Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truyền Kiếm

Chương 26: Chương 21: Đại Chu Thiên Kiếm Quyếtn

« Chương TrướcChương Tiếp »
TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 21: Đại Chu Thiên Kiếm Quyết

Dịch giả: Nino1310

Biên tập:

)

“Tiên sinh, đệ tử đã chuẩn bị xong.”

Trong một đình viện bài trí tao nhã, Phương Bình cầm kiếm đứng đó, kính cẩn hành lễ với Mạc Vấn, chỉ là thân hình còn không cao bằng thanh kiếm kia có vẻ có chút tức cười.

Đây là ngày thứ ba Mạc Vấn tới thành Phi Thạch, tỷ đệ Phương Nhu nghỉ ngơi mấy ngày ngắn ngủi rồi đã bắt đầu thích ứng cuộc sống nơi này, vậy nên nàng liền đem đệ đệ Phương Bình đưa tới nơi ở của hắn nhờ dạy kiếm thuật. Hai ngày này, hai đội nhân mã được Trương Đô Đốc phái ra để ngụy trang cũng đã đến thành Phi Thạch, hai đội nhân mã này rõ ràng đã trải qua các trận chém gϊếŧ nhưng tình hình tốt hơn họ rất nhiều, có đến tám chín mươi người trở về bình an. Trong số đó có hai gã Đô Thống là Linh Kiếm Sư ngũ giai, bảy tên Đô Vệ là Linh kiếm sư tứ giai. Có cỗ lực lượng mới này gia nhập, thực lực của phủ thành chủ lập tức tăng lên một cấp độ mới, trở thành uy hϊếp rất lớn cho các quan viên trong thành có tâm bất chính.

Mạc Vấn nhìn nam hài với vẻ mặt hi vọng đang đứng trước mặt mình này, ho khan một tiếng: “Đem kiếm thuật cơ bản mà ngươi đã học qua diễn luyện một chút cho ta xem.”

“Dạ, tiên sinh!”

Phương Bình đáp một tiếng, sau đó bắt đầu huy động linh kiếm, nhìn thân hình thấp bé cùng với trường kiếm cao dài kia khiến cho động tác của hắn nhiều ít có chút vụng về, bất quá từng chiêu từng thức cũng rất bài bản, có thể thấy hắn đã nắm vững kiến thức cơ bản rồi.

Kiếm thuật cơ sở, tên như ý nghĩa, là chiêu thức kiếm thuật căn bản nhất, cho dù là kiếm khách hay linh kiếm sư thì đầu tiên cũng phải tiếp xúc với kiếm thuật cơ sở này. Toàn bộ kiếm thuật cơ sở tổng cộng có mười hai cấp ba trăm sáu mươi lăm thức, tương ứng với một năm ba trăm sáu mươi lăn ngày, được gọi là Đại Chu Thiên Kiếm Quyết. Bất kỳ kiếm thuật thượng thừa nào, thậm chí là tuyệt kỹ bí kiếm cũng không thể bỏ qua hình ảnh của những kiếm thuật cơ sở này, ngay cả Mạc Vấn hiện tại nắm giữ kiếm thức “Lãnh Nguyệt”, từ nhấc tay tới xuất kiếm, trong đó cũng bao hàm mười mấy loại kiếm thức cơ sở, hơn nữa hắn có cảm giác nguyên nhân là do hắn không có tâm quyết “kiếm thức” cụ thể hoặc do tu vi chưa đủ nên cũng chưa lĩnh hội được toàn bộ các kiểu kiếm kỹ quỷ dị, trong đó khẳng định còn có rất nhiều biến hóa. Nhưng cho dù là vậy, uy lực của kiểu kiếm quyết này cũng đã không tệ rồi. Dưới tình huống không chuẩn bị trước, cho dù là linh kiếm sư thất giai cũng có thể bị một kiếm này chém đầu!.

Chu Thiên Kiếm Quyết là kiếm quyết nhập môn, đồng thời cũng là một bộ kiếm quyết cơ sở nội ngoại kiêm tu. Nó không chỉ có thể giúp kiếm khách rèn luyện kiếm kỹ mà cũng là kiếm quyết căn bản giúp cho linh kiếm sư rèn luyện khí cảm. Mười hai cấp kiếm thức tương ứng với mười hai kinh mạch chính trong thân thể con người, kiếm quyết vận hành tạo thành một vòng tuần hoàn, nhưng chính vì khả năng cân bằng của nó, nên các phương diện cũng không vượt trội. Lượng thiên địa linh khí được dẫn vào cơ thể khi tu luyện kiếm quyết này là cực kỳ ít, muốn dựa vào nó để trở thành linh kiếm sư cao giai thì căn bản là không thể. Vì vậy mọi người cũng chỉ sử dụng nó để huấn luyện nhập môn cùng với việc phán đoán tư chất.

Thiên địa linh khí không phải hỗn nguyên nhất thể, mà là một bộ phận của Ngũ hành thuộc tính, tạo thành đủ loại vật chất trên đời này, không ai có thể rời khỏi phạm trù này, nhưng ai cũng không thể cân bằng được các thuộc tính với nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều thiên về một thuộc tính riêng của mình,. Tỷ như có người có hỏa thuộc tính vượt trội, sẽ hỗ trợ kinh mạch có thể thu nạp linh khí hệ hỏa nhanh hơn, mà có người lại thiên về thủy, hay là mộc, kim, thổ cũng như vậy. Mà luyện tập Đại Chu Thiên kiếm quyết, Linh Kiếm Sư có kinh nghiệm có thể dựa vào các đoạn kiếm thức diễn luyện để phán đoán tư chất và thuộc tính tương ứng thông qua độ hòa hợp với các loại thuộc tính khác nhau trong thiên địa.

Mạc Vấn không biết hắn là loại thuộc tính nào, tâm pháp vô danh hắn đạt được từ kiếm trì khá tương tự như một bộ công pháp cơ sở trụ cột, có phần giống với Đại Chu Thiên Kiếm Quyết. Các phương diện đều cân bằng, tất cả các loại thiên địa linh khí của các thuộc tính đều có thể dựa vào một tia ý thức để dẫn vào trong cơ thể luyện hóa, hắn cũng không phát hiện mình thiên về một loại nào. Bất kỳ thiên địa linh khí nào tiến vào cũng bị kiếm khí trong cơ thể luyện hóa thôn phệ, hắn không biết việc này là tốt hay xấu, nhưng ít ra cho tới nay cũng không phát hiện có bất kỳ điều gì bất thường. Ngược lại, nhờ tâm pháp không tên này đã giúp hắn bước trên con đường linh kiếm sư.

Nhìn Phương Bình diễn luyện Đại Chu Thiên Kiếm Quyết, các thuộc tính linh khí khác nhau trong thiên địa bắt đầu hóa thành những sợi tơ tiến vào huyệt đạo theo mỗi động tác. Dọc theo theo kinh mạch tương ứng chậm chạp vận chuyển, cuối cùng bị luyện hóa thành kiếm khí yếu ớt. Mạc Vấn giống như ngộ ra điều gì, những tin tức ngổn ngang trong đầu nhanh chóng biến ảo ra các loại hình thái, dù là thần kinh cứng cỏi đã trải qua vô số lần tẩy trừ tàn niệm của hắn cũng cảm thấy đầu óc có chút căng ra.

Không biết qua bao lâu, trong những đoạn tin tức rối loạn kia đột nhiên đi ra một đoạn tin tức rõ ràng, dĩ nhiên là kiếm thức thức thứ nhất của Đại Chu Thiên Kiếm Quyết. Bất quá so với những gì Phương Bình đang thi triển thì lại có một chút cải biến nho nhỏ, nhưng chính điểm cải biến rất nhỏ này lại khiến thức thứ nhất trở nên gần như hoàn mỹ!

Đó chỉ là bắt đầu, theo hình ảnh của thức thứ nhất xuất hiện, tiếp theo là thức thứ hai, thức thứ ba, thức thứ tư, … Hình ảnh của từng thức liên tiếp hiện lên, cuối cùng hình thành một bộ Đại Chu Thiên Kiếm Quyết hoàn chỉnh.

Cái này? Trong lòng Mạc Vấn cực kỳ kinh ngạc, loại khả năng tính toán này đã xuất hiện từ khi hắn hấp thu vô số ký ức của tàn kiếm, hơn nữa theo mấy lần vận dụng càng ngày càng hoàn thiện cường đại hơn, hiện giờ thậm chí có thể chủ động nắm lấy các tin tức liên quan rồi tiến hành suy tính!

“Xin tiên sinh chỉ điểm.”

Một giọng nói non nớt của trẻ con gọi tỉnh Mạc Vấn đang trong trạng thái thất thần. Mạc Vấn thu nhϊếp tinh thần, gật đầu nói: “Ngươi luyện tập Đại Chu Thiên Kiếm Quyết đã không tệ rồi, bất quá có nhiều chỗ sơ hở, ta sẽ tự mình diễn luyện một lần, tự ngươi so sánh rồi sửa chữa.”

“Dạ, mong tiên sinh chỉ điểm.” Phương Bình ngoài mặt thì kính cẩn xin chỉ giáo, nhưng trong lòng lại có chút không phục. Một bộ Đại Chu Thiên Kiếm Quyết này là phụ thân hắn tự mình truyền thụ, sau đó mấy vị linh kiếm sư ngũ giai trở lên như Trương Đô Đốc, Lưu Đô Thống cũng từng tỉ mỉ hướng dẫn, gần như là không có sai lầm trong đó. Mặc dù có thành tựu kiếm thuật tuyệt đỉnh siêu nhất lưu kiếm khách, nhưng sao có thể so sánh với phụ thân và nhiều linh kiếm sư cao giai như vậy?

Mạc Vấn liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phương Bình, dù sao cũng là một tiểu hài tử năm tuổi, nào có lòng dạ gì, có vui hay không toàn bộ đều hiển lộ ra trên mặt. Nhưng đương nhiên hắn sẽ không so đo với một tiểu hài tử năm tuổi, chỉ coi như không nhìn thấy mà thôi. Mạc Vấn rút bội kiếm tùy thân đi xuống phía đất trống, sau đó bắt đầu diễn luyện kiếm thức đầu tiên trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết vừa mới được chính mình suy tính sửa đổi.

Ba trăm sáu mươi lăm thức Đại Chu thiên Kiếm Quyết, một thức rồi lại một thức được thi triển ra từ tay Mạc Vấn như nước chảy mây trôi, không hề dừng lại một chút nào. Các thuộc tính của thiên địa linh khí tạo thành một vòng tuần hoàn lớn quanh người Mạc Vấn, kéo theo sự lưu động của toàn bộ không khí trong đình viện. Một màn kỳ dị như thế khiến Phương Bình không khỏi há to miệng, hoàn toàn quên mất vừa rồi trong lòng hắn vô cùng không cam lòng để Mạc Vấn chỉ dạy, chỉ thấy trong hai mắt sáng lên đầy vẻ sùng bái.

Trên một tòa lầu các ở sâu trong phủ thành chủ, Trương Tể ngồi ở một bên cửa sổ nhìn ra xa, con ngươi bỗng co mạnh lại, một lúc lâu sau liền thở hắt ra một hơi.

“Trương thúc nhìn thấy điều gì vậy?” Phương Nhu đứng phía sau xe lăn của Trương Tể, nhẹ giọng hỏi

Trương Tể chậm rãi gật đầu: “Người này có thể sử dụng Đại Chu thiên Kiếm Quyết dẫn động thiên địa linh khí lớn tới mức này, như vậy hồn lực phải đạt tới thất giai trở lên, nhưng tuổi của hắn …”

Nói tới đây, khóe miệng Trương Tể nặn ra một nụ cười khổ, không nói gì thêm nữa. Nhưng Phương Nhu cũng hiểu được, lấy độ tuổi của Mạc Vấn lại có thực lực linh kiếm sư thất giai trở lên, quả thực là quá mức kinh khủng, cho dù là các đời Kiếm Thánh bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì ở tuổi này cũng chẳng hơn được là bao. Như đương kim Kiếm Thánh Bach Mộ Thần vậy, khi trưởng thành cũng chỉ có tu vi lục giai.

“Cũng không biết là đệ tử của thế gia nào, nói không chừng lại đến từ tam đại bí địa...” Trương Tể lắc đầu, nghiêm túc nói với Phương Nhu: “Tiểu thư, người này không phải vật trong ao, chỉ có thể kết giao không thể trở thành kẻ địch. Để cho Bình nhi thân cận với hắn một chút, có lẽ sau này sẽ có chỗ tốt.”

“Trương thúc, Phương nhi đã hiểu.”

