Chương 22: Outlast

Cảnh báo: Thô tục, cầm tù, có sinh con,

Tâm thần biếи ŧɦái bệnh hoạn, du͙© vọиɠ chiếm hữu cao, cưng chiều nhưng dọa cắt ciu vợ công x vợ nhỏ ngạo kiều bị giam cầm bị dọa cắt ciu thụ.

" Thức dậy nào em yêu."

Người đàn ông với nửa khuôn mặt đầy sẹo kinh khủng làm vẻ mặt ôn nhu, cưng chiều đào thân hình gầy nhỏ hơn rất nhiều ra khỏi đống chăn gối mềm mại. Đó là một người con trai tầm đôi mươi với mái tóc sáng màu như nắng, đôi mi run rẩy mở ra để lộ đôi mắt xanh xám ngái ngủ. Waylon Park vẫn luôn tự hỏi cậu đã làm gì để rồi bị giữ ở địa ngục này. Tất cả cậu muốn chỉ là bộ vest cưới để cậu có thể trở thành chú rể bảnh nhất trong ngày cưới của mình.

Tên bệnh hoạn này là con trai bà chủ tiệm may mà cậu đặt lễ phục, khi cậu đến lấy lễ phục hắn đã kề dao vào cổ cậu và ép cậu mặc chiếc váy cưới hắn tâm đắc nhất. Lúc đó cậu đã biết mình lọt vào ổ của một tên tâm thần biếи ŧɦái, hắn không ngừng gọi cậu là " em yêu", " cục cưng"... dù cả hai chỉ mới vừa gặp mặt. Cậu biết mình không nên làm hắn kích động, mặc váy cưới vào và van nài hắn thả cậu đi. Nhưng không, hắn ra tay đánh ngất cậu, đem cậu về trói trên giường.

Hắn hôn cậu, lưỡi vói vào trong tham lam chiếm lấy mật ngọt khiến hô hấp của cậu trở nên hỗn loạn. Hắn dứt ra khi mặt cậu đã đỏ bừng, ngực phập phồng thở dốc. Hắn liếʍ môi ái muội.

" Môi của em ngọt như mật vậy cưng à."

Hắn cúi xuống muốn tiếp tục và cậu lỡ cho hắn một cú đá ngay ở bụng dưới. Hắn gầm lên vì đau, bắt đầu điên lên, rít gào rằng cậu là một con điếm vô ơn. Khi Waylon thấy lưỡi dao đang giơ cao và vẻ mặt vặn vẹo như quỷ dữ của hắn, cậu hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận lưỡi dao kia xuyên qua tim mình. Tiếng xé gió rợn người và đau xót nơi vành tai. Con dao găm vào gối bên cạnh đầu Waylon. Hắn thở hổn hển, ôm đầu cười nhẹ một tiếng. Đôi tay to khỏe đầy gân của hắn nới rộng cổ áo, nói thật, hắn là một tên đàn ông khá bốc lửa khi mặt hắn còn chưa có sẹo.

" Cho tôi xin lỗi, em yêu à. Một người đàn ông chín chắn sẽ không nổi điên với người phụ nữ của mình như thế. Nhưng có vẻ em muốn chơi nặng đô hơn nhỉ?"_ Hắn nói, tay mò xuống dưới váy cưới trắng tinh, lần theo chiếc đùi thon của cậu lên một nơi khó nói nào đó. Waylon kinh hoảng, liên tục xin lỗi và cầu xin hắn dừng lại nhưng chỉ khiến hắn thêm hưng phấn. Hắn thỏ thẻ những lời ngọt ngào khi không ngừng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ thô lỗ đó vào bên trong lỗ nhỏ phấn hồng, cậu đau đến nỗi cảm tưởng mình sắp bị xé đôi ra.

" Chúa ơi, bên trong em sướиɠ quá cục cưng à. Gọi tên tôi, gọi tên tôi đi em yêu. Gọi tôi là Eddie."_ Hắn giã như đóng cọc vào thân thể cậu khiến bụng cậu quặn lại vì đau nhưng càng khϊếp sợ hơn là cậu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ đang len lỏi trong từng cái nắc hông của hắn. Hai bên núʍ ѵú bị nhay cắn và mυ"ŧ liếʍ sưng đỏ lên, hai đùi non cũng bị cắn rớm máu và hàng chục dấu tím xanh đầy mờ ám. Eddie không hài lòng vì cô dâu mới của hắn có vẻ không ngoan. Hắn bóp lấy thứ đồ chơi đang cô đơn kia khiến cho Waylon khóc nức nở

" Làm ơn...ưʍ...cho tôi ra...a..."

