Chương 322

Bình thường đến giờ cơm, chỉ nói hơn một câu cũng ngại lãng phí tinh lực, hôm nay lại cùng anh nói chuyện.

Cao Thanh Thu dùng đũa gắp lên, nếm thử một miếng, "em đang ăn mà! Ăn ngon quá. Nhưng mà nhà hàng này đắt quá!"

"Em muốn ăn lúc nào cũng được, anh sẽ đi cùng."

"Anh không sợ em ăn cho anh sạt nghiệp luôn à?"

Lý Sơn không nhịn được cười, "cô như vậy, mà đòi ăn đến sạt nghiệp anh Hoa được hả?"

Hoa Ngọc Thành: "..." Trợ lý nhiều chuyện như vậy là nhà ai, có thể kéo cậu ta ra ngoài được không?

Cao Thanh Thu nói: "anh ấy bây giờ còn đang vay nợ người ta, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy."

"Vay nợ?" Lý Sơn nhanh mồm nhanh miệng nói: "Lúc nào anh Hoa lại vay tiền người khác vậy, làm sao tôi lại không biết?"

"..." Hoa Ngọc Thành giật nảy mình, trong lòng đã tính toán xong sẽ xử lý Lý Sơn như thế nào.

"Không có nợ thật sao? Nhưng mà..."

Cao Thanh Thu hoài nghi nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, "ông xã, anh dám lừa em?"

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Không vay tiền người khác em không vui sao?"

"Ây..." Cao Thanh Thu nói: "em đương nhiên vui, nhưng mà anh cũng không thể lừa em như thế! Hại em lo sốt vó! Mỗi ngày đều phải nghĩ làm gì để có thể có tiền trả nợ!"

Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng lo lắng của cô, dụ dỗ nói: "Lần sau không lừa em nữa."

"Anh còn muốn có lần sau?" Cao Thanh Thu nói: " Anh tự đi mà ăn tiếp, em mặc kệ anh."Sau đó tự cầm đũa bắt đầu ăn.

Nhìn bà xã có vẻ tức giận, Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn Lý Sơn một cái, "cậu giỏi lắm!"

Lý Sơn: "..." Ai cứu tôi

Anh ta cảm giác thế nào cũng cảm thấy lần này mình chết chắc rồi?

-

Trên đường về nhà, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu không nói lời nào,len lén hỏi "Còn tức giận à?"

"Hừ." Cao Thanh Thu nhỏ giọng hừ hừ, chơi game trong điện thoại của mình.

Ngược lại không phải tức giận thật, chỉ là không nghĩ tới mình thật sự bị anh lừa.

Cô vốn cảm thấy, Hoa Ngọc Thành là một con người rất thành thật, thoạt nhìn đứng đắn như thế, làm sao nghĩ đến, anh lại là một tên lừa đảo, dám cho cô ăn cao da lừa như thế.

Xem ra sau này không thể quá tin tưởng anh!

Giống như anh lừa gạt mà mặt không đỏ tim không đập, quá đáng sợ!

Hoa Ngọc Thành đưa tay tới, nắm tay cô, "Chỉ cho phép em tức giận ở đây thôi, về nhà không cho phép tức giận nữa."

"..." Cao Thanh Thu không kiềm chế được, dương khóe miệng lên, nghiêng người qua, tựa vào trên vai anh, "Ai thèm giận dỗi, rõ ràng là anh quá đáng, lại dám lừa em"

"Cũng chỉ đùa em một chút i, nào biết em ngốc như vậy, tin thật!" Mặc dù như thế, anh vẫn bị cô làm cho anh tan chảy.

Anh sẽ luôn nhớ cô muốn cùng anh đồng cam cộng khổ với anh.

"Anh đang nói em ngốc?" Cao Thanh Thu tức giận nhìn anh, "anh lại bắt nạt em!"

"Cái này mà gọi là bắt nạt sao?" Anh nhíu mày, "anh làm gì bắt nạt em chứ?"

"Anh..." Cao Thanh Thu phục anh rồi, cô giận dỗi nói! "Không để ý tới anh nữa."

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cười một tiếng.

Hai người về đến nhà, phát hiện có một xe giao hàng nhỏ đang đỗ ở trước cổng nhà,dì Ngô và mấy người làm trong nhà đang chuyển đồ từ trên xe xuống.

Cao Thanh Thu đi tới, nhìn thấy hoa bày ra đầy trong phòng khách, cô tò mò hỏi, "dì Ngô, trong nhà mua nhiều hoa như vậy làm cái gì?"

"Nghe nói là Ngọc Thành mua."dì Ngô giải thích.