Tại một nơi cách khu chợ giao dịch hơn trăm dặm, một tiếng gáy thê lương truyền đến từ bầu trời phương xa. Chỉ thấy một con yêu cầm sải cánh rộng hai trượng bay nhanh về phía Mạc Vấn.
Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, là một con yêu thú trung vị nhất giai Liệt Không Tê Phong Điêu.
Nhưng con Liệt Không Tê Phong Điêu trước mắt này không phải đang đi săn mồi. Bộ lông vũ màu xám trên thân thể nó đã xác xơ tán loạn. Cánh bên trái và phần bụng bên phải đều có một vết kiếm thật lớn, từ vết thương lộ cả xương trắng. Con yêu cầm lúc này rõ ràng là đang hoảng hốt chạy loạn. Mà ở phía sau yêu cầm có ba điểm sáng đuổi sát theo sau.
“Bằng hữu phía trước, xin hãy hỗ trợ chặn con điêu này lại, Thanh Vân Tam Hữu tất có hậu báo!”
Một giọng nói kèm theo kiếm khí cuồn cuộn truyền đến.
Mạc Vấn trầm ngâm một chút, sau đó vỗ vỗ phía sau đầu Đại Hôi.
Đại Hôi lập tức vươn mình đứng lên, mở rộng miệng và từ trong cổ họng nó phát ra một tiếng rống to như tiếng sấm.
Yêu cầm kia đang hoảng hốt chạy trốn không nghĩ tới phía trước còn có người đáng sợ hơn. Lông vũ toàn thân nó dựng ngược lên dưới tiếng rống và uy áp mạnh mẽ của yêu thú Nhất giai Đại Hôi. Nó lăn lộn vài vòng trên không trung khó khăn lắm mới dừng lại cách vị trí của Mạc Vấn và Đại Hôi khoảng một trăm mét. Đôi cánh nó vặn vẹo sang một bên muốn đổi hướng chạy trốn về bên phải.
Nhưng bởi vì một khoảnh khắc dừng lại này mà ba người phía sau đã kịp đuổi tới. Người cầm đấu quát to một tiếng: “Súc sinh đáng chết! Còn không đưa đầu ra chịu chém?!”
Âm thanh vừa dứt thì một luồng kiếm quang trùng trùng điệp điệp chém xuống phần lưng của Liệt Không Tê Phong Điêu.
Liệt Không Tê Phong Điêu rêи ɾỉ một tiếng, bị chém một kiếm làm nó rơi xuống hơn mười trượng. Cơ hội chạy trốn của nó đã mất.
Ba người nhanh chóng bao vây Liệt Không Tê Phong Điêu vào giữa, kiếm khí giăng khắp nơi, bao phủ Liệt Không Tê Phong Điêu ở bên trong.
Tại vị trí cách xa trăm trượng, ánh mắt Mạc Vấn thờ ơ nhìn ba gã Linh Kiếm Sư săn gϊếŧ yêu cầm. Ba người này tu vi không thấp, hai gã Kiếm Mạch hậu kỳ, gã còn lại đã là Kiếm Mạch viên mãn cách Kiếm Cương cũng chỉ một bước ngắn mà thôi. Thú vị là ba người này có một món trang bị thu hút sự chú ý của hắn.
Ba gã Linh Kiếm Sư này không phải Ngự Kiếm bay đi, cũng không khống chế yêu thú phi hành để di chuyển mà mỗi người có một kiện trang bị trợ giúp bọn hắn có thể tự mình bay trên không trung. Sau lưng gã Kiếm Mạch viên mãn gắn chặt lấy một đôi cánh chim rộng thùng thình. Trên đó phủ đầy lông vũ của yêu cầm nhưng phần xương cốt lại phát ra ánh sáng của kim loại. Cho thấy rằng vật này được tạo ra từ bàn tay của con người. Mà hai gã bên cạnh hắn mỗi người lại đạp trên một thanh kiếm vừa thô vừa to. Những vật này đúng là đã giúp ba gã Linh Kiếm Sư có thể phi hành mà không cần dùng Linh kiếm. Nhờ đó bọn hắn có thể đứng trên không trung dùng Linh kiếm toàn lực chém về phía Liệt Không Tê Phong Điêu.
