Chuyển ngữ: Cực PhẩmĐưa chi phiếu không thành công khiến cho tổng tài có chút mất hứng, tức giận nhét tiểu kiều thê vào ghế phụ chở đến công ty, thầm nghĩ nhất định hôm nay phải dạy dỗ cậu một chút.
Mới vừa bước vào thang máy dành cho tổng tài, Tiêu Tê đã bị ông xã nhà mình đẩy lên tường thang máy, cuồng nhiệt ngăn chặn môi.
“Trương Đại Điểu!” Tiêu Tê ô ô đẩy hắn ra, hôn thì hôn đi, tên này còn không thành thật mà xoa eo cậu. Hắn sờ đến chỗ nhạy cảm nơi eo, cách đồ sờ loạn, nhột khiến cậu run run.
“Đừng động, chỗ này có máy quay đấy.” Cọ cọ đôi môi của tiểu kiều thê, tổng tài đắc ý hù dọa hắn.
Trương Thần Phi cao hơn Tiêu Tê, khung xương lớn hơn, có thể ôm trọn tiểu kiều thê giống y như búp bê Matryoshka
(*).
(*) Búp bê Matryoska hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Wikipedia
Cảm nhận được thân thê trong lòng đang phát run, tổng tài càng đắc ý hơn, ách thanh khi dễ cậu: “Em nói xem, nếu tôi “yêu” em ở đây thì lúc thang máy mở ra, không biết thư ký sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Cảnh tượng này ngẫm lại thật đúng là kí©h thí©ɧ. Tiêu Tê nhịn không được đỏ mặt, vội ho một tiếng: “Đây là thang máy tốc độ cao, anh có chắc là anh có thể cởϊ qυầи trong vòng ba giây được không?”
“A, nam nhân, dám khıêυ khí©h tôi! Cho dù em có khóc không thành tiếng tôi cũng sẽ không dừng lại!”
Thư ký béo Dư Viên đã đứng trước cửa phòng tổng tài chờ, cùng trò chuyện đến khí thế ngất trời với ba thư ký của Trương Thần Phi.
“Viên Viên, phong cách này của cậu thật không giống với mấy người làm ở Ba Tiêu nha.” Nữ thư ký Tô Tô chọt mặt thịt thịt của Dư Viên, tấm tắc lấy làm kỳ.
Ba Tiêu là công ty của Tiêu Tê. Ban đầu đây là một công ty kinh doanh trên nền tảng video trực tuyến, sau lại phát triển thành Phát sóng trực tiếp Ba Tiêu, là đài dẫn đầu trong giới truyền thông. Mặc dù là một công ty dựa trên mảng có tính chất hiện đại và náo nhiệt, nhưng bầu không khí trong nội bộ Ba Tiêu lại rất nghiêm túc, nguyên nhân là do tổng tài cung Xử Nữ cẩn thận tỉ mỉ kia.
“Phải không, người trong công ty cũng cảm thấy vậy.” Dư Viên cười đến vẻ mặt hàm hậu, “Họp thường niên năm ngoái tôi còn được trao thưởng danh hiệu “Dũng sĩ Ba Tiêu” đó. Ai, lại nói tiếp, không biết hai công ty chúng ta có sáp nhập không nhỉ?”
Hôm qua ban hành chính bắt đầu trưng cầu ý kiến của mọi người, Dư Viên vẫn chưa kịp hồi phục, hôm nay nhìn thấy nhân viên của Thạch Phi thì linh quang đột nhiên loé lên.
“Vẫn là… không cần đâu.” Ba thư ký đồng thời lắc đầu như cái trống bỏi, bọn họ không muốn cuộc họp thường niên lại biến thành cuộc họp người-lớn đâu.
Đang nói chuyện, thang máy kêu “tinh” một tiếng, mọi người theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, chuẩn bị sẵn sàng cúi chào.
Cửa thang máy mở ra, hiện ra bóng lưng cao lớn rắn rỏi giống như khuôn của tổng tài.
“Cạch!” Dây lưng nặng đắt giá cùng quần tây thẳng thiu chạm đất, lộ ra đôi chân thon dài màu mật ong và qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen.
