Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truyền Kiếm

Chương 49: Chương 43: Kiếm thánhn

« Chương TrướcChương Tiếp »
TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 43: Kiếm thánh

Dịch giả:

Biên tập:

Sẽ cập nhật tên người dịch và biên tập sau

Nhưng hiển nhiên lời của người trẻ tuổi này đã chậm, kiếm mang màu đen đã đâm thủng thân thể Liễu Nhất Phong. Cả người hắn bị những tia kiếm khí đánh nát bấy từ bên trong, sau khi dừng lại ở giữa không trung bỗng hóa thành một đám bụi phấn rơi xuống đất.

Toàn bộ tân khách ngơ ngác, mấy người thì thào trong miệng:

"Gϊếŧ người... lại gϊếŧ người rồi!"

Ai nấy đều cảm giác được một cỗ hàn ý bao phủ toàn thân, làm gì còn có tâm tình xem nhiệt náo. Tam đại đệ tử bí địa đều đã chết trước mắt bọn họ, nếu như Vô Trần Nhai truy cứu trách nhiệm thì bọn hắn không một ai tránh khỏi! Tân khách đang quan chiến lập tức cảm thấy hối hận, ai bảo ngươi đi xem trò vui làm cái gì? Không phải ngại mình sống lâu sao?

Mạc Vấn cũng có chút giật mình, hắn cũng không nghĩ đến một kiếm này lại tạo nên kết quả như thế. Uy lực kiếm thức hai người ngang nhau, nhưng kiếm thức của mình có thể thôn phệ vài phần uy lực của đối phương, nếu xét kĩ thì kiếm quyết Đại Vân Vũ quả thật có nhiều bí mật chưa được lộ ra.

"Khốn kiếp! Ngươi dám gϊếŧ hại đệ tử Kiếm môn! Mặc dù ngươi là người của Tuyệt Dục Cốc, nhưng hôm nay ta nhất định phải tru sát ngươi tại đây!"

Trên khuôn mặt của người trẻ tuổi toát ra vô số lệ khí, trường kiếm phát ra những tiếng khinh ngâm, tự động từ trong vỏ bay ra, kiếm minh ong ong dẫn tới tất cả linh kiếm nơi đây chộn rộn bất an.

"Tuyệt phẩm linh kiếm!"

Có người bỗng nhiên kinh hô.

Người trẻ tuổi cầm trong tay linh kiếm đạp một bước về phía trước, phạm vi mấy chục trượng trong nháy mắt kéo gần một nửa, lại là một người có thân pháp kì dị. Chỉ trong mấy lần hô hấp đã tới gần Mạc Vấn không tới ba trượng, cự ly này đối với cao giai linh kiếm sư mà nói chính là mặt đối mặt!

Tiếp theo người trẻ tuổi giơ linh kiếm trong tay lên, một kiếm chém về phía Mạc Vấn, chấn động kịch liệt như sóng biển từ thân kiếm truyền về phía trước.

Thần sắc Mạc Vấn đại biến, một kiếm này nhìn rất giản, nhưng đã gần như đạt tới cảnh giới kiếm tùy tâm động, hơn nữa trên linh kiếm còn ẩn hàm lực lượng khiến hắn run sợ. Nếu như trúng đòn này, cho dù dùng thân thể cường hãn của chính mình chống đỡ chỉ sợ ngay lập tức bị nát bấy.

Thủy khí dưới chân khuếch tán, thân hình hơi rung lên tránh sang một bên, trong phút nguy hiểm tránh thoát một kiếm của người trẻ tuổi.

Oanh long!

Kiếm thế rơi vào khoảng không, kiến trúc phía dưới bị lực lực trên linh kiếm chấn sập, biến thành một đống đổ nát.

Hít!!!

Nơi xa truyền tới những thanh âm hít thở sâu, chỉ dựa vào kiếm thế đã phá hủy cả một kiến trúc rộng lớn, rốt cuộc lực lượng này phải lớn bao nhiêu? Người trẻ tuổi đó là kiếm thánh sao?