“Đây là vật được tạo ra từ phương pháp Luyện Khí.” Mạc Vấn phán đoán.
Tuy rằng Liệt Không Tê Phong Điêu là yêu thú trung vị Nhất giai, nhưng rất nhanh nó đã không chống cự nổi dưới sự bao vây tấn công của ba gã Linh Kiếm Sư cảnh giới cao hơn. Một khắc trước khi chết, miệng con yêu cầm này bỗng phun ra một viên cầu mà trắng cỡ nắm tay. Viên cầu kịch liệt xoay tròn, một luồng sức mạnh đáng sợ nhanh chóng được áp súc.
“Tự bạo Yêu đan? Làm gì có chuyện tốt như vậy!”
Gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ viên mãn đột nhiên vung tay đánh ra một tấm Linh Võng được bện bằng linh ti màu đỏ. Viên cầu trắng bị bao lại, cỗ lực lượng xao động bất an từ đó cũng bĩnh tĩnh trở lại. Nó biến thành một viên cầu màu trắng lớn như một viên Linh Đan.
Mà Liệt Không Tê Phong Điêu sau khi phun ra yêu đan thì toàn bộ tinh khí thần như bị rút sạch. Thân thể vô lực chống lại kiếm quang lập tức chia năm xẻ bảy, máu thịt từ trên cao rơi xuống.
Một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ từ trong túi lấy ra một khối đá màu đen. Gã còn lại cũng lập tức kích phát Kiếm Linh bên trong Linh kiếm của mình, cũng có hình dáng một con yêu cầm. Hắn vung một trảo về phía thi thể Liệt Không Tê Phong Điêu, một luồng hư ảnh màu trắng từ đó được kéo ra mà bay về phía khối đá màu đen. Một lực hút kỳ dị truyền ra từ khối đá màu đen đem hư ảnh màu trắng thu vào. Sau đó bên ngoài khối đá màu đen lập tức hiện ra hình vẽ một con Liệt Không Tê Phong Điêu.
Làm xong những việc đó, hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ đi thu thập tài liệu ở trên thi thể yêu cầm mà tên Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch viên mãn liền bay về phía Mạc Vấn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Mạc Vấn ngồi trên tọa kỵ thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, hơi chút kính cẩn nói: ‘Cảm ơn tiền bối ra tay giúp đỡ. Đây là yêu đan của Liệt Không Tê Phong Điêu, kính xin tiền bối vui lòng nhận lấy.”
Không nằm ngoài suy đoán của Mạc Vấn, gã Linh Kiếm Sư này hiển nhiên đã xem chính mình trở thành cảnh giới Kiếm Cương Linh Kiếm Sư. Vì có thể thu phục Lôi Dực Thôn Kim Thú để làm thú cưỡi, ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Cương.
Thò tay nhận lấy yêu đan, Mạc Vấn cũng không nhìn mà thu vào Kiếm túi. Yêu thú chỉ cần khai mở linh khiếu đạt tới Nhất giai thì đều có được yêu đan. Đây là tinh hoa tu luyện của yêu thú, ẩn chứa yêu lực cực kỳ tinh thuần. Tác dụng của nó cực kỳ rộng rãi có thể dùng để luyện khí cũng có thể luyện đan. Có thể nói giá trị của một con yêu thú thì yêu đan chiếm bốn thành, ba thành là yêu hồn và tài liệu từ thân thể cũng chiếm ba thành.
Thấy Mạc Vấn thu yêu đan, gã Linh Kiếm Sư kia mới thở dài một hơi, chủ động dò hỏi: “ Xin hỏi tiền bối có phải đi tới khu chợ trên núi Thanh Dương?”
