Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nội Dung Truyện: Truyện tình cảm không thể nói trước được điều gì cũng không thể cũng không thể nói rằng quyền chủ động thuộc về bên nào, thời đại ngày nay khái niệm chờ đợi đã mất đi phần nào sự thú  …
Xem Thêm

Chương 4: Say rượu nổi điên
Tửu lượng của Tạ Thiên Ngưng rất tệ, mới uống một ly đã bắt đầu say khướt, ngồi trên ghế cứ ngã trái ngã phải, tự mình lầm bầm, có lúc còn quát tháo, còn thét lớn lên mắng chửi.

“Ôn Thiếu Hoa, cái tên lăng nhăng kia, cái đồ lường gạt kia.”

“Cái đồ lường gạt này, đồ lường gạt, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, sao anh có thể chứ?”

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh, đối với tình cảnh này có chút bất mãn, chân mày thoáng chốc nhíu lại.

Đường Phi hiểu rõ vấn đề này, vì vậy chủ động đề nghị. “ Hay là chúng ta đi đổi chỗ khác đi?”

Phong Khải Trạch vẫn cứ trì hoãn, mặt lạnh như băng, nhỏ giọng nói: “Không, cứ vậy đi, tâm tình của tôi hôm nay cũng không tệ lắm, không muốn so đo với một cô gái đang bị thất tình.”

“Được rồi. Cậu chỉ mới vừa về nước, có cần đi về trước để gặp Phong tiên sinh hay không____” Lời Đường Phi còn chưa nói hết, liền bị một tiếng mắng to cắt ngang, làm cho gương mặt anh cũng bị kéo xuống thấp, vô cùng không vui.

Giờ anh đang làm chuyện chánh sự, lại bị một bà điên ở bên cạnh phá rối, thật đúng là không dễ chịu, nhưng lại có người cố ý không muốn đổi nơi khác, anh cũng không còn biện pháp.

“Đồ lường gạt, tất cả đều là đồ lường gạt, các người gạt tôi, dám gạt tôi, Ôn Thiếu Hoa, anh chính là tên lường gạt nhất thế giới, tôi hận anh, tôi hận anh.”

“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, mà các người lại đối xử với tôi như vậy, tại sao hả?”

Tạ Thiên Ngưng uống rượu rất kém, lúc này giống như một người điên, cầm chai rượu lắc lư, trong miệng gào thét chửi loạn, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình, chỉ muốn phát tiết những căm phẫn trong lòng cô.

Lòng lương thiện của cô bị tổn thương, cảm giác như người sắp chết, trong đầu đầy hình ảnh triền miên của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San.

“Ôn Thiếu Hoa, tên lường gạt gϊếŧ người bằng ngàn đao kia, tôi hận anh, tôi hận anh.”

“Làm sao anh có thể lừa gạt tôi như vậy, lừa tôi trong suốt mười năm, sao anh có thể làm như vậy với tôi chứ?”

Nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn cô bất đắc dĩ, muốn đến khuyên cô nhưng lại không dám sợ gây ra phiền toái gì, vẫn không thể làm gì khác hơn là cứ đứng im.

Đường Phi cố nhẫn nhịn, bất kể người bên cạnh cứ nổi điên, vẫn tiếp tục nói chuyện chính: “Khải Trạch, Phong tiên sinh có ý là____”

Giống như, lời còn chưa nói hết, lại bị ngắt ngang.

Nhưng lúc này không phải do Tạ Thiên Ngưng cắt ngang.

Phong Khải Trạch biết anh muốn nói gì, vì vậy trực tiếp chặn đứng lời của anh, lạnh lùng cảnh cáo: “Đường Phi, chuyện riêng của tôi tốt nhất cậu bớt can thiệp vào, nếu như cậu vẫn cứ muốn tiết lộ hành tung của tôi, vậy giữa chúng tôi chỉ còn lại chủ tớ, không còn tình bạn nữa.”

Một câu cảnh cáo, khiến Đường Phi không dám nói nữa, đành phải cúi đầu.

Từ lúc mười tuổi, anh biết rõ cái tên đại thiếu gia của Phong Gia là kẻ rất lạnh lùng, mười sáu năm trôi qua, tình cảm giữa họ chỉ luôn quanh quẩn với tình cảm chủ tớ, có lúc bọn họ giống như bạn bè, nhưng lại có lúc giống như chủ tớ, điều này làm cho anh vĩnh viễn không dám vượt qua giới hạn.

Anh chỉ là người giám sát cậu con trai của Phong Gia, vì anh có quan hệ với Phong Gia, nên mới có cơ hội được học tập trong môi trường của người giàu có, cũng vì vậy mà anh mới có thể đứng vững ở trong đế quốc Phong Thị.

Cho dù như thế, thì thân phận của anh vẫn chỉ là người làm của Phong Gia.

“Đường Phi, cậu đi về trước đi, cậu là người thông minh nên biết mình nên làm như thế nào rồi chứ.” Phong Khải Trạch trầm mặc một hồi, hạ thấp giọng mở miệng, muốn Đường Phi rời đi.

“Được, tôi hiểu rồi.” Đường Phi không nhiều lời, liền đứng dậy, trực tiếp rời đi.

Trong quán rượu vắng đi một người, nhưng vẫn cứ ồn ào mãi.

Lần này Tạ Thiên Ngưng lại càng quậy điên hơn nữa, cầm chai rượu lên, đứng dậy, bước đi loạn choạng cứ ngã qua ngã lại, trong miệng tiếp tục lầm bầm mắng chửi người.

“Ôn Thiếu Hoa, tên lăng nhăng gϊếŧ người bằng ngàn đao kia, tôi nguyền rủa anh cả đời này không có được hạnh phúc.”

Mắng xong một câu, liền giơ chai rượu lên, sau đó cầm chai rượu lên đổ vào trong miệng mình, uống ừng ực.

Kết quả trọng tâm không giữ vững, ngã ngồi xuống dưới đất, chai rượu trong tay cũng rơi xuống vỡ nát.

Xoảng______

Trên đất đầy mảnh vụn, hơn nữa rượu lại còn bắn lên trên quần của người khác.

Người này không phải ai khác, chính là Phong Khải Trạch.

Bình Luận (1)

  1. user
    Hương Moon (7 tháng trước) Trả Lời

    Đọc rồi hay

Thêm Bình Luận