Giang mẫu nhìn thẳng vào cô không hề che dấu sự chán ghét “ Nó hại Thanh Nhiên ra nông nổi này, để nó đến tham gia bữa yến hội này đã giơ cao đánh khẽ rồi, tại sao bà lại cho nó đứng bên cạnh chứ? Bà không sợ kẻ gϊếŧ người này thừa lúc mọi người không để ý bỏ thuốc gì đó vô sampanh à?”
Những lời chanh chua mà hà khắc này mọi người ở đây đều cảm thấy không quá đáng.
Đổi lại là họ, nếu Hướng Vãn đυ.ng tàn phế đứa con gái hoàn hảo của họ thì họ cũng không dùng thái độ hòa nhã đối với cô.
Vu Tịnh Vân cuối đầu,càng cảm thấy xấu hổ, khó coi. Bà muốn mở miệng biện giải mấy câu nhưng lại không thể nào mở miệng được.
Triệu Du mỉm cười, lời nói cũng không nhẹ “ Trùng hợp là hai ngày này tôi bị cảm, nhưng lại không muốn uống thuốc, sợ thuốc đắng. Vãn Vãn đứa trẻ này là một người chu đáo, chắc là đã bỏ thuốc vào nước uống của tôi”
Nói xong, bà nghiêng đầu nhìn Hướng Vãn “ Sampanh không thể uống chung với thuốc cảm, con phải chú ý một chút, nếu không xảy ra chuyện gì lại bị người ta nói là cố ý gϊếŧ người”
“ Bác gái không thích uống thuốc, vậy thì hầm một ít nước gừng với đường đỏ uống đi, con nhớ là bác gái rất thích đồ ngọt.” Hướng Vãn thuận theo bậc thang của bà đã cho.
Triệu Du cười, hiện rõ nếp nhăn ở khóe mắt: “ Hiếm khi con còn nhớ rõ khẩu vị của ta.”
Hai người một người tung một người hứng, làm Giang mẫu tức muốn nôn ra máu, sắc mặt đỏ lên.
Vu Tịnh Vân đứng bên cạnh,càng cảm thấy áy náy và xấu hổ, bà ngâng đầu nhìn Hướng Vãn “ Vãn Vãn mau xin lỗi dì Lâm, sau này không được nói chuyện với trưởng bối như vậy.”
“Lời này của Hướng phu nhân làm tôi khó hiểu, vừa nãy tôi nói sao gì rồi sao?” Hướng Vãn thản nhiên nói.
Vu Tịnh Vân trừng to mắt, đôi mắt đỏ lên,bà hoàn toàn bị ba từ Hướng phu nhân làm kinh sợ.
“ Không nói gì sai cả, chắc tiểu Vu lớn tuổi rồi tai có chút không tốt lắm nghe nhầm rồi” Triệu Du kéo tay Hướng Vãn, vỗ vài cái trấn an.
Hướng Vãn cụp mắt xuống không lên tiếng, chỉ là trong lòng giống như bị chặn bởi một miếng bông gòn đầy nước,nghẽn lại, đến thở cũng trở nên vô cùng khó khắn.
Loại cảm giac mẹ ruột của mình đi bênh vực người khác còn một vị trưởng bối không có quan hệ huyết thống gì lại đang bênh vực mình, quả thực rất là khó chịu.
Thấy Triệu Du bảo vệ cô như vậy trên mặt Giang mẫu như có bày quạ đi qua.
Không khí có chút ngột ngạt, không ai lên tiếng, và một bên là sự huyên náo của một đám đông không hợp.
“haiz, tiểu Lâm đã không vui như vậy, nếu ta còn để con ở bên cạnh, e là trong lòng bà ấy càng khó chịu hơn.”cuối cùng vẫn là Triệu Du mở miệng.
Nghe vậy, sắc mặt của Giang mẫu mới tốt lên một chút “ Chuyện này làm khó bà rồi, tôi xin lỗi bà. Nhưng Hướng Vãn thiếu chút nữa hại chết con gái tôi,tôi thật sự là không muốn gặp nó,cũng mong bà hiểu cho.”
Vu Tịnh Vân đã hoàn hồn lại sai cú sốc đó, mắt bà ửng đỏ nhìn Hướng Vãn,có quở trách cũng có sự khó hiểu.
Hướng Vãn cụp mắt xuống vốn không nhìn bà.
“ Chị em bao lâu nay rồi đừng nói những lời khách sáo.” Triệu Du cong cong khóe môi, vãy tay với Hạ Hàn Xuyên đứng cách đó không xa “ Hàn Xuyên, con qua đây một chút!”
Hạ Hàn Xuyên nghiêng đâu nhìn qua đuôi lông mày hơi nhếch lên, nói gì đó với người kế bên sau đó đi qua “ Sao vậy mẹ?”
“ Dì Lâm của con không thích Hướng Vãn, đề nó ở bên cạnh ta cũng không thích hợp lắm, con dẫn theo nó đi” Triệu Du mang theo vẻ tiếc nuối mà nói.
Nghe đến đây trong lòng Hướng Vãn bất an, ngẩng đầu vừa muốn nói không cần làm phiền hắn liền nghe hắn nói “ Đi thôi “
“ Cáo từ” Hướng Vã nói với mọi người một câu, trong lòng bất an đi theo sau Hạ Hàn Xuyên.
