Chương 31: Chương 26: Giáo trường điểm binhn

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 26: Giáo trường điểm binh

Dịch giả: nhatchimai

Biên tập: 123456vn

)

Vốn dĩ Mạc Vấn không muốn tới giáo trường phía Đông thành duyệt binh, nhưng hắn không tài nào từ chối dứt khoát được trước lời mời cùng những lời lẽ mềm mỏng của Phương Nhu, hắn biết một khi hắn xuất hiện ở giáo trường phía Đông thành thì chẳng khác nào đập thẳng vào mặt Liễu thành chủ, hoàn toàn cuốn vào tranh đấu nơi đây, sợ là đừng hòng mơ tới việc chỉ lo cho bản thân, có điều kể từ khi phế đi tay phải của Liễu Đao hắn cũng coi như là đã bị cuốn vào vòng tranh đấu của Phi Thạch Thành rồi, lần này hắn đồng ý cũng là do xuất phát từ những áy náy trong lòng, bởi dù sao thì Thanh Thành Liễu gia là do hắn chọc vào mới ra cơ sự này.

Chân trời vừa mới hửng lên, phần đông thiết vệ ngoại trừ một ít ở lại phủ thành chủ đều tập hợp ở giáo trường phía Đông thành, trên đài điểm tướng. Thế tử năm tuổi Phương Bình của thành chủ Định Bắc Hầu đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, ở hai bên là Phương Nhu và Trương Tể, không biết vì lý do gì, Trương Tể lại sắp xếp một chỗ ngồi cho Mạc Vấn ở bên cạnh Phương Nhu, còn những đô thống linh kiếm sư cấp năm hay đô vệ linh kiếm sư cấp bốn đều đứng ở một bên mà không hề có chỗ ngồi.

Dưới đài điểm tướng, một trăm thiết vệ Hắc Phong sát khí bức người chỉnh tề xếp thành hàng quay mặt về phía giáo trường bảo vệ lấy đài cao. Ngoài ra còn có hai mươi tên linh kiếm sư sắc mặt trắng bệch, đội hình không hề chỉnh tề nhưng một cử động cũng không dám, tràn đầy kính sợ nhìn về phía Đường chủ Phó Thanh mới nhậm chức của Kiếm Sư Đường, những người này phần lớn là linh kiếm sư cấp thấp chừng cấp hai, ba, chỉ có một vài linh kiếm sư cấp bốn, căn cơ tư chất của những người này cũng không phải tốt đẹp gì mà chẳng qua chỉ là đám linh kiếm sư tán tu không có căn cơ . Hôm trước Phó Thanh chỉnh đốn Kiếm Sư Đường đã đánh chết phó đường chủ có thực lực linh kiếm sư cấp năm, dọa một đám người chạy mất, nhưng đa số vẫn quyết định ở lại, nếu không có những tài nguyên được cung cấp từ Kiếm Sư Đường, đám tán tu không có căn cơ như bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn trên con đường tu luyện.

“Bẩm Đô đốc, giờ Mão đã đến!” Một gã thiết vệ phía dưới hô to.

Hai mắt của Trương Tể đang khép hờ bỗng mở to, y trầm giọng quát: “Nổi trống!”

Tiếng trống đập dồn dập vang khắp nơi trên giáo trường. Một khắc sau tiếng trống lắng xuống, cả giáo trường im ắng, không có một kiếm sĩ nào tiến lên báo danh.

Sắc mặt Trương Tể âm trầm, sâu trong mắt dâng lên một luồng huyết sát. Nếu đang ở chiến trường phía Bắc y sẽ đại khai sát giới nhưng bây giờ đang ở Phi Thạch thành, y đành đè nén sát cơ trong lòng. Y bèn hắng giọng quát lớn: “Đánh lần thứ hai!”

Tiếng trống lại vang lên lần nữa, cổng phía tây của giáo trường đột nhiên truyền đến từng tràng tiếng vó ngựa dồn dập. Mấy trăm kỵ sĩ phi nước đại đến, người nào cũng tản ra khí thế bén nhọn bách chiến tinh nhuệ, mấy trăm kỵ sĩ mà như thiên quân vạn mã.