Người trẻ tuổi thấy một kích không có kết quả, lập tức dịch chuyển người, lại chém ra một kiếm. Mạc Vấn vẫn tiếp tục tránh, hắn đả khởi mười hai phần tinh thần ứng đối, từng tòa kiến trúc phụ cận bị kiếm thế hủy diệt. Những đệ tử ở xung quanh Thanh thành đâu dám đứng yên, một mực thối lui ra ngoài trăm trượng mới dám dừng lại.

Trong lòng Mạc Vấn cảm thấy vô cùng kinh dị, kiếm thức của người trẻ tuổi này vô cùng quỷ dị, bên trong ẩn hàm một cỗ lực lượng muốn hủy diệt hết thảy. Nếu chính diện kích trúng thì kết quả tuyệt đối không khác những tòa kiến trúc kia là bao nhiêu.

Nhưng Mạc Vấn cũng không biết người trẻ tuổi này còn kinh hãi hơn nhiều, thiếu niên trước mắt quá mức quỷ dị. Tu vi kiếm khí chỉ có luyện khí tầng sáu đỉnh phong, nhưng dưới kiếm thế chính mình áp đảo vẫn có thể tránh thoát. Triều Tịch kiếm thế không thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút, mỗi lần nhấn chìm đối phương thì hắn ta lại trơn tuột như lươn tránh đi.

Thời gian dần trôi qua, trong l*иg ngực người trẻ tuổi dần sinh ra một cỗ tức giận, bên trong nội môn mặc dù hắn không tính là tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng cũng có tư chất bất phàm. Mười chín năm luyện khí tầng chín, không tới năm năm đã có thể Trúc Cơ thành công, trong cùng lứa đệ tử tuyệt đối xếp trong mười người đứng đầu. Nhưng hôm nay sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của hắn đều bị thiếu niên này dẫm đạp!

Lòng ghen ghét đố kỵ như độc xà thong thả sinh sôi, dần dần trong lòng hắn hạ quyết tâm, thiếu niên này nhất định phải chết!

Người trẻ tuổi toàn lực thúc động kiếm thức, một kiếm lại một kiếm liên miên không dứt. Kiếm thế khủng bố nhấn chìm phương viên mấy chục trượng, tất cả thực thể trong phạm vi đó đều bị chấn thành bụi phấn. Mạc Vấn ở bên trong tránh né càng lúc càng gian nan, bởi vì phía sau lưng hắn còn Phương Nhu, phải cân nhắc thể chất như nhược của nàng, vì thế không dám di động nhanh. Mỗi một bước phải dừng một chút, chờ đợi Phương Nhu thích ứng, mặc dù nàng đã ngất đi trước đó.

Ba...ba!!!

Ống tay trái Mạc Vấn đột nhiên nứt vỡ thành bụi phấn, từng vết máu xuất hiện trên đó.

Thần sắc trên mặt người trẻ tuổi trở nên vui vẻ, hắn càng thêm gắng sức thúc động kiếm quyết. Dường như đã nhìn ra ý định bảo vệ Phương Nhu của Mạc Vấn, hắn lạnh lùng cười, kiếm thế bắt đầu nhằm vào Phương Nhu.

Sắc mặt Mạc Vấn biến đổi, áp lực đột ngột tăng lên, chỉ trong vài nhịp hô hấp ống tay áo cánh tay phải của hắn cũng bị kiếm thế nghiền nát.

Thiếu nữ mặc bạch y hơi nhíu mày, nàng nhìn ra ý đồ của người trẻ tuổi, nhưng không nói điều gì. Tính tình của nàng chính là như thế, hỉ nộ ái ố của người khác tựa hồ không có quan hệ gì với nàng.

Sát tâm trong lòng Mạc Vấn trỗi dậy, người trẻ tuổi này đã hạ quyết tâm dồn chính mình vào tử địa thì mình cũng không cần phải tiếp tục lưu thủ !

