trong mơ Kiều thấy một thiếu nữ có chiều phong vận, có chiều thanh tân, đang từ từ bước tới. Mặt nàng như in sương, thân nàng như pha tuyết. Những bước chân nàng lãng đãng, khi thì như gần, khi thì như xa. Kiều vội chạy ra ân cần thăm hỏi:

– Em xin chào mừng chị, chị là ai và chị mới từ đâu đến ? Hay chị là một tú nữ vừa lạc lối Đào Nguyên.

Thiếu nữ nói:

– Chúng ta vốn là người đồng thanh đồng khí. Mình vưa gặp gỡ nhau vừa lúc ban chiều đó mà, chị đã quên sao? Ngôi nhà lạnh lẽo của em ở về phía mái Tây, gần dòng nước chảy, bên trên có chiếc cầu bắc ngang đấy! Em cảm ơn chị đã có lòng đoái hoài tới em, đã đề tặng cho em hai bài thoe diễm tuyệt. Tài thơ của chị thật là ném châu giao vàng. Em đã đem trình với bà Hội Bà Chủ Hội Đoạn Trường bài thơ ấy. Bà Hội Chủ của em tra lại sổ Đoạn Trường thì lại thấy trong sổ có tên chị. Thôi thế cũng đành là nhân duyên quả báo từ kiếp trước: chúng ta cũng đều là người cùng thuyền cùng hội, đâu phải xa lạ gì với nhau. Đây là mười đề tài mới mà bà hội chủ đưa ra để mời chị sáng tác. Chị hãy sử dụng ngọn bút tài hoa của chị mà làm ra những câu thơ thần diệu đi.

Kiều tiếp nhận mười đề tài. Bàn tay tiên của nàng chỉ cần vẫy một cái là mười bài thơ đã hoàn thành. Đạm Tiên tiếp lấy. Xem xong, Đạm Tiên nức nở khen:

– Phẩm chất của những bài thơ này tuyệt diệu. Qủa là cẩm tú, cũng như về ý và về lời. Nếu đem so với những bài thơ khác trong tập “Thơ Đoạn Trường” thì chắc chắn những bài thơ của chị sẽ chiếm giải nhất . Có ai làm thơ hay bằng chị đâu.

Đạm Tiên nói lời từ biệt và trở gót bước ra thềm hoa, nhưng Kiều còn muốn tìm cách giữ nàng lại để trò chuyện. Bỗng một cơn gió thoảng làm sịch bức mành khiến Kiều tỉnh dậy. Thì ra đây chỉ là một giấc chiêm bao. Nhìn ra, Kiều chẳng thấy ai, nhưng dư hương của mỹ nhân như còn phảng phất đâu đó.

Còn lại một mình trong đêm khuya, Kiều để lòng đắm chìm vào tâm tư lo lắng và bất định. Nghĩ tới số phận mình trong tương lai, nàng thấy một niềm kinh hãi trào lên. Chắc chắn duyên phận của mình là duyên phận bèo dạt mây trôi. Nghĩ như thế, tâm nàng trở nên rối loạn. Nàng khóc sụt sùi. Và càng nghĩ thêm chừng nào thì nàng khóc lớn chừng ấy.

Mọi thứ hãy để tự nhiên diễn ra và dường như nàng ấy cũng sẽ cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra với nàng.

Thêm Bình Luận