" Không, một cô dâu mới phải ngoan ngoãn vâng theo chồng của cô ta. Gọi tên tôi, gọi tên chú rể mới của em đi."

" Ed...Eddie...hưʍ..."

" Nói em yêu tôi."

" Tôi...a...yêu anh."

" Em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi."

" A...sẽ không...bao giờ rời khỏi anh..."

" Ngoan lắm em yêu, bắn cho tôi đi.""_ Hắn thúc mạnh vào, bắn hết thứ dính dớp bóng bỏng đó vào bên trong cậu. Waylon hét lên rồi cũng bắn ra, cơ thể thoát lực nằm sụi lơ trên giường, hắn ôn nhu hôn lên trán cậu.

" Thoải mái hơn chưa, em yêu."_ Waylon không thể đáp lại, liếc hắn một cái rồi thϊếp đi.

Khi cậu tỉnh lại thì hắn đã đi rồi, hắn để lại lời nhắn rằng hắn cần đem chiếc váy cưới đi giặt ủi, dặn cậu đừng chạy lung tung vì hắn sẽ về sớm thôi. Cậu phải cảm ơn hắn vì chưa ném quần áo cũ của cậu đi dù hắn đã bỏ cậu lõa thể trên giường. Waylon vội vàng mặc quần áo rồi đi tìm lối thoát.

Căn nhà này u ám đến đáng sợ, cậu tò mò bước vào căn phòng khép hờ cửa. Trên giường còn một người đang nằm ngay ngắn tay đặt lên bụng nhưng Waylon sợ đến mức quỳ xuống khi đến gần. Đó là bà Gluskin, người nhận may lễ phục cho cậu, nhưng trên giường chỉ là một bộ thi thể khô quắt lại, không hiểu sao lại không có mùi hôi.

" Em làm gì trong phòng mẹ tôi vậy."_ Tiếng nói trầm thấp khiến tim cậu đập như muốn nhảy ra ngoài. Không hề chần chờ, cậu lao thẳng đến cửa sổ muốn tẩu thoát nhưng cổ áo bị tóm ngược lại. Giọng của người đàn ông như quỷ dữ dưới địa ngục mang theo chết chóc và tuyệt vọng.

" Em rời bỏ tôi! Tại sao tất cả đều muốn rời khỏi tôi! Ở lại với tôi đi, em yêu. Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn."_ Waylon cố gắng giãy giụa, cậu vơ được chiếc đèn ngủ và đập thẳng vào mặt hắn, thân đèn thủy tinh vỡ tan găm vào mặt hắn tạo ra những vết cứa bê bét máu. Hắn điên lên và gào ầm, con dao trong tay cứa vào cánh tay cậu một vết khá sâu.

" Con điếm này!!!"_ Hắn ép cậu lên tường hôn một cách mạnh bạo. Waylon dùng hết sức đẩy hắn ra, xoay người chui ra khỏi cửa sổ.

" Không!!! Ở lại với anh. Đừng bỏ anh! Anh chưa đủ tốt hay sao?"_ May là ở dưới có một đống túi rác nên Waylon nhảy từ tầng hai xuống cũng không đau đớn gì. Cậu còn nghe thấy tiếng của người đàn ông hét lên xin cậu hãy quay lại nhưng trong đầu đều là sợ hãi. Cậu chạy thục mạng, bên tai chỉ văng vẳng giọng nói run rẩy của hắn.

" Đáng lẽ chúng ta đã rất đẹp đôi..."

Waylon Park quá sợ hãi, chuyện đám cưới đã bị hoãn lại vì cậu phải may lễ phục mới. Cậu đã không kể cho ai nghe về chuyện hôm đó vì không muốn vợ chưa cưới biết mình bị hϊếp da^ʍ cửa sau. Cậu cố quên đi và vui vẻ với vợ mình, nhưng con quỷ đó đã theo đến.

Như mọi ngày, cậu làm việc cho tòa soạn rồi về dùng bữa tối với vợ dù cả hai chưa đám cưới, sau đó thì làm mấy chuyện hư hỏng. Nhưng hôm nay anh về, người đón anh không phải người vợ xinh đẹp nữa.