Giờ phút này, thế giới yên tĩnh.
“Nhìn kìa, có máy bay!” Dư Viên kêu to một tiếng, ba thư ký nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bức tường vốn không có cửa sổ, bởi vì xoay nhanh quá, tiếng xương cổ “răng rắc” vang lên kháng nghị.
Dior tiên sinh vẫn duy trì động tác này, để cho thang máy tự động khép lại.
Sự thật chứng minh, thang-máy play không phải là một ý kiến hay, dù sao quần tây của tổng tài cũng dai quá.
Lần thứ hai bước từ thang máy ra, tất cả mọi người y như mất trí nhớ, hoàn toàn không đề cập tới một màn hồi nãy.
Bởi vì Tiêu tổng đã nói sẽ làm việc ở đây một thời gian, cho nên thư ký nhanh chóng đặt một cái bàn mới kế bên bàn của tổng tài. Cuối cùng cũng may mắn thấy được công tác của “Dũng sĩ Ba Tiêu” Dư Viên là như thế nào.
“Đây là khoản tiền cần trả.”
“Đây là bản kế hoạch thứ bảy của phòng kế hoạch.”
“Chuyện đàm phán với “Lương Tâm Chó Ăn” vẫn chưa xong, cậu ta muốn ký hợp đồng tăng thêm ba mươi triệu nữa, nếu không thì cậu ta sẽ chuyển sang Phát sóng trực tiếp Đại Kiểm
(mặt to). Số liệu bên tài vụ đưa ra như sau, nếu tăng ba mươi triệu thì vẫn sẽ có lợi nhuận nhưng giá đó sẽ vượt qua giá của “Tiểu Thịt Khô”. Ý của Lương tổng giám là đổi một chút, chuyển ba mươi triệu này thành tiền thưởng.”
Tiêu Tê ký tên, im lặng một lắt: “Để hắn cút, tăng năm trăm ký với “Ma Vương” đi.”
“Dạ.” Dư Viên cười híp mắt đáp, không hề bị khí lạnh của Tiêu tổng làm hoảng sợ.
Hiệu suất của Tiêu Tê rất cao, không đến một tiếng đã xử lý xong các văn kiện cần xem và đưa ý kiến.
Tiểu mập mạp lắc lắc thân mình, linh hoạt xắp sếp tất cả mọi thứ cất vào trong cặp: “Hai giờ chiều có cuộc họp, em sẽ đến đón anh. Có cần em ăn cơm cùng anh không?”
Mấy câu trước Trương Thần Phi không nghe, chỉ nghe được mỗi câu “Cùng ăn cơm trưa”, nhất thời mắt lạnh trừng lên. Dám câu dẫn tiểu kiều thê ngay trước mặt hắn, mập mạp này muốn bị cắt thành thịt ba chỉ đúng không!
“Không cần.” Tiêu Tê xua tay, nhận văn kiện của Thạch Phi do Tô Tô đưa, bắt đầu xem.
Tô Tô sùng bái nhìn tiểu mập mạp, can đảm ăn cơm cùng Tiêu tổng, đúng là thần nhân! Tiểu mập mạp chớp mắt nhìn cô, nâng cái cằm toàn thịt, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
“Tổng tài, Lý tổng đã đến.”
Đây là Lý tổng bị đổi hẹn đến hôm nay.
“A, Tiêu tổng ở đây à.” Lý tổng cười cùng Tiêu Tê chào hỏi, thư ký bưng nước trà vào rồi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Anh tới đây làm gì?” Trương Thần Phi thấy người này vừa vào cửa đã chào hỏi với Tiêu Tê, sắc mặt khó đoán.
“Nghe nói anh muốn mua Little Molly cho nên tôi đến đây nói chuyện.” Lý tổng cười hì hì nói.
Little Molly là một là công ty gia đình, gần đây mới tạo ra một trò chơi trí não hướng đến các thiếu nữ. Nhưng công ty này rất nhỏ, không có khả năng làm các hoạt động đưa ra thị trường tiếp theo nên đang kêu gọi đầu tư.
Thạch Phi Khoa Kỹ coi trọng trò chơi này nhưng không có ý định đầu tư, mà là đơn giản thô bạo muốn mua toàn bộ.