Mạc Vấn cố ý khàn khàn giọng nói: “ Đúng vậy, trong lúc lão phu dạo chơi nghe nói ở đây có một khu chợ, nên muốn đi xem có vật nào nhìn vừa mắt hay không.”
Gã Linh Kiếm Sư liền mừng ra mặt: ‘Vãn bối cũng đang muốn trở về chợ, nếu như tiền bối không chê thì chúng ta có thể dẫn đường cho tiền bối.”
“Dẫn đường đi.”
Tên Linh Kiếm Sư này cực kỳ vui mừng, có thể dính tới một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ là một thu hoạch không thể tốt hơn. Hai gã Linh Kiếm Sư khác cũng đã thu thập xong tài liệu yêu thú, cùng nhau chạy đến chào hỏi Mạc Vấn.
Sau đó ba người đi trước dẫn đường, cả đoàn cùng nhau bay đến khu chợ. Trên đường ba người chủ động giới thiệu, bọn họ đều là đệ tử Nhị giai Kiếm môn ở xung quanh núi Vân Vu. Trong môn phái bọn hắn quan hệ với nhau không tệ, cũng bởi vậy mà tụ tập một chỗ, thường xuyên cùng nhau ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tự xưng là Thanh Vân Tam Hữu, cũng tạo được một chút tên tuổi trong số Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ ở ngàn dặm quanh đây.
“Tiền bối, khu chợ trên núi Thanh Dương đã ở phía trước.”
Sau một canh giờ, trong mắt Mạc Vấn hiện ra một khu kiến trúc to lớn.
Khu chợ này được xây dựng trên một ngọn núi bị cắt ngang, chu vi khoảng ngàn trượng. Bên trên có thiết kế đường đi ngang dọc, hai bên xây dựng các loại kiến trúc. Sự phồn vinh của nó cũng không khác gì so với thành trì của thế tục, chỉ có điều là không có tường thành. Mà ở bốn phía bình đài còn dựng các bình đài nhỏ cao khoảng mười trượng, có cầu thang nối liền với quảng trường khu chợ. Nhìn từ xa xa có thể thấy được Linh Kiếm Sư hoặc ngự kiếm bay tới, hoặc cưỡi trên yêu thú phi hành tiến vào bình đài nhỏ, hay đi bộ vào trong phạm vi chợ này.
Đây mới là chính thức là chợ của giới Linh Kiếm Sư! Một thành phố của Linh Kiếm Sư!
Không thể nghi ngờ, đây là lần thứ nhất Mạc Vấn nhìn thấy chợ của giới Linh Kiếm Sư. Linh giác cảm ứng của hắn bị bao phủ bởi một tầng cấm chế, uy lực không kém Thượng phẩm Nhị giai. Hắn không biết được tình huống cụ thể bên trong vì linh thức bị giam cầm, không thể nào rời cơ thể để dò xét.
“Mời tiền bối.” Lão đại Lý Hàn trong Thanh Vân Tam Hữu kính cẩn nói. Lúc này ba người đã đem khí cụ phi hành thu lại.
Mạc Vấn gật đầu một cái rồi đi đến bệ đá ở gần cửa ra vào.
Bên cạnh lối đi ra thềm đá lại có một gã Linh Kiếm Sư mặc kiếm phục màu xanh da trời đứng thẳng ở đó. Bên kia lại có một khối bia đá dựng đứng, dùng kiếm khắc hai hàng chữ to:“Xin hãy chủ động giao nộp phí vào chợ giao dịch, Kiếm Mạch kỳ năm khối linh thạch Nhất giai, Kiếm Cương kỳ năm mươi khối linh thạch Nhất giai, rời khỏi chợ linh thạch sẽ mất hiệu lực.”
Trong lòng Mạc Vấn quả thật có chút kinh ngạc, không nghĩ tới giới Linh Kiếm Sư cũng thu phí vào cửa giống như ở thế tục.