Giang mẫu nhìn bòng lưng của hai người, một ngụm khí chặn lại ở họng, ho không được mà nuốt cũng không xong, nói không được sự khó chịu trong lòng.
“ Thật không biết cô cho mẹ tôi uống bùa mê gì” Hạ Hàn Xuyên quay đầu nhìn cô một cái liền quay đầu lại phía trước, trong lúc này có người chào hỏi với hắn, hắn liền hướng về phía họ gật đầu, hoặc là lên tiếng chào hòi.
Những người kia thấy cô đi bên cạnh hắn có chút kinh ngạc.
Hai năm trước những nơi mà hắn xuất hiện đều có bóng dáng của cô,nhưng từ khi sự việc cô lái xe đυ.ng người liền không gặp qua, mà nghe nói quan hệ giữa hai người họ vôn không tốt.
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc cũng không ai ngu tới mức chạy tới hỏi.
Cô không biết trả lời như thê nào, đắn đo nửa ngày mới nhẹ giọng nói “ không làm phiền ngài, tôi đi tìm vài người bạn.”
Làm gì có bạn bè gì, cho dù trước đây là bạn bè nhưng hiện tại đã không còn là bạn bè nữa rồi. Cô nói như vậy chẳng qua là sợ cô đứng bên cạnh hắn làm hắn không vừa ý mà thôi.
“ Đi tìm vài người bạn hay là muốn đi tìm Giang Thích Phong?” hắn dừng bước, cụp mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt anh tuần lạnh lùng, ẩn ẩn mang theo vài phần trào phúng.
Cô đang đi theo thì dừng lại, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
Hắn không vui, cô có thể nhìn ra được, nhưng hiện tại cô vốn không biết chọc tức hắn chỗ nào,mà cô có giải thích có lẽ càng làm hắn không vừa ý.
Hắn cũng không đợi cô trả lời, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.
Cô đứng bất động,không biết nên theo hay là rời khỏi,suy nghĩ của hắn cô vĩnh viễn nhìn không thấu.
“Đi theo tôi, tiếp rượu thay tôi.” Hắn không dừng, cũng không quay đầu,giống như là đằng sau mọc thêm mắt.
Cô thấp giọng đáp lại một tiếng, nhìn vào dạ dày cười khổ,đi theo sau lưng hắn.
Tói nay có lẽ lại phải đi bệnh viện rồi, cũng không biết cứ như vậy có thể phát triển thành ung thư dạ dày không,nếu mắc phải ung thư tự nhiên chết đi,có lẽ hắn sẽ không gây khó dễ cho anh trai và mọi người.
Rất nhiều người tới bắt chuyện với hắn,người cụng ly rượu cũng rất nhiều,nhưng căn bản không có ai mời rượu hắn.
Lúc không ai mời rượu cô đứng bên cạnh tay cầm ly sampanh giả ngốc, cũng không chủ động uống. Cô không có triệu chứng tự ngược bản thân, nếu như có thể, cô sẽ tận lực chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Nhưng cũng có người tới mời rượu, những lúc như thế này cô chỉ có thể nâng ly sampanh lên một ngụm uống hết.
Bản thân cô không phát hiện ra có một người luôn luôn nhìn cô nhưng Hạ Hàn Xuyên đã phát hiện ra.
Đó chính là Giang Thích Phong, ánh mắt hắn ta lướt qua đám đông dừng ở trên người của Hướng Vãn, nâng ly sampanh lên uống một ngụm, vị không ngon lắm.
Một ngày trôi đi, Hướng Vãn uống không nhiều lắm nhưng dù vậy khi màn đêm vưa buông xuống, dạ dày của cô vẫn nổi lên từng đợt nóng ran đau thắt lại.
“ Hạ tổng,tôi có thể đi toilet được không?” sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Hạ Hàn Xuyên quét mắt liếc cô một cái, nếp nhắn không thấy xuất hiện ở giữa hai hàng lông mày, sau đó gật đầu.
Cô nói tiếng cảm ơn, ôm lấy bụng,khó khăn nhấc lên từng bước đi vào phòng vệ sinh.
“ Thất lễ” Hạ Hàn Xuyên nhìn bóng lưng của cô, con ngươi xẹt qua một tia u ám,xoay người nói với người kế bên mấy câu sau đó đi về hướng phòng vệ sinh.
Chỉ là khi gần tới phòng về sinh đã thấy Giang Thích Phong đi trước hắn một bước vội vàng cầm lấy một ly nước lọc chạy vào.
Hăn dừng bước,đi theo vào hướng phòng về sinh,nhưng không bước vào mà là đứng bên ngoài cầm điếu thuốc hít vào.
“ Nôn”
Cô ăn không có nhiều, nôn nột lúc sau chỉ đư lại ít dịch chua trong dạ dày.
Dạ dày cô không tốt, căn bản là không uống được rượu,tửu lương tự nhiên cũng không cao. Cô uống không nhiều nhưng lại muốn nôn, dạ dày lại đau, khó chịu muốn chết.
Có tiếng bước chân đến gần,cô cũng không để ý,muốn đến cũng không ai nguyện ý lo lắng cho một kẻ phạm tội gϊếŧ người như cô.