“ Bác gái hiểu lầm rồi” đổi lại là hai năm trước,loại hiểu lầm này đều khiến cho Hướng Vãn cảm thấy ngọt ngào
Nhưng hiện tại, cô sẽ không dám si tư vọng tưởng nữa, thầm nghĩ phủi sạch mối quan hệ,để tránh Hạ Hàn Xuyên bởi vậy mà nghĩ cô bụng dạ khó lường.
Hạ Hàn Xuyên làm như không chú ý đến sự cẩn thận này của cô, chỉ là hơi hơi cong khóe môi “ Hôm nay là đại thọ của mẹ, người làm gì đều đúng cả”
‘’Ngươi đứa nhỏ này.’ Triệu Du cười,đem những lời mật ngọt này ném sau tai, hỏi Hướng Vãn “Lễ phục còn vừa người không?”
Hướng Vãn mím môi,nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Hàn Xuyên.
“Ta hỏi con, con nhìn nó làm gì?” Triệu Du vui vẻ.
Hạ Hàn Xuyên tuy ý dựa vào lan can,thanh âm thản nhiên “ Có lẽ là bởi vì con tương đối đẹp”
“Như thế nào có thể tự luyến như vậy chứ” Triệu Du bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn Hướng Vãn từ trên xuống dưới mấy lần, nói:”Lễ phục này như thế nào so với trước không giống lắm?”
Hướng Vãn có chút thiếu tự nhiên di chuyển thân thể, trên mặt ẩn ẩn có chút nóng lên “Ngực con nhỏ đi rồi,lễ phục bị tuột,bọn họ giúp con sửa một chút”
Tầm mặt của Hạ Hàn Xuyên dừng ở người cô vài giây,mày hơi nhíu xuống,quay mặt đi ánh mắt hắn tối lại như thường lệ.
“ Như vậy a” Triệu Du có chút đăm chiêu “ Thật ra thì cũng không cần sửa,ngực nhỏ đi thì mặt cái áo ngực dày một xíu là được rồi.”
Hướng Vãn cắn môi một cách cứng ngắc,không biết nên nói gì.
“Được rồi, đừng thương tâm nữa,Hàn Xuyên không phải là nguời nông cạn như vậy.” Triệu Du kéo tay cô vỗ lên vài cái,cười hỏi lại Hạ Hàn Xuyên “ Đúng không?”
Hạ Hàn Xuyên cười như không cười, vẫn chưa lên tiếng, chỉ là con ngươi hướng về phía Hướng Vãn đang đứng thấp hơn hắn hai cái bậc thang.
“Bác gái,bác thật hiểu lầm rồi, trong lòng Hạ tổng đã có Giang tiểu thư, con cũng sẽ không giống như lúc trước suy tâm vọng tưởng” nghe đến đây,trên mặt Hướng Vãn hoàn toàn không có một chút huyết sắc nào, cô vội vàng nói.
Con ngươi của Hạ Hàn Xuyên tối xầm lại, độ ấm trong giọng nói cũng giảm xuống “ Coi như cô la người sáng suốt”
Hắn đứng lên và đi thẳng,đầu cũng không quay lại mà nói “ con lên thay đồ”
Yết hầu của Hướng Vãn thắt chặt lại,quả nhiên hắn nghĩ cô vẫn còn vọng tưởng với hắn, tức giận rồi.
“Hàn Xuyên thích ai,có lẽ là trong lòng nó vẫn chưa rõ” Triệu Du liếc mắt nhìn bóng lưng của Hạ Hàn Xuyên, “Được rồi, không nói những chuyện phiền lòng nữa. Mọi người cũng tới gần đủ rồi,con theo ta đi chào mọi người ”
Hướng Vãn trong lòng hiểu rõ,không muốn tạo thêm phiền phức cho bà “ bác gái, con…”
“Con thế nào,trong lòng ta có dự tính, miệng mọc trên thân thể người ta, ai cũng không quản được,đừng nghĩ nhiều” Triệu Du mỉm cười kéo tay Hướng Vãn đi xuống dưới “ Đi thôi”
Hướng Vãn đi theo bên cạnh bà, trong lòng có cảm giác như làm vỡ một cái bình, nói không ra đó là tư vị gì.
Hai người vừa đi xuống lầu,liền gặp Vu Tịnh Vân.
“Hạ phu nhân, tôi muốn nói vài câu với Vãn Vãn, được không?” nhìn thấy hai người khoác tay nhau cùng đi xuống, Vu Tịnh Vân có chút kinh ngạc.
Triệu Du cười nói “Cũng không phải là không được, nhưng mà ta hỏi trước một câu là bà dùng thân phận của một người mẹ hay là thân phận Hướng phu nhân?”
Vu Tịnh Vân nhíu đôi mày lá liễu rất xấu hổ.
“Bác gái,người trước đi tiếp khách,một lát con sẽ qua đó” cô biết mẹ là một người nhu nhược,Hướng Vãn rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm làm khó bà.
“Cũng được” Triệu Du gật đầu với Vu Tịnh Vân rồi rời đi.
Vu Tịnh Vân nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:” Vãn Vãn, chúng ta đổi nơi nói chuyện đi” nơi này quá đông người.