Tên Linh Kiếm Sư thu phí vào cửa là một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ, tuổi đã sớm ngoài trung tuần. Đồng tử hắn co rụt lại khi nhìn thấy Lôi Dực Thôn Kim Thú sau lưng Mạc Vấn. Sau đó lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. Dù sao trong số Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương có thể thu Lôi Dực Thôn Kim Thú làm yêu sủng cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Tiền bối, yêu sủng của ngài tiến vào chợ phải nộp thêm phí, gấp đôi so với Linh Kiếm Sư cùng cảnh giới.” Nhân viên thu phí làm việc rõ ràng rất bình tĩnh, tuyệt không luống cuống khi đối mặt với Mạc Vấn- vị Linh Kiếm Sư "Kiếm Cương" kỳ cao thâm khó dò này.
Mạc vấn gật nhẹ đầu, lấy ra sáu mươi khối linh thạch Nhất giai. Ba người Lý Hàn cũng theo đó đưa riêng phần mình năm khối linh thạch Nhất giai giao nộp. Bốn người một thú sau đó mới đáp xuống thềm đá, đi vào trong phạm vi Dịch thị.
Nhìn thấy các loại cửa hàng quán rượu mọc lên san sát như rừng, Mạc vấn có loại ảo giác như vẫn ở thế tục.
“Tiền bối, nếu như ngài muốn kiếm tiền có thể đi khu quảng trường trung tâm trong chợ. Hay muốn làm giao dịch lớn có thể đi tới những cửa hàng lớn như Thiên Bảo Lâu, Thông Thiên Các. Uy tín của bọn hắn rất tốt. Mặt khác ba ngày sau sẽ diễn ra hội bán đấu giá Thanh Dương một tháng tổ chức một lần. Nếu ngài có hứng thú có thể đi nhìn qua một chút.” Lý Hàn lập tức chia tay Mạc Vấn sau khi giới thiệu rất kỹ càng về tin tức giao dịch trong khu chợ, ngoài ra còn có một số chi tiết cần chú ý. Đây là sự thông minh của Linh Kiếm Sư cấp thấp khi tiếp xúc với Linh Kiếm Sư cấp cao, lưu lại ấn tượng tốt là được, ngược lại quá phận dây dưa lại không có chỗ tốt.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu cho ba người rời đi, tiếp đó một người một thú liền đi vào sâu bên trong khu chợ.
Linh Kiếm Sư ở trong khu chợ này rất đông, tùy ý có thể thấy được Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ, thậm chí cũng có không ít Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ. Mạc Vấn đánh giá tính toán được số lượng Linh Kiếm Sư trong chợ ít nhất cũng hơn ba nghìn người! Những Linh Kiếm Sư này hoặc là đệ tử kiếm môn gần đó, hoặc là từ xa đến dạo chơi. Có thể nói là vàng thau lẫn lộn muôn hình vạn trạng. Bởi vậy Mạc Vấn mang theo một con yêu thú đỉnh cấp Nhất giai cũng không làm người khác quá chú ý. Một số Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương so với hắn càng quá phận hơn. Hắn đã từng nhìn thấy một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ cưỡi một con yêu thú hạ vị Nhị giai to như ngọn núi đi lại khắp nơi.
Đi được một lát, Mạc Vấn dừng lại trước một quán rượu lớn. Bởi vì cả quán rượu này được xây dựng bằng linh mộc, dùng Huyền Ngọc làm cột trụ, nham thiết làm móng. Chỉ riêng cái giá dựng lên tòa tửu lâu có thể để chô một gia tộc đỉnh cấp ở thế tục phải táng gia bại sản.
“Tiền bối, ngài muốn dừng chân chốc lát hay là nghỉ lại qua đêm?” Một gã sai vặt có tu vi sáu tầng Dưỡng Kiếm chạy ra chào đón nhiệt tình.
“Nghỉ qua đêm, ngoài ra chuẩn bị đầy đủ thịt tươi cho con yêu sủng này của ta.”
“Vâng!”
Sau khi bố trí cho Đại Hôi nghỉ tại trong chuồng thú của quán rượu, Mạc Vấn lại tiếp tục lên đường. Bên trong khu chợ này, linh thạch Nhất giai là đơn vị giao dịch cơ bản, cũng có thể dùng linh vật khác thay thế. Chỉ trong chốc lát Mạc Vấn đã tiêu tốn một trăm viên linh thạch Nhất giai. Đó chẳng qua chỉ là phí ở trọ bảy ngày, đương nhiên trong đó ba mươi viên là tính ở trên người Đại Hôi.
Quảng trường trung tâm có diện tích trăm trượng, trong đó bày biện mấy trăm quầy hàng, hơn một ngàn tên Linh Kiếm Sư qua lại không ngớt, các loại âm thanh ồn ào vang lên liên tiếp, giống như phiên chợ ở thế tục.
“Hãy xem đây, xem kỹ đây…Kiếm dực phi hành mới nhất của Thiên Cơ Kiếm Tông, phù hợp tất cả các thuộc tính kiếm khí, mang vào có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Trong nửa cái nháy mắt có thể đạt đến tốc độ cao nhất. Là tuyệt đối cần thiết khi đi đường dài và chạy trốn giữ mạng.”
“Bồi Khí Đan từ Hóa Đan Kiếm Tông, dược hiệu cao hơn một phần mười so với Linh Đan cùng loại. Bán theo giá gốc, mua nhanh kẻo hết hàng!”
“Một bộ Kiếm Quyết Thượng Phẩm dành cho Kiếm Mạch kỳ.. Bán với giá năm trăm viên linh thạch nhất giai, chỉ cần thuộc tính Kim.”
“Một đoạn kiếm gãy thần bí từ Thượng cổ, theo truyền thuyết có chứa đựng bí mật to lớn, ai muốn mua nào…?”
Trong tiếng rao hàng lộn xộn vang lên, Mạc Vấn quay đầu nhìn sang một bên đường. Những quầy hàng cái gì cũng đều bán, đan dược, Linh kiếm, vật liệu phụ trợ Luyện Khí, Kiếm Quyết. Cần mua cái gì cũng có. Tất nhiên cũng có một số cố ý lừa đảo, đem những thứ bỏ đi không đáng một đồng cho là đồ cổ thần bí đem mà đưa đi bán. Nhưng những thứ này đối với Mạc Vấn một chút tác dụng cũng không có.
Đột nhiên, ánh mắt Mạc Vấn dừng lại. Bởi vì bên trên một quầy hàng bày một thanh kiếm làm từ đá màu đen hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy loại kiếm đá màu đen này.
“Đây là vật gì?” Vẫn giọng nói khàn khàn, Mạc Vấn hỏi khi chỉ tay về phía thanh kiếm đá màu đen.
Tên chủ quán kia là một lão giả nhỏ gầy tu vi Kiếm Mạch trung kỳ, nghe vậy ánh mắt sáng ngời: “ Hắc hắc… Khách quan, ngài đúng là tinh mắt. Đây chính là chìa khóa của Vạn Hóa Kiếm Điệp trên chủ tông Thượng cổ Thiên Cơ Kiếm Tông. Một khi tập hợp đủ chín trăm chín mươi chín thanh liền có thể tìm được di tích sơn môn Thiên Cơ Kiếm Tông, đoạt được bảo tàng mà bọn họ lưu lại!”
“Thiên Cơ Kiếm Tông?” Mạc Vấn trầm ngâm suy nghĩ, chưa đưa ra quyết định.
Lão già kia lập tức tỏ ra vội vàng, một mực rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Khách quan, ba ngàn năm trước Thiên Cơ Kiếm Tông này chỉ đứng sau tông môn Diễn Tâm Kiếm Tông. Nổi tiếng đời sau nhờ luyện chế cơ quan Khôi Lỗi là và kiếm cụ. Nếu như tìm được một hai chiếc Khôi Lỗi cấp ba nguyên vẹn hoặc là kiếm cụ ở trong di tích sơn môn của bọn họ thì ngài có thể phát tài rồi!”