Ánh mắt Trương Tể sáng lên tinh quang. Quân đội ở Phi Thạch thành không hoàn toàn làm cho y thất vọng. Trong mắt y, mấy trăm kỵ sĩ này dù thực lực không bằng chiến sĩ tinh nhuệ trên chiến trường phía bắc nhưng khí thế thì không kém hơn tẹo nào.

Cánh quân kỵ này dừng trước điểm tướng đài. Mấy trăm kiếm sĩ nhất tề xuống ngựa. Động tác chỉnh đề đồng loạt như được diễn luyện vô số lần. Hai gã thống lĩnh trung niên trong trang phục kiếm sĩ bước ra khỏi đám người. Người cầm đầu là một linh kiếm sư ngũ giai, người kia là linh kiếm sư tứ giai.

Hai người một trước một sau đi tới điểm tướng đài thì quỳ gối.

“Hạ quan Ngụy Viêm là Ty Kiếm ở Phi Thạch Thành.”

“Hạ quan Triệu Thanh Sơn là điển quân ở Phi Thạch Thành.”

“Chúng thuộc hạ lĩnh suất bộ hạ dưới trướng tham kiến thành chủ đại nhân!”

Trương Tể liếc nhìn mấy trăm kiếm sĩ đang quỳ gối phía dưới. Ánh mắt y lạnh lẽo mãnh liệt không phải vì chúng nhân đến trễ mà lã áo giáp trên người mấy trăm kiếm sĩ đều đã cũ rách quá đỗi. Có người bội kiếm còn không có vỏ. Đội quân như thế này không khác đám khất cái quân. Y nén giận trong ngực, hắng giọng truyền: “Miễn lễ.”

Ngụy Viêm và Triệu Thanh Sơn ngẩng đầu liếc nhìn Trương Tể. Hai người biết linh kiếm sư thực lực kinh khủng này là người nắm quyền ở phủ thành chủ hiện nay, liền bái tạ một tiếng rồi đứng lên.

“Ngụy ty kiếm, vì sao chỉ có Hộ thành quân tiến đến nghe lệnh? Thành vệ quân ở đâu?” Ánh mắt Trương Tể lạnh lẽo bức Ngụy Viêm.

Mắt Ngụy Viêm khép hờ, hờ hững báo: “Hạ quan không biết, quân đội trong quyền hạn của hạ quan đã đến đông đủ.”

Trương Tể lớn tiếng gầm lên: “Hoang đường! Ngươi thân là Ty kiếm ở Phi Thạch thành, quân đội cả Phi Thạch thành đều do người quản thúc! Chỉ một câu không biết mà có thể thoái thác trách nhiệm sao?”

Nguỵ Viêm chỉ cúi đầu không nói một lời.

“Được lắm! Chưa nói về chuyện của Thành vệ quân.” Trương Tể cau mắt nhìn sâu vào gã một cái rồi quay sang hỏi Triệu Thanh Sơn: “Triệu điển quân, theo sổ sách thì Phi Thạch Thành có đội quân hai ngàn người, ở đây chỉ có sáu trăm người, nói cho ta biết một nghìn bốn trăm người nữa ở đâu?

Toàn thân Triệu Thanh Sơn run lên, đầu gục xuống ngực nói: “Dưới trướng hạ quan chỉ có sáu trăm hai mươi bốn người, hiện tại toàn bộ đã đến đông đủ. Về phần quân số ghi trong sổ, hạ quan không biết.”

“Lại là “không biết”! Các ngươi giỏi lắm!” Trương Tể rít lên từng chữ qua kẽ răng rồi quát lớn: “Ngụy Viêm! Triệu Thanh Sơn! Quân luật nước Triệu, khi chủ tướng điểm binh sau một hồi trống mà không tới thì xử trí thế nào?”

Ngụy Viêm ngẩn người, gã giương mắt liếc nhanh trên đài rồi lại gục đầu xuống đáp: “Chủ tướng điểm binh sau một hồi trống mà chưa tới bị mười quân côn.”

Trương Tể thản nhiên truyền: “Tốt lắm, đưa người của các ngươi đi thụ hình đi. Bổn Đô đốc còn muốn tiếp tục điểm binh.”

Ngụy Viêm và Triệu Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đều có vẻ kinh dị, lại như nghi ngờ ... sau rồi mừng ra mặt. Mạc Vấn hờ hững ngồi trên đài, thiếu chút nữa thì hắn cho là hai gã này có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, mãi sau hắn mới hiểu nguyên nhân trong chuyện này.