Người đàn ông vuốt ve chiếc rìu trong tay, lưỡi rìu sắc và sáng lạnh người. Hắn nghiêng đầu cười với Waylon, nhìn hắn như tên đồ tể tắm trong máu đi ra dù hiện giờ trên người hắn chẳng dính chút máu nào.

" Chào thân ái, chồng em đến đón em đây."_ Waylon thấy vợ mình bị trói dưới đất, ánh mắt sợ sệt nhưng may là chưa bị thương.

" Đồ thần kinh, anh có thể tùy tiện bắt ai đó làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© vào gϊếŧ họ bất cứ lúc nào nhưng sao lại cứ phải là tôi!"_ Eddie khá ngạc nhiên khi cậu nói thế nhưng rất nhanh hắn lại cười.

" Cục cưng à, em là đặc biệt. Người tôi luôn tìm kiếm là em, tôi chỉ cần em thôi. Nhưng có vẻ như em thích cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào con đĩ này hơn là làʍ t̠ìиɦ với chồng em. Vậy nên tôi sẽ chặt đầu nó..."

" Không!!! Gì cũng được nhưng hãy tha cho cô ấy, anh có thể gϊếŧ tôi nhưng cô ta vô tội!"_ Waylon vội vàng ôm lấy tay hắn van xin. Cậu có thể chịu đựng nhưng làm ơn, hãy để người vợ vô tội của cậu an toàn.

" Ồ, sự lo lắng của em khiến tôi ghen đấy. Tôi đổi ý rồi, tôi sẽ chặt chân cô ta trước."_ Waylon hoảng loạn, bộ não nhảy số liên tục và một ý định ngu xuẩn nhất nảy ra. Cậu chồm lên níu lấy cổ Eddie, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Hắn sững lại, Waylon tiếp tục đưa đầu lưỡi vào và nhiệt tình quấn quýt. Eddie buông rìu xuống, kéo anh vào lòng và hôn mạnh như muốn nuốt luôn anh vào bụng. Waylon nghe thấy tiếng hét của vợ nhưng không phải vì đau, có lẽ là vì tức giận khi chồng mình hôn một tên đực rựa.

" Nếu em thỏa mãn được tôi ngay bây giờ và trở về cùng tôi, tôi sẽ tha cho ả."_ Hắn nói rồi ấn vai ép anh quỳ xuống, kéo khóa, móc ra con hàng to lớn nồng mùi hormone nam tính. Waylon trừng hắn, tức đến run người nhưng vẫn cố ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bán cương, nó to dần lên và chèn đầy miệng Waylon. Cậu cố nuốt hết rồi từ từ rút ra khi nghe tiếng rên gầm thỏa mãn của hắn. Đột nhiên tóc bị nắm lấy, hắn ấn đầu cậu xuống khiến ©ôи ŧɧịt̠ đâm thẳng vào cổ họng, cậu nghẹn đến trợn mắt, mặt đỏ bừng. Nước bọt nhiễu ra chảy tí tách.

" Ướŧ áŧ hơn rồi đó, em yêu."_ Waylon không còn nghe được gì nữa, dươиɠ ѵậŧ trong miệng giật giật rồi phun hết tinh vào cổ họng cậu. Waylon nghẹn ứ và ngạt thở nhưng không được phép nhả ra, theo phản xạ nuốt hết vào. Dươиɠ ѵậŧ được rút ra nhưng cổ họng đã đau không tả nổi. Vợ cậu đã khóc nấc lên. Hắn lại đè cậu xuống, lột quần áo cậu, hôn cắn từ cổ tới xương quai xanh, đến chiếc bụng phẳng lì rồi đùi non, ngón tay thô dài đâm rút lỗ nhỏ vang tiếng nước lép nhép. Cậu không thể phản kháng tên đàn ông cao lớn gấp rưỡi mình, sức lực như bị rút kiệt, cổ họng tắt tiếng chỉ có thể ô a hàm hồ. Đêm hôm đó, hắn cᏂị©Ꮒ cậu đến ngạt thở, trận nào cũng để cậu và vợ nhìn mặt nhau, kéo chân cậu lên để lộ nơi giao hoan đã sưng đỏ lên vẫn chăm chỉ cắn lấy dươиɠ ѵậŧ. Vợ anh khóc đến khàn cổ, nhưng không thể làm gì. Waylon bị cᏂị©Ꮒ đến bắn tinh và rêи ɾỉ như gái gọi, mắt anh tối sầm lại, nói xin lỗi với vợ rồi ngất xỉu.