“Bán thế nào?”
“Hắc hắc, khách quan hôm nay là người mở hàng của tại hạ, nên được bán giảm giá, một trăm viên linh thạch Nhất giai, không hạn chế thuộc tính.”
Mạc Vấn trực tiếp bỏ ra một trăm viên linh thạch Nhất giai, đem thanh kiếm đá màu đen kia thu vào, xoay người rời đi.
“Haha, hôm nay vận khí tốt quá, đυ.ng phải một kẻ ngu coi tiền như rác.” Lão giả quá đỗi vui mừng thu lại linh thạch, tràn đầy thương cảm nhìn sang Mạc Vấn: “Chậc chậc, lão phu cũng không có lừa ngươi, đó đúng là chìa khóa mở ra di tích sơn môn Thiên Cơ Kiếm Tông. Nhưng Tử Vân Tinh Các lớn như vậy, quốc gia lớn nhỏ có hàng ngàn, cho ngươi một ngàn năm cũng tìm không đủ chín trăm chín mươi chín thanh Vạn Hóa Kiếm Điệp.”
Sau đó, Mạc Vấn lại bỏ ra hai trăm viên linh thạch Nhất giai mua một ít Linh dược và linh tài, phần lớn đều hạ phẩm Nhất giai. Rốt cuộc không phát hiện đồ vật nào khiến hắn cảm thấy hứng thú, liền rời đi quảng trường trung tâm.
“Không nghĩ tới linh thạch vậy mà cũng thật nhanh hết, mới vào khu chợ này còn chưa tới một ngày đã bỏ ra hơn bốn trăm linh thạch. Chút tài sản của mình đúng là không nhiều. Hơn nữa đồ vật vô dụng trong kiếm nang thật sự quá nhiều, cũng nên thanh lý một lần thôi.”
Xung quanh quảng trường trung tâm, có rất nhiều cửa hàng tạp hóa. Thiên Bảo Lâu là một trong số đó, tiến hành giao dịch rất nhiều, hầu như có thể giao dịch các loại vật phẩm cần thiết trong giới Linh Kiếm Sư.
“Quý khách, ngài có cần giúp đỡ cái gì không?” Tiếp đón Mạc Vấn là một thiếu nữ có tu vi chín tầng Dưỡng Kiếm, thân hình vô cùng nóng bỏng, giọng nói ngọt ngào.
“Ta muốn bán một số thứ, cũng muốn mua một số thứ khác.” Mạc Vấn vẫn giả giọng nói.
Con mắt thiếu nữ sáng ngời, loại tình huống này thường là những khách hàng lớn.
“Quý khách, ngài theo nô tài lên phòng trên nghỉ ngơi, nô tài đi mời Giám Định Sư.”
Thiếu nữ đưa Mạc Vấn lên một phòng trên lầu hai, sau khi dâng linh trà linh quả liền lui ra. Một lúc sau thiếu nữ trở lại, đi theo sau lưng là một lão già. Hắn có tu vi không cao, chỉ là Kiếm Mạch trung kỳ nhưng khí tức đặc biệt già nua. Mạc Vấn liếc mắt liền nhìn ra người này ít nhất cũng đã hơn trăm tuổi, thậm chí còn nhiều hơn. Tuy những người như vậy tu vi không cao nhưng kinh nghiệm sống lại tuyệt đối là vô cùng phong phú, không phải yêu thì cũng hóa yêu rồi.
“Quách lão, là vị quý khách này muốn thực hiện một vài giao dịch.” Thiếu nữ cung kính kéo chỗ ngồi cho lão già, sau đó ở bên cạnh đứng hầu.
Lão già tùy ý ngồi ở bên cạnh Mạc Vấn, bưng linh trà lên nhấp một miếng, thần thái có chút cao ngạo: “Ngươi là người muốn bán một số thứ sao? Là cái gì? Lấy ra đi.”
