Thời điểm nhìn thấy Ái Lâm, hắn đã có chuẩn bị nhưng chưa kịp nói thì bị Lạc Phong xen vào:
- Xin lỗi, chúng tôi làm phiền anh rồi, hiện tại đang xảy ra chút mâu thuẫn, mong anh thông cảm.
Anh nghĩ rằng hiện tại tình thế không ổn, nhất là khi cả hai đều có liên quan tới Ái Vỹ, mà loại xung đột này anh không muốn phiền phức thêm.
Ái Lâm đầu tiên nhìn đến là cả ba người họ, đều ở trong trạng thái ướt sũng, mặt khác cũng hướng mặt nhìn phía Vi Tuyết đứng bên cạnh Hắc Chính nhíu mày nói:
- Trước khi nói chuyện với tôi, mấy người nhìn lại bản thân mình trước đi, thật khó coi!
Những lời này không mang ý công kích, nhưng có thể hiểu được anh đang khó chịu. Anh có thể nhịn vì Ái Vỹ vì vậy, bất luận chuyện gì xảy ra đều xem tình hình đầu tiên, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan đến em gái mình, nên anh càng phải thận trọng.
Nói thật, đứng ở đây không có ích lợi gì, nên Hắc Chính không định ở lại đây tiếp chuyện nhưng Vi Tuyết lại xảy ra vấn đề, đó là mất vé. Chuyện này có thể xin nhưng người có thể cho lại không hề dễ dàng, nhất là khi người này không có thiện ý, nên đưa vé của mình cho cô
Mất vé là chuyện hắn bày ra nhưng Ái Lâm lại không có tâm giúp, bèn tự mình mở miệng thay nhắc nhở:
- Các cậu đi đâu vậy? Mất vé phải tìm anh ta chứ?! Anh ấy chủ trì chuyến đi này mà!
Nghe đến lời này, dù không muốn Hắc Chính cũng bị Vi Tuyết kéo trở lại, cô cứ tưởng chuyện này nên báo lại cho cô giáo chủ nhiệm xử lý, không ngờ có người lại giải quyết nhanh gọn hơn. Gương mặt này, thật quen thuộc, có thể ví như một minh tinh, không thể nhầm lẫn ở bất cứ đâu, bởi nó quá nổi trội nên cô có thể nhận ra nét mặt này, gần giống Ái Vỹ
Có thể thấy, con người này lớn hơn vài tuổi nên gọi bằng anh. Tuy nhiên, lại đang tỏa ra một khí thế bức người, lạnh như băng, không mấy thiện cảm. Cô cố nén cảm giác sợ hãi này nói rõ vấn đề của mình, xin lỗi và hỏi xem còn có tấm vé nào khác không?
Nhưng con người này chẳng thèm để tâm đến cô, nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Đây là điều ngươi muốn sao?
Một câu hỏi đơn giản lại bao hàm ý khác, hắn có thể hiểu Ái Lâm nói gì nhưng lại giả ngu không biết nói:
- Đúng vậy! giúp bạn học là chuyện đương nhiên a!
- Ồ! Ái Lâm cười khinh bỉ nói tiếp: Vậy các ngươi có thể đén quản lý trình bày một chút, nếu thông qua có thể mua lại vé mới, ta đây không rảnh giúp các ngươi.
- Nhưng tôi thấy anh ở đây giúp đỡ không phải nhanh hơn sao?
- Xét về mối quan hệ gia tộc mà nói ta càng không muốn dính dáng, tốn phí thời gian của ta cũng là một cái tội đấy!
Đó là câu trả lời cuối cùng của Ái Lâm, khiến hắn không biết làm cách nào, bởi một khi tên này ra quyết định, khó ai có thể thay đổi được. Nhìn bóng dáng người đi mất, chỉ cảm thấy tiếc, hắn dù đã chuẩn bị tốt, cứ nghĩ người này sẽ thuận theo ý hắn nhưng xem ra đề phòng hơn mình tưởng, thở dài lấy một hơi.
Thấy cả ba người vẫn chưa thay đồ, Vi Tuyết nhắc nhở bộ dạng không tốt nên đi thay, Lạc Phong thấy hắn vẫn còn đang thẫn thờ, vỗ vai kéo thần trí hắn quay trở lại cùng đến phòng thay đồ.
Vi Tuyết cùng Mỹ Ảnh đi theo, ở bên ngoài chờ, một bên Mỹ Ảnh lo toan hắn giúp mình là thật hay giả? nhất là qua chuyện vừa rồi, cô không tài nào hiểu nổi. Một bên đắn đo, dự tính tiếp cận này có ổn không?
Bên trong ba người nam nhân thay quần áo, thuận theo tự nhiên, sẽ thay xong nhưng hắn biết hai người họ vừa thay vừa nhìn mình, chỉ là liếc qua, vẫn có thể cảm nhận được hỏi:
- Mấy người muốn nói gì thì nói luôn đi!
