Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truyền Kiếm

Chương 29: Chương 24: Ngươi không phải là kiếm khách !n

« Chương TrướcChương Tiếp »
TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 24: Ngươi không phải là kiếm khách !

Dịch giả: nhatchimai

Biên tập: 123456vn

)

“Liễu đường chủ, nói thì nói vậy thôi nhưng tại hạ đã bảo là bán ra, chẳng lẽ lại nuốt lời sao? Như vậy đi, nửa tháng nữa bổn lâu có thể phải mua vào một nhóm Kim Anh khoáng thạch, tỉ lệ của nó còn tốt hơn thế này. Đến lúc đó ta chiết khấu ưu đãi cho các hạ bảy phần trăm.” Đầu Triệu Quang đổ mồ hôi ròng ròng, gã ráng sức khuyên can.

“Không được, bổn đường sắp đến lúc tấn cấp nên nhu cầu về một vài loại kim thiết tinh chất để luyện linh kiếm khá cấp bách, chất liệu tốt sẽ làm tăng tỷ lệ thành công, thời hạn nửa tháng bổn đường không đợi được!” Liễu Đao phất ống tay áo không cho đối phương thương lượng.

“Văn công tử, ngài xem ...” Triệu Quang chẳng còn cách nào bèn đưa mắt sang cầu cứu Mạc Vấn.

Mạc Vấn trầm ngâm một lúc lâu mới bảo: “Triệu chưởng quỹ, đợt quáng thạch tiếp theo khi nào đến thì gọi ta.”

Triệu Quang sửng sốt sau đó mừng rỡ cảm tạ: “Đa tạ công tử.”

“Liễu đường chủ, miếng quặng hàn thiết tinh này ngài mang nó đi đi.”

Liễu Đao gói miếng hàn thiết bằng da thú rồi cầm lên, trước khi đi y liếc Mạc Vấn một cái rồi buông lời châm chọc: “Kiếm kỹ có cao thế thì có tác dụng gì? Không tu được linh kiếm thì cũng chỉ là phế vật.”

Mạc Vấn nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn về hướng Liễu Đao. Đối phương không hài lòng bèn buông lời châm chọc. Hắn hít sâu một hơi rồi từ từ thả lỏng nắm tay. Liễu Đao lại cho là Mạc Vấn yếu thế bèn vừa cười ha hả vừa bước xuống lầu.

“Văn công tử ...” Triệu Quang đứng bên khẽ gọi.

Mạc Vấn thu nhϊếp tâm thần, trên mặt chỉ còn vẻ trầm tĩnh như nước không còn bộ dạng chịu nhục vừa rồi: “Triệu chưởng quỹ, lần sau nếu có quặng hàn thiết tinh loại Kim Anh khoáng thạch thì nhớ báo cho ta biết nhé.”

“Tại hạ đã hiểu, trong lầu có hàng hoá thì nhất định báo cáo công tử.” Triệu Quang gật đầu lia lịa.

Mạc Vấn xoay người định bụng rời đây nhưng ở phía cầu thang vang lên một thanh âm: “Văn công tử tạm thời dừng bước.”

Mạc Vấn ngừng lại rồi quay sang nhìn thì thấy đó là một đứa bé sai vặt mày thanh tú đang bước nhanh tới. Khi hắn chạy đến đối diện với Mạc Vấn bèn khom người thi lễ rồi líu lo thông báo cho hắn: “Chủ nhân nhà ta ngưỡng mộ công tử đã lâu, kính xin dời bước tới tầng lầu thứ tư gặp mặt.”

Mạc Vấn rùng mình một cái, hắn nhìn kỹ để đánh giá tên tiểu tử này. Bộ ngực phình to, cổ họng không có yết hầu, rõ ràng nó là một cô gái mặc tạm y phục của đứa giúp việc. Nhìn thấy thân phận của đối phương, cái lo trong lòng Mạc Vấn mới giảm được một ít. Nhưng ngay sau đó hắn nhíu mày, không rõ ở Phi Thạch thành này có ai quen biết mình ngoại trừ đám người tỷ đệ Phương Nhu.

“Chủ nhân nhà ngươi là ai?”

Đứa sai vặt bị Mạc Vấn nhìn kỹ như thế, hai gò má đỏ ửng lên, nó cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “Công tử gặp rồi sẽ biết.”

Đứa nữ sai vặt thẹn thùng tựa như biết trong lòng Mạc Vấn có chút rung động, dù gì hắn cũng đương tuổi khí huyết phương cương. Hắn vội ho nhẹ một tiếng để che dấu nỗi niềm và bình tĩnh trở lại: “Dẫn đường đi.”

Tầng bốn Tàng Trân Lâu không phải là nơi bày đầy kỳ trân dị bảo giống như trong tưởng tượng. Dù sao đã là linh kiếm sư cao cấp thì mỗi một vật khi giao dịch cũng có giá trị liên thành nên không thể phô bày công khai. Trong đại sảnh rộng rãi chỉ có mấy chiếc ghế ngồi có phong cách cổ xưa. Trà thơm trên bàn bốc lên làn hơi nước lượn lờ. Khung cảnh thật trang nhã nhưng không kém phần trang trọng. Bốn góc đại sảnh đều có một cửa nách. Mạc Vấn thử tán xuất linh giác thì bị một luồng lực thần bí ngăn cản không cho tiến xa. Mạc Vấn cẩn thận xem xét thì nhận ra cái cửa nách được làm bằng trầm linh mộc khác hẳn với các vách tường xung quanh. Loại gỗ này là một kỳ trân dị vật đã được ghi chép trong thư tịch mà Mạc Vấn đã đọc được. Chất liệu gỗ này ẩn chứa một loại linh khí kỳ lạ không ổn định có thể ngăn được cảm ứng linh giác của linh kiếm sư.

" Ha ha, Văn công tử! Lúc trước trên yến hội may mắn thấy Văn công tử thiếu niên anh hùng đã muốn làm quen một phen. Hôm nay mạo muội mời đến, thỉnh công tử đừng cảm thấy phiền lòng." Một gã trung niên nhỏ gầy có vài sợi râu chuột dài ba tấc đang ngồi ở trên ghế. Y thấy hắn bèn nhanh chân tiến tới nhiệt tình cầm hai tay của Mạc Vấn.

Nhìn thấy người nọ, trong lòng Mạc Vấn nảy lên cảm giác đề phòng. Y là điển kho Bàng Quang ở Phi Thạch thành, lần trước ngồi cùng trong bữa tiệc. Bầu không khí căng thẳng giữa thành chủ và quan lại địa phương ở Phi Thạch thành, không phải là hắn không cảm giác được. Chỉ là hắn biết mình sẽ không ở đây lâu nên không thèm để ý đến thái độ của mấy gã này nhưng bây giờ xem ra kẻ khác lại không muốn cho hắn được như ý nguyện.

“Mời Văn công tử ngồi.” Bàng Quang nhiệt tình mời Mạc Vấn ngồi lên ghế trên: “Còn không mau dâng trà Văn công tử.”

Đứa sai vặt xấu hộ gục đầu rồi dâng trà, bộ dạng lúng túng làm người khác cảm thấy thương hại. Nhưng lúc này tâm Mạc Vấn như nước, hắn không nhìn vào đứa nhỏ nữ giả nam này. Đối mặt với Mạc Vấn lạnh lùng, khuôn mặt thiếu nữ ảm đạm xuống, sâu trong đôi mắt sáng lộ ra vẻ thất vọng.

“Văn công tử không biết tập quán của Phi Thạch Thành chúng ta?” Bàng Quan ân cần hỏi han.

Khuôn mặt Mạc Vấn không chút thay đổi. Hắn vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt y, không nói không rằng.

Bàng Quang cười ha hả: “Xem ra Văn công tử là người hào sảng, bụng dạ ngay thẳng. Bổn điển kho cũng không quanh co lòng vòng làm gì nữa.”

Bàng Quang vỗ khẽ hai cái. Cửa nách bên trái đại sảnh kêu kẹt một tiếng rồi mở ra. Một gã toàn thân mặc đồ đen bưng một cái khay đi đến.

Con ngươi của Mạc Vấn khẽ co lại. Phản ứng này không phải bởi vì khí tức hùng hậu toát ra từ người mặc đồ đen mà là ở trên cái khay có một khối kim khí ngăm đen to cỡ nửa nắm tay! Kim tinh chi khí nồng nặc kí©h thí©ɧ tận sâu trong mỗi tế bào của Mạc Vấn.

Huyền thiết! Quặng hàn thiết tinh phải mất ngàn năm mới biến thành Huyền thiết! Đây là tài liệu cực kỳ cao cấp dùng để luyện kiếm. Vật này có thể luyện chế linh kiếm thượng phẩm, thậm chí là linh kiếm tuyệt phẩm.

"Khối quặng thô Huyền thiết này vốn là ta gửi bán ở Tàng Trân Lâu. Nếu Văn công tử thích vật này thì ta tặng cho công tử." Bàng Quang vê râu khẽ cười nói.

Mạc Vấn thôi không nhìn vào khay nữa mà quay sang nhìn chằm chằm vào Bàng Quang. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ngươi định trao đổi bằng gì?”

“Ha ha, quả nhiên giao thiệp đối với người thông minh là dễ nhất. Bổn nhân ở đây chẳng qua cũng là đại diện cho chư vị đồng liêu của Phi Thạch thành muốn nhắn gửi cho công tử một vài ý.” Bàng Quang dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “Thành chủ có thể cho công tử cái gì, chúng ta cũng có thể cho công tử cái đó. Thậm chí còn tặng nhiều hơn so với Thành chủ đại nhân. Chỉ cần công tử nguyện ý hợp tác cùng chúng ta thì miếng Huyền thiết như vậy, công tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hơn nữa, ...”

Bàng Quang không nói thêm gì nữa. Bởi vì Mạc Vấn bị một người ôm từ phía sau lưng. Hai vật căng tròn săn chắc dán chặt vào lưng hắn. Trên cổ có hơi thở ấm áp phả vào.

“Mỹ nữ như vậy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Bàng Quang cười lên ha hả, ánh mắt toát lên thứ ai cũng hiểu.

Kiếm khí trong cơ thể Mạc Vấn hơi hơi lay động, đánh văng thiếu nữ ôm hắn từ phía sau. Ánh mắt ngạc nhiên kinh hoàng của đối phương hiện ra: “Ý tốt của chư vị đại nhân, tại hạ tâm lĩnh. Hôm nay cũng đã tối rồi, lần khác sẽ lại đến quấy rầy.”

Mặt Bàng Quang biến sắc. Y thật không ngờ gã thiếu niên này đối mặt với sự hấp dẫn chết người như thế vẫn không động tâm. Y trầm sắc mặt bảo: “Văn công tử không muốn hợp tác với chúng ta sao?”

Mạc Vấn nhìn y một cái: “Ta đối với mâu thuẫn giữa các ngươi với thành chủ không có hứng thú. Một tháng nữa ta sẽ bỏ đi, hi vọng không quấy rầy ta.”

“Hừ!” Bàng Quang hừ lạnh một tiếng, giở giọng nham hiểm: “Văn Mặc, đừng tưởng rằng mới có thân thủ hơn kiếm khách nhất lưu mà tự cho là giỏi. Thực lực như ngươi ở Phi Thạch thành này nhiều lắm chỉ là ở tầm trung mà thôi. Nếu như không phải thành chủ quan tâm thì ngươi cho rằng với thân phận đó bổn điển kho phải ở đây nói nhảm với ngươi sao? Lầu bốn Tàng Trân Lâu không phải là nơi ngươi tưởng muốn đến thì đến muốn đi thì đi được đâu!”

Mạc Vấn nhìn chằm chằm như muốn xé sự giả bộ của Bàng Quang, hắn nhạt giọng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Bàng Quang cười lạnh: “Lầu bốn Tàng Trân Lâu là nơi bổn lâu tiếp đãi Kim bài khách quý và linh kiếm sư cao cấp, ngươi tự mình lẻn lên lầu bốn Tàng Trân Lâu định ăn trộm Huyền Thiết. Bây giờ, tang chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì để nói?”

Cặp mắt Mạc Vấn nhăn lại, hắn cố đè nén sát ý trong lòng: “Ngươi đổi trắng thay đen tưởng có người sẽ tin lời của ngươi sao?”

Bàng Quang vẫn tiếp tục cười lạnh: “Không cần người ta phải tin mà chỉ cần chúng ta tin là được. Cho dù đánh chết ngươi tại đây thì thành chủ cũng không thể nói gì được.”