“Tuân lệnh!” Hai người khom lưng lĩnh mệnh, dứt khoát còn hơn cả lĩnh thưởng. Hai gã dẫn hơn sáu trăm kiếm sĩ đi về phía cuối giáo trường. Ở đó đã để sẵn hơn trăm chiếc quân côn. Tự chúng phải ra tay hành hình lẫn nhau.

“Tiếp tục nổi trống!” Trương Tể giơ tay lên ra hiệu.

Tiếng trống trận lần này nổi lên nhưng không có ai tiến vào giáo trường.

Trương Tể nhếch mép cười lạnh: “Đánh tiếp đi!”

Tiếng trống trận lần thứ ba vang lên, giáo trường lại xôn xao. Ở cửa Nam có bảy tám tên ăn vận quần áo quan quân chỉnh tề, vừa đi vừa quát mắng, cười cợt, hành động càn rỡ. Mấy người trong đó vẫn còn cầm theo chai rượu.

Trương Tể giơ tay, tiếng trống ngừng lại. Ánh mắt y cực kỳ bình thản, bình thản như nhìn một đám chết rồi.

Bảy tám gã quan quân lảo đảo đi đến dưới đài. Mỗi gã chắp tay một kiểu hướng lên trên đài, nhao nhao báo: “Hạ quan điển úy Phi Thạch thành Vương Phách, điển nhu Dư Thịnh, đô vệ cửa Đông ..., đô vệ cửa Tây ...,”

“Ra mắt chư vị thành chủ đại nhân. Hức, ực ... ha ha, ha ha...”

Cả đám cười cợt, mấy tên còn ném chai rượu lên không trung.

Miệng Trương Tể nhếch lên nở một nụ cười thoáng hiện vẻ lạnh lẽo. Y thản nhiên hỏi Ngụy Viêm mới vừa bị hành hình xong: “Ngụy ty kiếm, chủ tướng điểm binh, sau hai hồi trống chưa tới xử trí thế nào?”

Sau khi thụ hình Ngụy Viêm lộ vẻ rạng rỡ, cung kính đáp lại: “Quân luật nước Triệu, sau hai hồi trống chưa tới phải chịu bốn mươi quân côn.”

“Trước quân không đúng lễ nghi?”

“Đánh mười quân côn.”

“Trong quân còn uống rượu?”

“Đánh hai mươi quân côn.”

“Khinh nhờn thượng quan?”

“Đánh ba mươi quân côn.”

“Gộp tất cả các tội!”

“Nên chém!”

Trương Tể khẽ mỉm cười: “Chém thì không cần, thành chủ đại nhân duyệt binh lần đầu không muốn nhìn thấy máu. Tội chúng vừa đủ một trăm quân côn. Ngụy Viêm! Ngươi thay bổn Đô đốc hành hình!”

“Lĩnh lệnh!”

Ngụy Viêm vung tay lên. Lập tức có hơn mười mấy kiếm sĩ xông ra, cứ hai người tóm một người lôi ra sân hành hình.

Bọn chúng vốn đang nô đùa, nhất thời tỉnh rượu. Một trăm quân côn không phải là giỡn chơi, chỗ này đủ cho kiếm sĩ phổ thông thành thịt nát. Đây là muốn lấy mạng của bọn chúng!

Vương Phách thân là một viên quan thống lĩnh thành vệ quân nên thực lực tất nhiên không kém, là linh kiếm sư tứ giai. Gã hét to một tiếng đẩy hai tên kiếm sĩ áp giải ra, lớn tiếng quát: “Các ngươi muốn làm gì? Bổn quan là điển úy Phi Thạch thành! Ai dám động đến ta?”

“Ta dám động đến ngươi.” Một người đứng cạnh lạnh lùng đáp lại. Điển quân Triệu Thanh Sơn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt Vương Phách. Linh kiếm xuất vỏ, hai nhát chém cắt *** cổ tay trái tay phải của Vương Phách.

Vương Phách vốn là linh kiếm sư có thực lực tứ giai, đáng lẽ không đến nỗi để cho Triệu Thanh Sơn đắc thủ dễ dàng như thế nhưng tại gã đã trầm mê trong tửu sắc nhiều năm rồi nên tu luyện từ lâu đã dừng hẳn, cộng thêm uống nhiều rượu nên không kịp phản ứng. Khi đau đớn truyền từ cổ tay đến thì gã mới biết hai cánh tay của mình bị phế rồi!

“Triệu Thanh Sơn! Ngươi dám phế hai tay của ta! Ta gϊếŧ ngươi!” Vương Phách điên lên đánh về phía Triệu Thanh Sơn. Nhưng hai tên kiếm sĩ phía sau ngăn gã lại, gã chỉ trợn mắt đỏ ngầu gào lên: “Triệu Thanh Sơn! Ngươi không được chết tử tế đâu! Tất cả các ngươi đều không được chết tử tế! Ty Không đại nhân sẽ báo thù cho ta!”

Điển nhu Dư Thịnh là một văn nhân trói gà không chặt. Lúc này gã đã sợ tới mức chân tay xụi lơ, nước mắt nước mũi giàn dụa gào khóc: “Thành chủ đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, xin tha mạng!”

Những chức quan điển úy, điển nhu khác cũng tranh nhau khóc lóc gào thét cầu xin tha thứ, hôm nay chúng khó mà thoát khỏi một kiếp. Chỉ chốc lát sau trên giáo trường liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết. Không biết có phải những gã hộ thành quân tức giận đám người này chuyện gì mà gã nào cũng giơ cao nện mạnh. Chỉ mới một hai chục côn đã đánh cho bảy tám người da tróc thịt bong. Những quan võ có kiếm khí đỡ cho thì còn tàm tạm, còn mấy tên quan văn, hậu cần như điển nhu Dư Thịnh thì hít vào thì nhiều mà thở ra chẳng được bao nhiêu.

Hồi trống thứ ba tiếp tục đập dồn, đến tận tiếng trống cuối cùng thì mới có một đám đông nghịt người xuất hiện ở gần giáo trường. Chúng dúm dó lại với nhau tựa hồ cực kỳ hoảng sợ, từng bước nhích tới giữa giáo trường. Đám này là kiếm sĩ tứ vệ thuộc Thành vệ quân. Quan quân chưởng quản bảo chúng phải sau hai hồi trống mới được đến điểm binh nhưng sau rồi lại bảo sau ba hồi trống mới tới. Theo quân luật nước Triệu thì sau ba hồi trống mà chưa có mặt thì tội lớn lắm rồi. Thành chủ đương nhiên không thể chém một loạt mấy ngàn người. Nhưng chúng không ngờ vị thượng quan đến trễ hai hồi trống phải nhận hình pháp nặng như vậy, không khác gì bị tử hình cả! Cả đám hai nghìn người không biết vận mệnh sắp tới của mình như thế nào. Chúng trốn không dám trốn mà chỉ có thể giơ đầu tiến lên.

Phịch phịch, hai ba ngàn người ngã quỵ trên mặt đất. Chúng hướng lên điểm tướng đài xin thỉnh tội.

Trương Tể nhìn một vòng hơn hai ngàn Thành vệ quân áo quần chỉnh tề. Y thấy trong đó có những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, lại có cả những ông lão sáu bảy chục tuổi, thậm chí có cả những người tàn tật bệnh hoạn thì sát ý trong ngực sắp nổ tung.

“Toàn bộ quân chức từ đội trưởng trở lên, bước ra khỏi hàng!”

Đội ngũ hơn hai ngàn người xao động. Một vài người đơn lẻ bước ra khỏi hàng.

Trương Tể hừ lạnh một tiếng: “Giấu diếm thân phận – chém!”

Chữ chém vừa nói ra, phía dưới lại càng hỗ loạn. Đông đảo quan quân không bình tĩnh nổi nữa đều bước ra khỏi đám đông, thế mà số lượng bước ra đã gần một nửa.

Nhìn đám quan phía dưới nhiều đến như thế, Trương Tể giận quá hoá cười: “Hay lắm, tứ vệ Thành vệ quân vừa rồi nói chỉ có năm trăm quan nhân là cùng, thế mà đội quân hai ngàn người lại có tám trăm viên quan! Ha ha, hay, tất cả đều là quan. Ngụy Viêm!”

:yy67:

:oe75: