Chương 305

Nhưng mà, gần đây chị gọi điện cho Đinh Cẩn nó đều rất cố chấp.

Hiện tại trời bắt đầu lạnh rồi, trong ký túc xá khá lạnh, vì vậy tạm thời buông thả hắn ở chỗ này.

Có Hoa Ngọc Thành theo dõi hắn, mình cũng yên tâm một chút, tránh cho hắn ở bên ngoài cùng bạn học làm bừa làm loạn.

Đinh Cẩn không nói lời nào.

Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu, cười một tiếng, nói với Đinh Cẩn: "con đi lên phòng đi, mẹ có lời muốn nói riêng với mợ con."

Đinh Cẩn bị mẹ ruột ghét bỏ,phụng phịu, "mẹ là tới thăm con hay là đến thăm mợ?"

"Đương nhiên là thăm mợ của con, thuận tiện tới thăm con một chút." Hoa Châu Du nhìn con trai mình một cái, "Làm sao, ăn giấm rồi hả?"

"..." Đinh Cẩn đứng lên, "Được rồi, nhất định con được nhặt về từ trong thùng rác, con đi tìm cậu, không thèm ở đây nữa!"

Hoa Ngọc Thành hôm nay ở nhà.

Đinh Cẩn nhanh chóng lên phòng, Cao Thanh Thu nhìn hắn như vậy, liền biết, hắn lại muốn đi cấu kết Hoa Ngọc Thành rồi!

Cái tai hoạ này!

Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu, hỏi: "Ở chỗ này sinh hoạt đã quen thuộc chưa?"

"Tốt lắm ạ." Cao Thanh Thu trả lời. Cô đã từng nói, Chỉ cần có anh ở nơi nào, nơi đó chính là nơi tốt nhất!

"Vậy thì tốt. Vốn là đã sớm nghĩ ghé thăm em một chút, chẳng qua là không có thời gian." Biểu tình của Hoa Châu Du trở nên thương cảm, "em cùng Ngọc Thành kết hôn, cơ hồ tất cả người ngoài đều chế giễu. Bọn họ cảm thấy Ngọc Thành không đứng lên nổi, sau lưng không ít nói lời ong tiếng ve. Những lời này truyền tới tai ba mẹ làm hai người họ rất buồn, khoảng thời gian này chị đều phải ở cùng bọn họ."

Hoa Châu Du nói như vậy, làm cho Cao Thanh Thu dừng một chút. Cô vốn nghĩ, kết hôn vốn là truyện vui vẻ, nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng, cũng chỉ là đem bi thương phóng đại lên mà thôi.

Ông xã cô chẳng qua là không đứng lên được mà thôi, những người đó, có cần thiết cười trên nổi đau của người khác như vậy không?

Cao Thanh Thu lo lắng hỏi: "Ba mẹ như thế nào rồi chị? Có cần cuối tuần em cùng Ngọc Thành trở về xem bọn họ một chút không?"

"Cũng còn may, Ít nhất hiện tại, có em ở bên cạnh Ngọc Thành, bọn họ cũng yên tâm một chút, Ngọc Thành sau khi xảy ra chuyện rất cô đơn, sau khi biết em, mới đã khá lên được một chút. Hiện tại hai đứa kết hôn rồi, ba mẹ chỉ mong hai đứa có thể sống thật tốt, không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì."

Cao Thanh Thu là hy vọng của Hoa Ngọc Thành, cũng là hy vọng của người nhà họ Hoa.

Cao Thanh Thu nói: "anh ấy đối với em rất tốt, chỉ cần là việc em có thể làm, em nhất định sẽ cố gắng."

Hoa Châu Du gật đầu nói: "Ngọc Thành tin tưởng em, mọi người cũng tin tưởng em. Chị biết Tiểu Thu rất tốt, nhưng mà bên ngoài, sẽ có rất nhiều người nói xấu, chị sợ em sẽ cảm thấy ủy khuất. Nếu như cảm thấy khổ sở quá, liền đến tìm chị, mặc kệ chuyện gì xảy ra chị đều giúp em."

Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Châu Du, "vâng."

Những người kia sau lưng giễu cợt cô vì tiền, gả cho một người tàn tật, Cao Thanh Thu nghe xong đích thị là rất tức giận.

Cô biết, bao gồm cả người thân nhà mình cũng đang nói như vậy.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy chị tốt như vậy, sự tức giận trong lòng cô bay biến đi hết.

So với cô, người nhà của anh mới là người ủy khuất nhất!

Biến thành bộ dáng như bây giờ, cũng không phải là điều anh muốn.

Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu, sắc mặt đột nhiên trở nên có vài phần ngưng trọng, "Còn có hôm nay chị đến còn vì chuyện của... Đinh Cẩn "

"À? Đinh Cẩn thế nào?" Cao Thanh Thu không hiểu.

Hoa Châu Du nói: "Ngày hai đứa kết hôn, Vũ Minh Hân tới phá."

Trong lòng Cao Thanh Thu nhói một cái, nội tâm xông ra một loại cảm giác bất an.

Cô nhìn chằm chằm Hoa Châu Du, “cô ta nói với chị, trước đây em với Đinh Cẩn nhà chị từng yêu nhau"

"Chị." Cao Thanh Thu gò má phát nóng, bất an nói: "Em... Em không phải cố ý muốn lừa gạt chị đâu."