Theo lời của Bàng Quang, có bốn luồng linh lực nồng nặc dao động xuất hiện tại bốn góc đại sảnh. Mỗi một luồng linh lực không kém với Đường chủ Kiếm sư đường Liễu Đao, thậm chí có một luồn linh lực còn hơn xa nữa đằng khác.

Mạc Vấn nhìn xung quanh. Tại bốn góc của đại sảnh xuất hiện bốn gã đội mũ rộng vành, tay cầm kiếm chĩa ra khóa chặt mọi phương của hắn. Ba tên ngũ giai, một tên lục giai. Mạc Vấn so sánh và phán đoán

Dùng bốn người này để đối phó một gã kiếm khách nhất lưu phổ thông thì đương nhiên gã đó chỉ có thúc thủ chịu trói. Nhưng đáng tiếc bọn chúng đang đối mặt với Mạc Vấn. Hắn có thể gϊếŧ chết ngay lập tức bởi hắn là linh kiếm sư thất giai.

“Văn công tử, ngươi là người thông minh. Hiện giờ chỉ có hai lựa chọn. Ngươi nên lựa chọn thế nào cho tốt.” Bàng Quang thoải mái nhấp một ngụm trà, bộ dạng chắc thắng.

Mạc Vấn dường như không để ý bốn tên linh kiếm sư vừa mới xuất hiện mà thản nhiên hỏi lại: “Nếu như ta muốn chọn lựa con đường thứ ba thì sao?”

Ngụm trà trong miệng Bàng Quang xém thì làm y sặc. Y nhìn Mạc Vấn vẻ quái dị vô cùng, giống như nhìn một gã điên. Chẳng thế sao được khi chỉ là một tên kiếm khách nhất lưu tầm thường nhỏ bé đối mặt với bốn gã linh kiếm sư thực lực từ ngũ giai trở lên vẫn cuồng vọng như thế thì chẳng phải kẻ điên thì là cái gì?

“Được lắm, được lắm!” Bàng Quang giận quá hóa cười: “Ngươi đã không thức thời như vậy thì đừng trách bổn điển kho tâm ngoan thủ lạt!”

“Cắt gân tay của nó đi!”

Một tên linh kiếm sư ngũ giai nghe lệnh bèn giơ ngón tay đẩy cái mũ rộng vành lên. Cùng lúc đó thân thể tản một luồng sóng kiếm khí nồng đậm. Linh lực của linh kiếm tại bên hông tương hợp, thân ảnh đột nhiên tiến về phía trước. Trong nháy mắt tên đó đã xuất hiện cách Mạc Vấn ba thước.

Sang lang!

Một luồng kiếm khí trắng bạch ầm ầm tràn đến, như thác nước bá đạo tuyệt luân chém về phía Mạc Vấn. Nhưng ngay lúc kiếm khí gần chạm đến người hắn thì luồng kiếm khí này dừng lại, từ từ tan biến trong không trung. Trường kiếm cứ dính vào người Mạc Vấn mà không dám hạ xuống. Bởi vì mũi kiếm sắc bén đang chĩa vào cổ họng của hắn mà chủ nhân của mũi kiếm lại là gã thiếu niên có trình độ kiếm thuật hơn nhất giai mà thôi.

Tên linh kiếm sư cấp năm đội mũ rộng vành nên không thể nhìn rõ sắc mặt của gã nhưng có một giọt mồ hôi chảy từ trên mặt xuống cằm rồi dọc theo mũi kiếm rơi xuống. Chỉ thế thôi đủ cảm nhận được tâm trạng của tên linh kiếm sư ngũ giai này rồi.

Trong đại sảnh lặng im không một tiếng động. Ba tên linh kiếm sư chưa động thủ nhất loạt đưa tay cầm lấy chuôi kiếm. Hai mắt Bàng Quang trợn tròn, cái miệng há hốc chẳng khác gì một con cá chết. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước đó. Một tên linh kiếm sư ngũ giai không tiếp nổi một chiêu của gã kiếm khách nhất giai! Đây quả là điều quá sức tưởng tượng. Nên biết rằng khi thực lực đã tới ngũ giai thì kiếm khí đã tương đối hùng hậu dễ dàng đánh bay cả người cả kiếm đạt sức mạnh ngàn cân, hà huống chi chỉ một thanh kiếm trong tay một kẻ tầm thường như thế?

“Ngươi không phải là kiếm khách!”

:yy67:

:oe75:
« Chương TrướcChương Tiếp »