"Lãnh Nguyệt" đột nhiên phát động, một đạo hắc tuyến lóe lên, vô thanh vô tức quấn lấy người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi đột nhiên cảm giác một cỗ hàn ý băng lãnh nhấn chìm toàn thân, đồng tử đột nhiên co lại. Hắn cảm giác cổ tay phải của mình như bị đông cứng, linh kiếm đột nhiên ngừng lại giữa không trung. Người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn linh kiếm cùng tay phải rơi xuống, cho tới khi hắn ngã xuống mặt đất tạo nên một đám bụi mù, hắn mới phản ứng điều gì đã phát sinh, một tiếng gào thảm tê tâm liệt phế vang khắp Thanh Thành.

"A! Tay của ta! Tay của ta! Ngươi dám chặt tay của ta!"

Người trẻ tuổi giống như không chịu được đả kích, hắn điên cuồng lao về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn nhíu mày, thân hình khẽ động đã bay ngược về phía sau chừng mười trượng. Người trẻ tuổi chạy mấy bước sau đó vấp ngã trước những khe rãnh trên mặt đất , nhưng hắn vẫn bò về phía Mạc Vấn, phảng phất hai người đang có một mối thù hận khắc cốt minh tâm.

Mất đi linh kiếm, mặc dù mạnh như linh kiếm sư cửu giai thì thực lực cũng giảm đi nhiều. Lúc này Mạc Vấn tự nhiên sẽ không để người trẻ tuổi này trong mắt, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ mặc bạch y, thấy đối phương vẫn không có ý nhúng tay vào. Mạc Vấn thở ra một hơi, hắn lao về phía cửa vào Thanh Thành.

Thiếu nữ mặc bạch y im lặng nhìn hắn mà không có ý định ngăn cản, những người thủ vệ Thanh Thành và linh kiếm sư càng không dám, mắt trợn tròn nhìn Mạc Vấn bay qua đỉnh đầu mình.

Nhưng đúng tại lúc này, một đạo lưu quang từ Lạc Viện bay lên như một tia chớp phóng lại. Trong tích tắc khí nó tới gần, Mạc Vấn giữa không trung cảm thấy một cỗ sâm lãnh sởn tóc gáy từ phía sau truyền tới, hắn vội vàng quay người lại chuyển Phương Nhu tránh qua phía sau. Đạo lưu quang đánh tới trước mặt, thậm chí không có thấy rõ này là vật gì, một kích xuyên qua xương bả vai trên vai trái hắn.

Mạc Vấn đau đớn hừ một tiếng, sau đó rơi xuống mặt đất, lảo đảo đi vài bước mới hóa giải được uy lực của lưu quang lại.

"Văn công tử, ngươi thụ thương rồi?"

Phương Nhu phát ra một tiếng kinh hô.

Mạc Vấn đứng trên mặt đất, cánh tay trái rủ xuống, máu tươi dọc theo cánh tay trái nhỏ giọt trên mặt đất. Hắn lấy bình ngọc từ trong ngực, đổ ra một viên Bích Huyết đan nuốt vào, trong lúc hành động mục quang hắn không hề nháy mắt chằm chằm vào không trung.

Chỉ thấy một lão giả dưới chân giẫm phải một thanh linh kiếm, lăng không lạnh lùng chằm chằm vào Mạc Vấn.

Những người đang quan chiến xung quanh xôn xao, ngự kiếm phi hành! Đó chính là độc quyền của Kiếm thánh! Dĩ nhiên là Kiếm thánh! Gần như mọi ánh mắt đều hội tụ lên người lão giả, họ ngừng thở nhìn cảnh tượng ngự kiếm lăng không.

Thiếu nữ mặc bạch y đứng tại chỗ thi lễ với lão giả:

"Ra mắt Hoắc sư thúc."

Hoắc trường lão gật đầu, nhưng mục quang sâm lãnh vẫn nhìn chăm chú Mạc Vấn, lão lạnh lùng hỏi:

"Là ngươi diệt sát ký danh đệ tử của ta, lại đả thương ái đồ của ta?"