Nhưng Thạch Phi Khoa Kỹ chủ yếu tạo ra trò chơi thể thao. Còn Lý tổng tên Anh Tuấn lại chủ yếu sản xuất trò chơi cho thiếu nữ nên thích hợp mua lại Little Molly.
“Rồi sao?” Trương Thần Phi nhướng mày, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm cặp mắt đào hoa khiến người chán ghét của Lý tổng.
“Bây giờ hai chúng ta cùng nhau tăng giá là chuyện không tốt. Tôi muốn thương lượng với anh, anh nhường Little Molly lại cho tôi, sau đó Thạch Phi sẽ làm cổ đông, chúng ta cùng nhau phát triển.”
“A! Lý Anh Tuấn, anh nghĩ tôi không biết anh muốn gì sao?” Trương Thần Phi cười lạnh một tiếng, nghe được hai chữ “nhường lại” thì ngọn lửa trên đầu nhảy thẳng lên nóc nhà. Đừng tưởng hắn không biết, mặt ngoài là tên này muốn giành được Little Molly, nhưng thật tế là để cướp tiểu kiều thê của hắn.
“Là tôi nhìn trúng trước thì chỉ có thể là của tôi. Cái công ty bé như thế, Thạch Phi không muốn hợp tác. Nếu muốn thì cứ đoạt bằng bản lĩnh của mình ấy!” Không chút khách khí nói ra, không hề phù hợp với nguyên tắc “không dễ dàng đắc tội người khác” trên thương trường của mình.
Không khí trong nháy mắt đông lại.
“Ha ha, được rồi, được rồi.” Lý Anh Tuấn bị lời kịch huyễn khốc làm rung động một chút, lúng túng sờ mũi một cái, đứng dậy đi về.
Tiêu Tê trừng mắt nhìn ông xã nói bậy của mình, đứng dậy tiễn Lý tổng ra ngoài.
“Hôm nay anh ấy ăn thuốc súng, anh đừng để trong lòng.” Tiêu Tê ngại ngùng nói xin lỗi.
“Không sao, trên phương diện làm ăn hắn luôn vậy mà, một bước cũng không nhường, anh cũng đã quen rồi.” Thật ra Lý tổng rất khoan dung, cười nói hôm nào Tiêu Tê đến nhà hắn chơi.
Một lần nữa quay về phòng tổng tài, chỉ thấy Dior Trương tiên sinh bắt tréo chân ngồi trên sô pha, chẳng biết lúc nào đã có một ly rượu đỏ trong tay.
Thấy cậu bước đến, lạnh lùng mở miệng châm chọc: “Làm sao, thấy người yêu cũ nên luyến tiếc à?”
Tiêu Tê nghe nói như thế, sửng sốt một chút… Hả?
Trước đây khi cậu còn chưa đi xem mắt Trương Thần Phi thì cậu có từng đi xem mắt người khác. Những người khác trong đây có bao gồm Lý tổng, Lý Anh Tuấn. Lúc đó cũng không hợp ý nhau lắm nên cũng chẳng tiến xa thêm, nhiều năm như thế Trương Thần Phi chưa từng để ý chuyện này, trăm triệu lần không nghĩ đến, lúc này hắn lại nhớ chuyện cũ.
Không đợi cậu mở miệng giải thích, đột nhiên bị Trương Thần Phi kéo lại ôm vào trong lòng, không nói gì uống một hớp rượu đỏ.
Tiêu Tê nhấp miệng một cái, mùi vị không tệ liền kéo tay ông xã uống thêm một ngụm.
“Thật là một bé mèo tham lam.” Tổng tài đại nhân ngả ngớn đọc lên lời kịch kinh điển.
“Phụt ——” Tiêu Tê phun ra một ngụm rượu đỏ, nhiễm đỏ áo sơ mi trắng.
“A, quên mất đưa thư mời, ngày kia công ty tôi có sản phẩm mới…” Lý tổng đã đi đột nhiên quay lại, đẩy cửa vào liền thấy một màn tiểu kiều thê “chịu ngược đãi”, không khỏi đứng chôn chân tại chỗ.