Hắc Chính vốn tò mò từ lâu ở hắn, tuy nhiên chuyện này bản thân vẫn có cảm giác không nên xen vào nhưng vẫn nói:
- Không có gì, tôi chỉ là thấy hơi lạ, nghe nói con trai nhà họ Âu là một người yếu ớt, ngay cả đánh cũng không bằng một đứa con nít, chuyện này không chỉ ngày một ngày hai có thể thành thạo, ngay từ hình thể đến vóc dáng đều không thể cho là có luyện tập, nói đúng hơn là người được chăm sóc tử tế. Vậy kĩ năng cậu có được từ đâu?
Về vấn đề này, Lạc Phong cũng tò mò, dù đã là lần thứ hai nhìn thấy hắn động thủ, nhưng vẫn sửng sốt không kém lần đầu tiên. Tuy nhiên, xét về cả hai người này, thì vẫn thấy sự chênh lệch về thể chất, sự thua kém này dẫn đến kết quả trái ngược.
Hắn không tính trả lời cho đến lúc mặc đồ xong, mới lên tiếng:
- Chuyện này mấy người không cần biết sẽ tốt hơn, bởi tôi nói ra, mấy người sẽ không hiểu!
Sau đó đi ra ngoài, hai người, một áo một quần, vẫn chưa mặc xong, có ý định nói, thì người đã đi mất rồi.
Bên ngoài Mỹ Ảnh muốn sau bữa ăn lần này, có thể đi chung với Hắc Chính, nên đã sớm để ý đến quan hệ né tránh của Lạc Phong với Vi Tuyết hỏi:
- Hình như cậu và Lạc Phong có quen biết?
- .... Đúng vậy!?
Cô trả lời có chút chần chừ, vì cảm thấy không tốt chút nào, từ lúc gặp Mỹ Ảnh tới giờ, cô chỉ thấy con người này nói gì cũng có mục đích, ngay cả hành động giúp đỡ vừa rồi cũng có lý do cả, nên hiện tại hỏi vậy là muốn gì?
- Mỹ Ảnh: Cậu đừng nhìn tôi như vậy, làm như tôi có ý xấu ấy. Cậu không biết, mỗi lần Lạc Phong nhìn cậu đều có điểm muốn nói lại thôi, nếu như hai người cãi nhau thì nên giảng hòa lại, cũng là bạn bè với nhau đừng so đo.
Lời nói này quả thực đã khiến Vi Tuyết động tâm, đối với cô, bản thân quả thực có lời để nói với Lạc Phong mà mãi chẳng có thời cơ. Nếu có, cũng chẳng biết xuất phát từ đâu.
Hiện giờ không có Ái Vỹ, nghĩ lại không có vấn đề gì, nên sau bữa ăn trưa cô trực tiếp nói với Hắc Chính rằng bản thân muốn được thoải mái trong khoảng thời gian này, muốn đi riêng. Lúc đầu anh không đồng ý nhưng lời chưa kịp nói lại thấy ánh mắt cô có phần liếc Lạc Phong, xem như hiểu mà đồng ý.
Mỹ Ảnh nhìn thấy bóng dáng hai người kia rời đi nghĩ kế hoạch bản thân thành công, lòng vui sướиɠ nói với Hắc Chính:
- Hay là chúng ta cũng đi thôi, ở đây có mấy trò chơi giải trí, sản phẩm lưu niệm rất được ưa chuộng.
- Hắc Chính: Tôi không thích!
- Hả?!
- Hắc Chính: Muốn thì tự chơi một mình!
Phải nói rằng, lời nói của anh thanh âm rất nặng, cảm thấy không thoải mái, cứ nhìn về phía trước, nơi người vừa rời đi, nhíu mày
Hắn từ phía xa nhìn thấy cảnh tưởng này, có thể xét là ghen. Hắn nhất thời cũng lấy đó làm đề để giúp một tay nói:
- Không đi sao, tôi đoán theo đường đi của họ cũng đang đến chỗ đó, thật tiếc, tưởng có màn hay để xem!
Nói đến đây anh có phần phức tạp không rõ nhìn hắn, rồi cuối cùng cũng đi.
Mỹ Ảnh cảm thấy mình có cơ hội là do hắn ban nên cô nhất định phải chiếm được hảo cảm, trước khi may mắn này không còn nữa.
Nếu có cơ hội, bản thân phải tự mình giành lấy mới có khả năng. Đi sóng vai cùng anh, cô mặc niệm như thế.
Rồi phút chốc chỉ còn lại mình hắn, hệ thống bắt đầu vang âm
"Tôi sẽ gọi ngài như cũ là ký chủ thay vì thí chủ và xin chúc mừng ngài hoàn thành hãm hại không thành công lần tư"
Nghe đến cái hệ thống xưng hô "ngài" như vậy, bỗng nhiên nổi da gà, lời nói kính ngữ này, hắn không quen, nhưng nghĩ lại lần thành công này là do may mắn. Dù không đưa vé cho nữ chính, Ái Lâm cũng tự nói ra cách giải quyết khác giúp đỡ, đó là nhờ quản lý hỗ trợ, đây quả là điều tốt.
Có điều, lần sau chắc không dễ dàng gì nhưng hắn nghĩ bản thân có thể cân tất rắc rối này