Mạc Vấn tay phải cầm kiếm, trầm mặc không nói, toàn bộ tâm thần đều kháng cự linh áp tựa như núi thái sơn từ trên người lão giả. Kiếm khí trong người hắn gần như đình chỉ vận chuyển! Cường đại! Cường đại tới mức hắn không cách nào chống cự! Đây là ấn tượng đầu tiên mà lão giả mang lại cho Mạc Vấn ấn.

"Hừ, không nói sao? Hôm nay lão phu sẽ tru sát ngươi tại chỗ, cho dù có trưởng bối ngươi có tới cũng như vậy!"

Lệ khí trong mắt Hoắc trường lão đại thịnh, lão chỉ vào Mạc Vấn, một đạo kiếm khí ngưng đọng thực chất hóa lưu quang loại bắn về phía Mạc Vấn.

Sắc mặt Mạc Vấn cuồng biến, cuối cùng hắn đã biết rõ lưu quang này là vật gì. Nó là một đạo kiếm khí đã ngưng tụ thành thật thể, mặc dù thể tích không lớn, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong gần như khiến cho người ta tuyệt vọng!

Chỉ là Mạc Vấn không như vậy, trải qua ngàn vạn tàn kiếm tàn linh tẩy lễ, ý chí của hắn trở nên kiên quyết không phải thực lực cường đại là có thể áp chế. Lãnh Nguyệt toàn lực thúc phát, chém về phía đạo kiếm khí đó.

Gần như trong nháy mắt này, tám phần kiếm khí trong cơ thể Mạc Vấn bên đã được rút ra. Uy lực của nó cũng đạt tới cực hạn của Mạc Vấn, tốc độ nhanh tới cực điểm!

Lưu quang của lão giả đột nhiên ngưng trệ giữa không trung, trong nháy mắt bị phá diệt hơn phân nửa. Đợi đến lúc tới trước mặt Mạc Vấn chỉ còn lại có một điểm huỳnh quang ảm đạm, Mạc Vấn giơ kiếm ngăn lại. Thượng phẩm linh kiếm kiếm lập tức gãy đoạn, huỳnh quang cuối cùng đánh trúng ngực Mạc Vấn, bất quá lại không xuyên thủng, mà lại tiêu tán, trên quần áo chỉ lưu lại một vết rách to.

"Tuyệt mệnh kiếm đồng?"

Thần sắc Hoắc trường lão khẽ biến, mục quang âm trầm bất định, cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn lãnh đạm hỏi:

"Ngươi là đệ tử của Vệ quốc Mặc Kiếm Môn?"

Mạc Vấn thần sắc khẽ động, Vệ quốc là một quốc gia phía nam Triệu quốc. Hai nước mặc dù giáp giới, nhưng biên cảnh có Mê vụ chiểu trạch ngăn cách, bình thường tịnh không xung đột, cũng rất ít trao đổi, vì sao lão giả này lại coi chính mình trở thành đệ tử Vệ quốc Mặc Kiếm Môn? Chẳng lẽ Lãnh Nguyệt kiếm thức chính là cái gọi là tuyệt mệnh kiếm đồng của Vệ quốc mặc kiếm môn? Bất quá xem ánh mắt lão giả ẩn hàm ý kiêng dè, Mạc Vấn liền có chủ ý.

Ngạo nghễ nhìn lão giả, hắn nói:

"Các hạ không phân tốt xấu đã hạ sát thủ với vãn bối, thật không sợ ngày sau sư trưởng vãn bối tìm tiền bối đòi công đạo sao?"

"Tìm lão phu đòi công đạo ? Hai đệ tử của lão phu một vừa chết một bị thương thì giải quyết ra sao? Tiểu nhi ngươi đừng vội uy hϊếp lão phu, Kiếm môn Triệu quốc chúng ta chẳng lẽ sợ Mặc Kiếm môn các ngươi sao?"

Hoắc trường lão cả giận nói. Bất quá mặc dù hắn tức tối, nhưng cũng không dám tiếp tục động thủ, hiển nhiên rất kiêng kị Mặc Kiếm môn.

"Tiền bối sao lại không hỏi hỏi vãn bối vì sao gϊếŧ người?"

Mạc Vấn không chút rụt rè hỏi ngược lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »