Đinh Cẩn theo bản năng mà nhìn Cao Thanh Thu một cái, phát hiện Cao Thanh Thu đang xem điện thoại di động, nhìn rất nghiêm túc.
Cao Thanh Thu liếc nhìn bài post, đọc bình luận phía dưới, đều là đang khen người phụ nữ này.
-
"Nhìn bên ngoài cô ấy còn đẹp hơn trong hình nhiều."
"Không thể nào?"
...
Buổi chiều, Cao Thanh Thu đang lấy cơm ở nhà ăn,lại nghe được bên cạnh hai bạn nam còn đang thảo luận về người phụ nữ này.
Hoa Ngọc Thành buổi tối có tiệc xã giao, Cao Thanh Thu trở về cũng phải một mình ăn cơm, cho nên, liền chuẩn bị ở lại phòng ăn theo Lâm Vi ăn uống xong mới trở về.
Lúc này, người trong phòng ăn rất nhiều, Cao Thanh Thu vừa mới ngồi xuống, liền thấy Hồ Tiểu Tri.
Hồ Tiểu Tri cầm lấy khay cơm mới vừa lấy xong, tìm một chỗ trống, chuẩn bị ngồi xuống, một nữ sinh khác giành trước một bước, chiếm vị trí kia, "Nơi này đã có người rồi."
"Là tôi tới trước."
Hồ Tiểu Tri có chút tức giận, cũng bởi vì ngày hôm qua, Đinh Cẩn xoa đầu cô ta một cái, thế cho nên hiện tại tất cả mọi người đều coi cô ta là thành kẻ thù!
Có cần thiết quá đáng tới như vậy không?
Nữ sinh kia nhìn Hồ Tiểu Tri, cười trào phúng một tiếng, "cô tới trước? Cô có chứng cớ gì? Vị trí này chúng tôi ngồi ngay từ đầu rồi."
Hồ Tiểu Tri nhìn đối phương, muốn phát tác, "cô..."
Đang lúc này, nữ sinh bên cạnh cố ý đυ.ng cô ta một cái, trực tiếp đẩy khay cơm của Hồ Tiểu Tri rơi xuống đất.
"Xin lỗi." Nữ sinh đυ.ng Hồ Tiểu Tri nói xin lỗi, nhưng mà, trong giọng nói cũng không có nửa phần xấu hổ, "Làm phiền cô đi lấy xuất khác."
Hiện tại người tới ăn cơm rất nhiều, mọi người đều phải xếp hàng dài,nữ sinh kia đυ.ng Hồ Tiểu Tri rõ ràng là cố ý.
Nhìn trước mắt mấy người này hợp sức bắt nạt mình, Hồ Tiểu Tri ủy khuất đến nước mắt chảy xuống, từ hôm qua bắt đầu, những người này liền hợp lại cô lập cô ta, thật sự vô cùng quá đáng!
"Khóc rồi hả?"nữ sinh mới vừa cướp vị trí kia chế nhạo nói, "Làm sao lại một mình tới dùng cơm vậy?sao Đinh Cẩn không đi cùng cô? Cũng đúng, cô nhìn xấu xí thấy buồn nôn, phỏng chừng ăn cơm cùng cô cũng nuốt không trôi?"
Mấy nữ sinh bắt nạt xong Hồ Tiểu Tri, tiếp tục đi ăn cơm, chỉ để lại Hồ Tiểu Tri cùng khay đồ ăn trên đất vùng vãi...
Trong nháy mắt, Hồ Tiểu Tri hận không thể trực tiếp biến mất khỏi thế giới này, có phải biến mất như vậy, những người này liền sẽ không bắt nạt cô ta nữa?
Một đạo âm thanh ôn nhu, ở sau lưng Hồ Tiểu Tri vang lên, "này, bạn không sao chứ?"
Hồ Tiểu Tri đỏ mắt, nhìn về phía người duy nhất còn nguyện ý nói chuyện với mình, suýt nữa cho là mình nhìn thấy tiên nữ, cô gái kia thật xinh đẹp!
Cùng lúc đó, xung quanh mọi ánh mắt đều bị người phụ nữ này hấp dẫn.
Hồ Tiểu Tri có chút lắp bắp nói: "Tôi... Tôi không có... Chuyện."
Người phụ nữ kia cười một tiếng, nụ cười này, càng để cho người ta vì đó ái mộ, "Nếu bạn không ngại thì ăn phần của tôi trước đi!"
"Không... Không cần đâu."
"Chúng ta ra ngồi bên kia." Cô gái kia một tay bưng cơm, một tay nắm chặt cánh tay của Hồ Tiểu Tri, liền đem Hồ Tiểu Tri kéo đến một vị trí, ngồi xuống.
Cô ta đem cơm của mình đưa tới trước mặt Hồ Tiểu Tri, lại từ trong túi cầm khăn giấy đưa cho Hồ Tiểu Tri.
Hồ Tiểu Tri chần chờ nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ kia khẽ mỉm cười, "sao vậy?"
Xung quanh các nữ sinh nhìn thấy một màn này, bắt đầu khe khẽ bàn luận:
"Đây không phải là giảng viên thanh nhạc mới đến của trường chúng ta kia sao?"
"Không thể nào? Không giống!"