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ bên ngoài.

“Tiểu thư, bên ngoài phủ có thành dân kêu oan, thuộc hạ không biết phải định đoạt thế nào.” Một gã Hắc Phong Thiết Vệ đứng dưới lầu bẩm báo.

Phương Nhu cau mày lại: “Tư pháp hình luật trong thành tự có quy định xử lý, vì sao lại tới phủ thành chủ của chúng ta?”

Tên Hắc Phong Thiết Vệ hồi đáp: “Hồi bẩm tiểu thư, người kêu oan chính là điển dân của Ty Không phủ, nói là quan viên quan lại trong thành bao che cho nhau, không lập án, cho nên mới tới phủ thành chủ van xin thành chủ lấy lại công bằng cho họ.”

Phương Nhu không biết quyết định thế nào, liền nhìn về phía Trương Tể.

Trương Tể đã điều chỉnh xe lăn quay lại, than nhẹ một tiếng: “Cái gì tới thì sẽ tới, trừ những thứ này ra thì còn tình huống gì nữa không?”

Hắc Phong Thiết Vệ bị Trương Tể liếc mắt một cái, trong lòng có chút chột dạ cúi đầu, lo lắng thấp giọng nói: “Bẩm Trương Đô Đốc, lúc người kêu oan kia xông vào phủ thì có bốn gã bộ khoái theo đuôi tới, bọn thuộc hạ… ách, không cẩn thận đã xảy ra xung đột với bọn họ.”

Vẻ mặt Trương Tể không hỉ không nộ, bình tĩnh nói: “Có tai nạn chết người không?”

“Cái này không có, mấy người thuộc hạ ra tay có chừng mực, chẳng quan chỉ dạy dỗ bọn họ một chút.” Hắc Phong Thiết Vệ nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt ngày càng khẩn trương.

Trương Tể gật đầu: “Ngươi đi xuống, thông tri cho tất cả các thị vệ trong phủ triển khai trạng thái chiến đấu cấp một để đề phòng, tất cả thống lĩnh lớn nhỏ tập hợp ở phòng nghị sự, mặt khác dẫn người kêu oan kia tới phòng khách, ta cùng tiểu thư có một số việc muốn hỏi hắn. À, còn nữa, mời Tiểu Hầu Gia cùng qua đây.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Tên Hắc Phong Thiết Vệ này lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lĩnh mệnh lui ra.

Đợi Hắc Phong Thiết Vệ rời đi, Phương Nhu nhìn về phía Trương Tể: “Trương thúc, đây là…?”

Sắc mặt Trương Tể trở nên âm trầm: “Tiểu thư, thành Phi Thạch này thậm chí còn phức tạp hơn ta tưởng tượng. Hai ngày này ta đã sai A Quang ngầm đi tìm hiểu tình huống các nơi trong thành, quan lại các cấp tham ô nhận hối lộ, đυ.c khoét kiếm lợi, coi mạng người như cỏ rác, dưới sự dung túng của thành chủ tiền nhiệm có thể nói là một tay che trời. Bên ngoài tường thành của chúng ta đã mười năm chưa có tu sửa, sợ rằng chỉ một lần thú triều cấp thấp là đã có thể sụp đổ. Thành vệ quân bị lại càng lỏng lẻo, vật phẩm quân dụng thì bị tham ô cắt xén, hơn nữa đa số quân lính là người già yếu, quân đội như vậy đặt ở chiến trường phương bắc ngay cả pháo hôi cũng không bằng. Chúng ta xảy ra xung đột với những người là điều tất nhiên, chẳng qua vấn đề là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Lần này thành dân đến kêu oan cũng có thể là một cơ hội cho chúng ta, mặc dù không thể đem bọn chúng một lướt bắt hết, nhưng phải dằn mặt chúng một lần, ít nhất có thể đem một phần quyền lợi thu hồi lại cho phủ thành chủ.”

Phương Nhu không nói gì nữa, Trương Tể là bộ hạ trung thành nhất khi cha mình còn sống, năng lực lại càng không cần nói, chính là Thống soái của Hắc Phong Thiết Vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng phụ thân. Đối với một số việc thì nàng chỉ cần biết là được, về phần làm thế nào thì đó là chuyện của Trương Tể.

:yy67:

:oe75:
« Chương TrướcChương Tiếp »