Đây là đang ngại cô làm mất mặt bà sao? Vậy tại sao lại tới tìm cô chứ? Hướng Vãn cảm thấy đau lòng,nhưng vẫn đồng ý với bà.
Hai người đổi qua một nơi tương đối yên tĩnh,Vu Tịnh Vân lo lắng hỏi han. “ Vãn Vãn, bọn họ nói con vì tiền….” bà dừng một lúc “bán đứng thân thể,những việc này có phải là thật không?”
“ Không phải” khóe mắt cô cụp xuống, che dấu sự khổ sở trong ánh mắt.
Vu Tịnh Vân do dự một lúc,mới chậm chạp hỏi:”Vậy tại sao con lại làm việc ở mấy loại địa điểm như Mộng hội sở”
Khóe mắt Hướng Vãn có chút chua xót, cô ngẩng đầu,đáy mắt mang theo một tầng sương mù “Vì vậy vẫn không tin tưởng con, đúng không?”
Tại sao? Bởi vì bị Hạ Hàn Xuyên lấy Hướng gia ra uy hϊếp a.
“không phải ta không tin con” Vu Tịnh Vân tránh né ánh mắt của cô,” chỉ là sau này con đừng làm việc ở nơi đó nữa,đổi một công việc đứng đắn mà làm”
Bà mở ví tiền lấy ra một cái thẻ,nhét vào trong tay của cô “ mật mã là sinh nhật của con,trong này có hơn năm mươi vạn,đủ để con tiêu cả đời. Nếu như không đủ tiêu có thể nói với ta,ta sẽ chuyển thêm cho con”
“không cần đâu’ Hướng Vãn nhìn cái thẻ ngân hàng, không nhận “ con sẽ không đổi công việc”
Hạ Hàn Xuyên sẽ không đồng ý.
“ Vãn Vãn, con… “ trên tay Vu Tịnh Vân cầm tấm thẻ ngân hàng,vẻ mặt không thể tin.
Hướng Vãn mím môi, áp chế nỗi chua xót trong lòng “ Mẹ còn có việc gì không? Nếu không có thì con đi tìm bác gái đây”
“Con nói thật với mẹ, đến làm việc ở Mộng hội sở là bởi vì… con vẫn muốn có một cuộc sống như trước?” Vu Tịnh Vân thật sự không nói được từ sống bám đại gia, câu rùa vàng những loại từ ngữ này, lòng đau như cắt mà hỏi.
Hướng Vãn trợn mắt,một giọt lệ theo khóe mắt phải rơi xuống. Cô láy tay lâu khóe mắt, cũng không quay đầu lại mà nói “ con đi tìm bác gái”
“ Vãn Vãn,Vãn Vãn” Vu Tịnh Vân ở đằng sau vội vàng gọi cô.
Chân cô không dừng lại, chậm chạp đi về hướng ngược lại.
Người ta nghĩ cô như thế nào cũng được,nhưng tại sao mẹ cũng nghĩ như vậy?
“Dì Vu đoán đúng rồi, cô cảm thấy không có lời nào để nói phải không?” Giang Thích Phong từ phía sau giữ lấy cổ tay của cô, hắn đến tìm em gái, kết quả là không tìm được, ngược lại được xem một màn kịch hay.
Hướng Vãn dùng sức gỡ tay của hắn,cười nhạo “ Giang tiên sinh từ khi nào học được cách nghe lén rồi?”
“ Trả lời ta” Giang Thích Phong phóng đại âm thanh, đáy mắt đè lại một mảnh tức giận.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của ngài” tâm trạng của Hướng Vãn cực tệ, liền xoay người đi. Trước đây quan hệ của cô và anh em Giang gia tốt bao nhiêu thì bây giờ càng ghét gặp họ bấy nhiêu.
Giang Thích Phong bước vài bước tới trước mặt cô, hai tay ôm bã vai của cô, nghiên răng nghiến lợi mà hỏi “Cho dù là bán đứng thân thể mình cũng muốn sống cái loại cuộc sống ngợp trong vàng son phải không?”
Trong bữa tiệc ở đâu cũng là người, đã có người qua đây để xem
“phải hay không, liên quan gì đến anh” Hướng Vãn cảm thấy phiền đối với loại người như hắn cái gì cũng muốn quản. Cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng làm như thế nào cũng không thoát được, “ Anh đừng quên Tống Kiều là bạn gái của anh, cô ấy cũng có mặt ở bữa tiệc này, anh không sợ cô ấy sẽ hiểu lầm?”
“ Tôi đang hỏi cô!” Giang Thích Phong ôm chặt cô không buông tay, hắn biết hắn không nên quan tâm bất cứ chuyện gì của cô, nhưng hắn căn bản là không thể khống chế được trái tim của chính mình.
Hướng Vãn nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay của hắn,sau đó thừa lúc dịp hắn đau nới lỏng tay mà chạy thoát.
Giang Thích Phong nhíu mày liền muốn chạy theo,nhưng bị Tống Kiều nghe được tin tức chạy tới cản “Anh đừng quên, tôi mới là bạn gái của anh”
“Quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là như thế nào, trong lòng hai ta đều biết rõ, tránh ra!” Giang Thích Phong dang tay muốn đẩy cô ra