TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 40: Dò xét Thanh Thành
Dịch giả: megazord2
Biên tập: 123456vn
Mạc Vấn theo đuôi đoàn xe từ cửa thành đi vào khủ chủ viện trung tâm của Thanh Thành, nhưng điều tiếp theo lại làm cho hắn đau đầu, tuy nói là Thanh Thành không lớn lắm nhưng đối với việc tìm được một người thì vẫn là vô cùng khó khăn, hơn nữa hắn còn muốn tránh né người của Liễu gia trong Thanh Thành, khó càng thêm khó. Cũng may khí tức Linh Kiếm Sư của hắn đã thu liễm nên có thể tránh né được sự cảm ứng của các Linh Kiếm Sư trong Thanh Thành.
Mạc Vấn đi ba bước thì lại dừng, liên tục dò xét xung quanh, trong lòng xuất hiện mối lo âu mơ hồ, chẳng lẽ ở nơi này đại khai sát giới cứu Phương Nhu? Đây không thể nghi ngờ là phương pháp hạ đẳng nhất, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không sử dụng.
Vừa thấy một đội thị nữ bưng trái cây đi tới, hắn liền lắc mình trốn vào phía sau một ngọn giả sơn (núi non giả bày làm cảnh). Khi đội thị nữ đi được một lúc thì đột nhiên một thị nữ đem khay của mình đặt trên tảng đá rồi chạy về phía sau ngọn giả sơn.
Mạc Vấn cả kinh, thiếu chút nữa thì hắn cho rằng mình đã bị bại lộ, nhưng hành động tiếp theo của thị nữ lại làm cho hắn yên lòng. Thị nữ này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khi nàng ta chạy đến phía sau ngọn núi giả thì liền cởϊ áσ nới dây thắt lưng, khoản cách giữa nàng ta và Mạc Vấn chỉ là một cái ngã rẽ, cả người Mạc Vấn nóng lên, lặng lẽ di chuyển đến sau lưng thị nữ, không đợi cho thị nữ cởϊ qυầи thì hắn liền từ phía sau bịt kín miệng của thị nữ.
Cả người thị nữ cứng đờ, sau đó liều mạng giãy dụa, nhưng Mạc Vấn quá khỏe mạnh, linh kiếm trung phẩm bình thường chặt lên người hắn còn không sứt mẻ gì thì việc áp chế thị nữ này quá dễ dàng, sau đó hắn xoay người nàng ta tựa vào ngọn núi giả.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng sợ của thị nữ, lạnh giọng nói: “Ta thả ngươi ra, ngươi không được phép la lên, nếu không nghe thì tự biết hậu quả”
Thị nữ hoảng sợ, đôi mắt chớp chớp ý đã hiểu được, Mạc Vấn từ từ lấy tay ra khỏi đôi môi nàng ta, thị nữ này khá thông minh, không lớn tiếng gào thét nhưng cả người vẫn lạnh run.
Mạc Vấn nhìn thị nữ nhẹ giọng hỏi: “Cô nương từ Phi Thạch Thành bị thiếu chủ Thanh Thành của các ngươi bắt hiện giờ đang ở nơi nào?”
Trong mắt thị nữ lộ ra một tia nghi vấn.
“Chính là cô nương tối nay thành thân.” Mạc Vấn trầm giọng bổ sung.
Thị nữ lúc này mới kịp phản ứng, run giọng nói: “Ở, ở Quần Phương Lâu.”
“Quần Phương Lâu ở đâu?”
“Ở Phẩm Hương Viên, ra khỏi nơi này rồi đi về phía bên trái, xuyên qua ba tòa đình viện, trong đó có một lầu các chính là Quần Phương Lâu”. Không biết thị nữ có phải do kinh sợ quá độ hay không mà nói năng vô cùng lưu loát.
Mạc Vấn gật đầu: “Ngươi trả lời tốt lắm, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, hắn thấy một cái đầm nước nằm ở trung tâm núi giả , rồi nhìn thị nữ cười nhạt: “Đắc tội.”
Không đợi cho thị nữ kịp phản ứng hắn liền ném nàng ta xuống ao nước, thị nữ ở giữa không trung hét lên, nhưng ngay lập tức liền tắt tiếng, Mạc Vấn truyền vào cơ thể nàng ta một luồng kiếm khí rất nhỏ làm nàng ta ngất đi.
Tiếp theo chính là âm thanh rơi “Ùm” xuống nước, đám thị nữ ở phía ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy tới xem xét, nhìn thấy thị nữ rơi xuống nước liền lớn tiếng kêu cứu, mà lúc này Mạc Vấn đã ra khỏi đình viện rồi hướng về phía Phẩm Hương Viên theo lời thị nữ kia.
Thị nữ kia quả nhiên không lừa Mạc Vấn, xuyên qua ba tòa đình viện, trước mặt hắn xuất hiện một vườn hoa, trên cổng vườn có khắc ba chữ: “Phẩm Hương Viên”. Cổng của vườn hoa có thủ vệ canh gác, Mạc Vấn không kinh động bọn chúng mà nấp vào một chỗ vắng vẻ.
Rất nhanh một tòa lầu các hai tầng xuất hiện trong mắt Mạc Vấn, tám tên linh kiếm sư cấp bốn, bốn tên linh kiếm sư cấp năm, mỗi tổ ba người bảo vệ bốn phía của tòa lầu, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Mạc Vấn biết, mục tiêu của hắn rất có thể đang ở trong tòa lầu này.
Đợi chờ ở gần tòa lầu một lát, Mạc Vấn bỏ luôn ý định lén tiến vào bởi vì mười hai tên linh kiếm sư này canh gác quá nghiêm ngạt, căn bản là không cho kẻ khác bất cứ cơ hội nào, muốn đi vào thì ít nhất phải đánh nhau với một gã linh kiếm sư cấp năm và hai tên linh kiếm sư cấp bốn.
Than nhẹ một tiếng, Mạc Vấn lách ra từ nơi ẩn thân, chân đạp Phong Vân Bộ, quỷ mị xông về phía ba tên linh kiếm sư trên tòa lầu. Ba tên linh kiếm sư phát hiện thân ảnh của Mạc Vấn, nhưng mà phát hiện là một chuyện, còn phản ứng hữu hiệu hay không thì lại là chuyện khác.
Thanh Vân Bộ là tuyệt thế độn pháp của chủ nhân Băng Vân Kiếm, có thể tránh được cả chục tên Kiếm Tiên ngự không phi hành, mặc dù Mạc Vấn chỉ nắm được chút ít da lông bên ngoài, nhưng cũng đủ để cho những tên linh kiếm sư trung giai phàm tục này không kịp phản ứng. Ba tên linh kiếm sư chỉ vừa kịp đặt tay lên chuôi kiếm thì Mạc Vấn đã gần tới trước người bọn hắn, ngón tay lần lượt điểm về phía cổ họng ba người, phun ra các tia kiếm khí mỏng manh.
Con ngươi của ba tên linh kiếm sư mở to, muốn che sơ hở nơi cổ họng lại, nhưng tất cả đều là phí công, ba tia kiếm khí nhẹ nhàng tiến vào cơ thể chúng rồi sau đó điên cuồng khuếch tán ra năng lượng cuồng bạo, tàn phá cơ thể cùng kiếm khí. Qua khoảng bốn năm lần hô hấp, ba tên hoàn toàn mất hết sinh cơ ngã lăn ra đất, Mạc Vấn kịp thời tiến lên đón lấy thân thể ba người, nhẹ nhàng đặt chúng tựa vào cột trụ của tòa lầu, để đầu của ba tên gục xuống che kín vết thương nơi cổ họng.
Nhìn qua ba bộ thi thể do một tay hắn gây nên, Mạc Vấn thở dài trong lòng, hắn cảm thấy càng ngày hắn càng xem nhẹ nhân mạng rồi, nếu như một năm trước còn ở Chú Kiếm Sơn Trang, cái ý niệm gϊếŧ người hắn còn không dám nghĩ tới, thế mà bây giờ hắn lại làm tự nhiên như vậy.
Ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ đóng chặt trên lầu hai, Mạc Vấn nhón chân một chút, thân thể nhẹ nhàng bay lên hai trượng, sau đó dùng tay trèo lên bệ cửa sổ, hắn không lập tức xông vào mà phục ở bên ngoài lắng nghe một chút, bởi vì linh giác của hắn cảm thấy ở bên trong không chỉ có một mình Phương Nhu.
“Nha đầu thối, ngươi tưởng ngươi còn là con gái của Hầu gia à? Nói cho ngươi biết, đã tới Thanh Thành của chúng ta thì đừng có mơ mộng về thành chủ Hầu gia nữa! Biết điều thì mặc đồ cưới vào rồi chờ đến tối bái đường với thiếu chủ của chúng ta.
Đó là thanh âm của một phụ nhân già, Mạc Vấn khẽ cau mày, tiếp theo hắn nghe thấy tiếng soạt soạt như có người đang xô đẩy.
“A!” Một tiếng thét thê lương chói tai đột ngột từ cửa sổ truyền ra, hù Mạc Vấn thiếu chút nữa thì đã té xuống, đó là thanh âm của phụ nhân kia.
“Con tiện nữ dám cắn ta! Muốn chống lại hả? Hôm nay lão thân sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là tam tòng tứ đức! Hai người các ngươi đè nó xuống!”
Tiếp theo là một tiếng rêи ɾỉ cực đau đớn truyền ra, khi nghe thanh âm đó thì Mạc Vấn không thể kìm nén được nữa, hắn mở cửa sổ tung mình nhảy vào. Một màn làm cho gân xanh của hắn nổi lên hiện ra trước mắt!
Phương Nhu đang bị bốn thị nữ đặt trên một cái ghế trong phòng, trước mặt nàng là một lão ẩu đang không ngừng lấy một cây trâm dài nhỏ đâm vào cánh tay nàng. Khuôn mặt đáng yêu của Phương Nhu tái nhợt, nàng cắn chặt môi chịu đựng.
“Bà già kia!” Mạc Vấn đang cực kỳ giận dữ, không còn một chút ý nghĩ nào về yêu trẻ kính già, hắn chỉ muốn một kiếm chặt lão ẩu độc ác này, hắn tiến lên cho bà ta một đạp ngã lăn ra đất.
Bốn thị nữ còn chưa kịp phản ứng, đang còn ngây ngốc khi Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhanh như chớp hắn lấy vỏ kiếm gõ bốn thị nữ này bất tỉnh.
Phương Nhu vừa thấy Mạc Vấn thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó được thay thế bằng sự vui mừng, bao nhiêu ủy khuất tràn hết ra ngoài, nước mắt ứa ra từ mi mắt.
“Đừng lên tiếng, ta dẫn ngươi đi.” Mạc Vấn nhẹ giọng ngăn lại dòng cảm xúc của Phương Nhu, Phương Nhu gật đầu, không dám nói chuyện cũng không dám khóc thành tiếng.
Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, lưng hướng về phía Phương Nhu, trên mặt nàng đỏ lên, có chút nhăn nhó rồi cũng đi tới. Sau đó Mạc Vấn lấy một vạt áo vòng qua sau lưng nàng rồi buộc chặt nàng vào hắn, lúc này hắn mới đi đến bên cửa sổ chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này một thanh âm giống như heo bị chọc tiết từ bên cạnh truyền đến, thì ra lão ẩu đã tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này liền lập tức la lớn lên.
“Gϊếŧ người, có người bắt cóc cô dâu !”
“Lão cẩu này!” Mạc Vấn biến sắc, một cơn tức giận dâng lên, đồng thời hắn cũng âm thầm trách cú đạp của mình quá yếu, thật không nghĩ tới xương cốt lão bà này còn khỏe như vậy. Lần này hắn hạ thủ không chút lưu tình, trực tiếp bắn ra một tia kiếm khí, bắn vào trong cái mồm đang mở của lão ẩu, một bên đầu bà ta nứt ra.
Gϊếŧ xong lão ẩu, Mạc Vấn lắc mình nhảy ra khỏi tòa lầu, ở lầu dưới, chín gã linh kiếm sư đã tạo sẵn trận địa nghênh đón Mạc Vấn, chín đạo kiếm khí chém về phía Mạc Vấn đang lơ lửng giữa không trung.
“Cút!” Mạc Vấn rút kiếm phôi của thanh thượng phẩm linh kiếm ra, một kiếm quét ngang, chính là Vân Chưng Vụ Nhiễu trong Đại Vân Vũ kiếm quyết, hơn mười bóng kiếm tụ thành một hướng nghênh đón chín đạo kiếm khí kia, chém nát chín luồng kiếm khí như chém đậu hũ, chín gã linh kiếm sư cũng không tránh được, bị tàn ảnh của hơn mười luồng kiếm khí chém vào người, máu tươi tuôn xối xả mà bật ngửa ra xa.
Thấy tình trạng thê thảm của tám tên linh kiếm sư, Mạc Vấn khẽ kinh ngạc, uy lực của Đại Vân Vũ kiếm quyết có chút ngoài phán đoán của hắn, chín gã linh kiếm sư trung giai mà không ngăn được một kiếm của mình. Trong lòng hắn bất chợt dâng lên một luồng hào khí, có kiếm quyết này, còn nơi nào trong thiên hạ không thể đi tới ?
Vẫn không có ngừng bước, Mạc Vấn cõng Phương Nhu xông ra phía ngoài, lúc này hành tung của hắn đã bại lộ nên không cần thiết phải che dấu nữa, cứ một đường mà lao đi. Dốc sức thi triển Thanh Vân Bộ, mấy tên linh kiếm sư cấp bốn cấp năm không có cách nào đuổi theo Mạc Vấn được, chỉ phí công gào thét theo sau bóng lưng hắn…
Bên trong phòng tiếp khách nằm ở sâu trong chủ viện Thanh Thành, Liễu gia lão tổ đang ngồi bên dưới, phía sau là Liễu gia gia chủ cùng với mấy tộc viên kính cẩn đứng ở một bên, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Mà ngồi ở trên cao là một lão giả râu tóc bạc trắng, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, nhưng phảng phất thấy được hắn như hòa vào đất trời, bên cạnh lão giả là một thiếu niên anh tuấn khoảng mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng khí tức trên người nồng nặc gần bằng linh kiếm sư cấp chín!
“Hoắc trưởng lão, mấy ngày nay ở thành nhỏ này không biết trưởng lão có thoải mái không?” Liễu gia lão tổ hơi có một tia lấy lòng hỏi.
Lão giả khí thế âm trầm khẽ vuốt cằm: “Rất thoải mái, quý thành tiếp đãi vô cùng chu đáo, thầy trò bọn ta đã quấy rầy rồi.”
“Hoắc trưởng lão sao lại nói như vậy? Thanh Thành của chúng ta vốn là một phân chi của quý tông, tiếp đãi đệ tử tông môn vốn là bổn phận phải làm rồi.” Liễu gia lão tổ ha hả cười một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, kỳ quái hỏi thăm: “ Sao hôm nay không thấy Tịch Vân tiên tử?”