Mạc Vấn nhìn lão một cái, bàn tay dưới áo đen nhẹ nhàng bắn ra. Dưới sàn nhà lập tức hiện ra chục cái kiếm nang và hơn mười thanh Linh kiếm.
Lão già đang nuốt một ngụm trà tới đầu vòm họng, bỗng chốc bị trôi tuột xuống. Bỏ chén trà lên trên bàn không ngớt ho khan, sặc giọng mà nói: “Cái này.. . ngươi muốn bán tất cả các thứ này ?”
“Ra giá đi.” Mạc Vấn thản nhiên nói.
Lão già thu lại tất cả vẻ cao ngạo vốn có mà chuyển thành ngưng trọng, lão đi đến quan sát cẩn thận kiếm nang và Linh kiếm. Khoảng một phút đồng hồ sau lão liền đứng lên: “Số Linh kiếm này không tệ chút nào, không có bất kỳ vấn đề nào bên trong, các hạ thật sự muốn bán?”
“Đúng vậy.” Mạc Vấn gật nhẹ đầu. Những Linh kiếm này đều là Mạc Vấn đoạt được từ nước Triệu, lai lịch tự nhiên vô cùng sạch sẽ.
Hít sâu một hơi, lão giả cân nhắc một chút rồi nói: “Ở đây tổng cộng có hai mươi bảy thanh Linh kiếm Nhất giai, mười ba thanh hạ phẩm Nhất giai, mười bốn thanh trung phẩm Nhất giai. Tuy rằng phẩm chất không cao nhưng đều là nguyên bộ Kiếm nang. Cho nên mỗi thanh Linh kiếm hạ phẩm Nhất giai ta trả giá năm mươi viên linh thạch, mỗi thanh trung phẩm hai trăm viên linh thạch, tính chung lại là ba ngàn bốn trăm năm mươi viên linh thạch. Các hạ nếu cảm thấy giá cả phù hợp, già này cho người đi lấy linh thạch thanh toán ngay.”
“Tốt, giao dịch đi.” Mạc Vấn không chút do dự.
“Vậy mong các hạ chờ một chút.”
Rất nhanh sau đó ba ngàn bốn trăm năm mươi viên linh thạch Nhất giai đã được lấy ra, sắp xếp chỉnh tề bên trong bốn cái rương. Mạc Vấn phất tay thu vào.
“Các hạ, nghe nói ngài còn muốn mua sắm một ít vật phẩm ở trong lâu của chúng ta?” Lão già hỏi.
“Ta cần một số dược liêu, không hạn chế số lượng, đây là danh sách.” Mạc Vấn đem một cái ngọc giản đưa tới. Hắn không thể nào vận dụng linh thức, cái ngọc giản này là Lam giúp hắn khắc ra.
Lão già tiếp nhận ngọc giản đọc qua một lượt, trong mắt không khỏi toát ra vẻ thất vọng. Bởi vì danh sách dược liệu của Mạc Vấn trên cơ bản đều là Linh dược Nhất giai, hơn nữa phần lớn đều là Hạ phẩm. Nhưng còn may là đối phương muốn mua số lượng lớn nên không phải là không có lời. Qauy đầu đem ngọc giản cho thiếu nữ kia: “Cầm cái danh sách này đi nhà kho số một kiểm tra một chút, sau đó báo lại cho ta biết.”
Thiếu nữ tiếp nhận ngọc giản lập tức lui ra, khoảng nửa canh giờ sau mới trở lại.
Lại qua thêm nửa canh giờ nữa Mạc Vấn đi ra Thiên Bảo Lâu. Mà trong Kiếm nang của hắn đã có thêm hơn một lượng lớn Linh dược Nhất giai. Mà số linh thạch có được nhờ bán Linh kiếm cũng đã tiêu hết, hơn nữa còn mất thêm một ngàn viên linh thạch Nhất giai nữa. Nhưng tất cả đều đáng giá!